• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trông Đoàn Mạnh Hòa không giống đang nói đùa.



"Anh ấy..."



"Ở Bắc Kinh tôi đã gặp Phó Đồng Văn, thảo luận về vấn đề u bướu. Nên anh ta mới nhờ tôi ca bệnh của cha mình." Đoàn Mạnh Hòa kể lại, "Nhưng tôi đã đọc bệnh án của ông ta, rất phức tạp, ca bệnh này tôi hi vọng em có thể giúp một tay. Như vậy sẽ chắc chắn hơn."



Thẩm Hề cầm tách trà, cúi đầu uống.



Hai năm nay anh không hề biến mất trong thế giới của cô, trên Đại Công Báo, Tân Thanh Niên và các tờ báo khác thỉnh thoảng vẫn có tin tức liên quan đến Phó Đồng Văn, dù là báo lớn hay nhỏ đều có những nhận xét không mấy tốt đẹp về anh: Nói anh công khai ủng hộ chính phủ Bắc Dương, cũng có người nói anh là nhà kinh doanh lòng dạ thâm hiểm, quỷ hút máu đứng sau lưng quân phiệt.



Những lời công kích ấy để cô biết Phó Đồng Văn vẫn đang tồn tại trong thế giới của mình.



...



Từng giây từng phút cô đều lo lắng cho anh, con đường anh đang đi quá gian nan.



Vốn tưởng rằng gặp lại nhau sẽ rất khó khăn, nhưng không ngờ... cha anh được đưa tới đây.



Có điều trên báo đưa tin Phó Đồng Văn ủng hộ Đoàn Kỳ Thụy, vì vậy anh có thể gặp Đoàn Mạnh Hòa cũng không quá kỳ lạ. Thẩm Hề nhẹ nhàng xoay tròn tách trà trong lòng bàn tay:"Tại sao không đưa tới Nhân Tế, hoặc ở Bắc Kinh cũng có bệnh viện rất tốt."



"Vì trong nước, trong lĩnh vực này còn ai giỏi hơn em và anh?"



Nói cũng đúng. Càng nổi tiếng thì những bệnh nhân có địa vị cao tìm đến càng nhiều, giống như quả cầu tuyết, danh tiếng cứ thế lan truyền ra ngoài. Thật ra nghĩ lại lúc ban đầu cũng là trùng hợp, nhận khám cho một bệnh nhân quan trọng, sau khi chữa trị xong thì tòa soạn báo tới phỏng vấn, nhân tiện tuyên truyền cho bệnh viện Tây y mới thành lập, cũng tuyên truyền luôn hai người họ.



"Đi thôi, khám trước đã rồi nói tiếp." Cô đặt tách trà xuống.



Nói thì nhẹ nhàng, nhưng khi tới phòng bệnh, tâm trạng lại thấp thỏm không yên. Cô tự xốc lại tinh thần.



"Em ở nhà họ Phó, có hiềm khích gì với vị lão gia này không?" Đoàn Mạnh Hòa hỏi.



Thẩm Hề ngẫm nghĩ, lắc đầu.



Vị lão gia ấy trong trí nhớ của cô vô cùng nghiêm khắc, mới chỉ gặp hai lần, lần đầu tiên là trong thư phòng, ông đang thử bộ quan phục khi triều đại cũ được khôi phục, lần thứ hai là tầng trên của đài xem kịch. Giờ đây nghĩ lại, gương mặt ông ta cũng trở nên mơ hồ.



Đoàn Mạnh Hòa đẩy cửa phòng bệnh, hai người một trước một sau sải bước vào.



Phòng bệnh rất đơn giản, là phòng cao cấp nhất trong bệnh viện.



Phó lão phu nhân, cũng là mẹ ruột của Phó Đồng Văn, đang ngồi trên sô pha, mặc áo dài kiểu cũ. Vì đi đường xa, thuyền xe mệt nhọc, bà không gắng gượng nổi, khép mắt ngủ gục.



Dù vậy nhưng tư thế vẫn đoan trang, ngay cả khuyên tai ngọc bích trên tai cũng không mảy may dao động.



Thẩm Hề đi sau Đoàn Mạnh Hòa, khi vào phòng chưa thấy người bệnh trên giường, đã nghe được giọng nói thều thào của Phó lão gia: "Đoàn công tử tới rồi." Từ lúc Viên Thế Khải bị lật đổ, nhà họ Phó không còn được như trước, nếu không dựa vào Phó Đồng Văn, một bô lão "tiền triều" như ông ta chắc chắn không dựa nổi vào nhà họ Đoàn đang nắm quyền.



Bởi vậy, vừa thấy Đoàn Mạnh Hòa, mặc dù trong người không khỏe, ông ta cũng niềm nở vẫy tay, để cô hầu dìu mình dậy.



Phó phu nhân cũng vội vàng mở mắt, nở nụ cười với Đoàn Mạnh Hòa, chào hỏi: "Đoàn công tử."



Bà nhìn thấy nữ bác sĩ, vốn rất ngạc nhiên, khi nhìn rõ gương mặt Thẩm Hề thì càng sững sờ.



Thẩm Hề gật đầu với ba:"Phó phu nhân."



Đoàn Mạnh Hòa đẩy Thẩm Hề lên trước, nói với Phó lão gia:"Đây là bác sĩ giỏi nhất trong lĩnh vực u bướu ở bệnh viện chúng cháu, bác sĩ Thẩm."



Lúc này, Thẩm Hề mới nhìn rõ Phó lão gia trước mặt.



Không còn khí thế không giận mà uy như ngày trước, cả người phù thũng, tóc bạc trắng đầu, cơ thể trong bộ quần áo bệnh nhân cũng sưng tấy, ông ta cố gắng mở to mắt, định chào hỏi Thẩm Hề, nhưng khi vừa mở miệng, ông ta đã nhận ra cô.



Thẩm Hề tưởng rằng Phó lão gia ngạc nhiên khi gặp mình ở Thượng Hải, hoặc ngạc nhiên về nghề nghiệp của mình.



Không ngờ bờ môi Phó lão gia run lên, ho dữ dội một tràng như bị k1ch thích mạnh. Đoàn Mạnh Hoà nhanh chóng bước tới đỡ ông ta, Phó lão gia kéo tay anh ta ra, chỉ vào mặt Thẩm Hề:"Cô... cô cút ra ngoài."



Thẩm Hề chết trân.



"Cô..." Ông ta lại ho, "cô giống hệt nó, chỉ chăm chăm vào tiền của tôi... Đoàn công tử, Đoàn công tử, đừng để cô ta vào, tôi không muốn cho cô ta khám bệnh."



Hai y tá trong 9phòng đều khó xử, không hiểu mối quan hệ giữa ông ta và Thẩm Hề.



Thẩm Hề tiền thoái đều khó, nhưng hình như Đoàn Mạnh Hòa đã đoán trước được, xoa dịu ông ta:"Bác bình tĩnh trước đã."



"Không, cậu bảo cô ta ra ngoài ngay, Đoàn công tử, tôi không nghi ngờ bệnh viện này, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô ta. Tôi không muốn để cô ta chữa trị cho mình, cô ta chính là bùa đòi mạng của tôi! Đoàn công tử, tôi tin cậu, tôi chỉ tin mình cậu!"



Cha của Phó Đồng Văn không ngừng ho, bất lực tuyệt vọng nắm tay Đoàn Mạnh Hòa.



Anh ta nhìn Thẩm Hề, cô mới sực tỉnh.



Nếu không vì bệnh nhân này đặc biệt, cô nên sớm rời khỏi đây, không để bệnh nhân quá xúc động, đây cũng là đạo đức cần có của bác sĩ. Thẩm Hề lùi ra ngoài cửa phòng nhìn Đoàn Mạnh Hòa đang vỗ về Phó lão gia qua tấm kính trên cánh cửa gỗ. Lát sau cô tựa người vào tường, trăm mối suy nghĩ rối như tơ vò.



Mới đầu khi cô rời đi, không có bất cứ xích mích nào, lúc còn ở nhà họ Phó, có mấy ai để ý đến một cô gái như cô.



Cớ sao hôm nay mọi chuyện lại thành thế này?



Cánh cửa hé mở, Đoàn Mạnh Hòa bước ra ngoài: "Đi theo tôi."



Thẩm Hề nhìn ánh mắt anh ta, đoán anh ta sẽ giải thích chuyện vừa rồi, vì vậy nối gót theo sau. Hai người từ khu phòng bệnh trở về phònh làm việc, Đoàn Mạnh Hòa gọi nột bác sĩ nội trú đến, dặn dò các hạng mục kiểm tra cho cha Phó Đồng Văn, sau đó khóa cửa lại, quay người nhìn cô: "Ban nãy có vài câu tôi chưa kịp nói rõ ràng, vốn nghĩ em chỉ khám một lát thôi sẽ không sao, xem ra tôi quá sơ suất rồi."



Thẩm Hề khó hiểu nhìn anh ta.



"Khi Phó Đồng Văn đưa cha mình đến, đã yêu cầu không được để em tham gia vào chuyện này."



Anh yêu cầu riêng vậy ư?



Thẩm Hề càng mông lung: "Tôi không hiểu, rốt cuộc hai người đã nói gì với nhau? Rõ ràng chúng ta là những người hợp tác ăn ý nhất, anh ấy chắc hẳn phải biết chứ, hoặc giả không biết, anh cũng phải nói với anh ấy từ góc độ chuyên môn chứ."



"Cũng không có gì." Đoàn Mạnh Hòa ngập ngừng, "Có lẽ anh ta nhớ đến quãng thời gian em ở nhà họ Phó..."



"Khi tôi ở nhà họ Phó không xảy ra chuyện gì cả, chỉ gặp cha anh ấy hai lần." Hai năm nay Thẩm Hề chưa bao giờ chủ động nhắc tới chuyện ở Phó gia, "Chưa từng tranh chấp, chưa từng xích mích, thậm chí hồi đó tôi rời đi... cũng không liên quan gì đến cha anh ấy."



Khi ấy dù cô ở lại, thậm chí làm vợ bé của Phó Đồng Văn, phụ nữ mang thân phận "vợ bé" trong nhà họ Phó tới mấy mười người, cô không phải là cá biệt.



Thẩm Hề do dự.



Phải chẳng Phó Đồng Văn sợ sẽ lại dây dưa với cô nên không muốn cô tham gia vào chuyện này? Không lẽ Cô Ấu Vi sẽ so đo? Nhưng chuyện này liên quan đến cha anh, cho dù hố ngăn cách giữa hai cha con họ đã bị đào sâu hơn, máu mủ ruột già cũng khó đoạn tuyệt.



Bỗng nhiên cô hỏi: "Anh có phương thức liên lạc với anh ấy không?"



"Em muốn tìm anh ta sao?"



"Hôm nay tôi không muốn thảo luận chuyện riêng tư." Thẩm Hề cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi muốn hỏi người nhà bệnh nhân này, lý do từ chối bác sĩ khám bệnh là gì?"



Đoàn Mạnh Hòa gật đầu, nhanh chóng viết lại địa chỉ, đưa cho cô: "Đây là địa chỉ biệt thự anh ta sống ở Thượng Hải." Phía sau địa chỉ còn viết dãy số điện thoại có ba chữ số, "Đây là số điện thoại anh ta để lại."



"Anh ta đã sắp xếp để mai đến gặp cha mình, còn đưa luật sư đi theo, theo tôi nghĩ, tối nay anh ta sẽ tới Thượng Hải."



Thẩm Hề đón lấy tờ giấy, gấp đôi vào, cầm chặt trong tay.



"Thẩm Hề... Liệu em có từng nghĩ rằng, Phó Đồng Văn không còn là anh ta trước đây chưa?" Trong lời nói của Đoàn Mạnh Hòa chứa đựng ẩn ý.



Cô ngẩng đầu.



"Em là người quan tâm đến thời thế, chắc hẳn hiểu ý tôi." Đoàn Mạnh Hòa nói tiếp.



Thẩm Hề lưỡng lự trong giây lát:"Anh muốn nói, anh ấy không phải người tốt ư?"



Đoàn Mạnh Hòa cười gượng. Anh ta không muốn cãi cọ với cô chỉ vì chuyện Phó Đồng Văn thay đổi, bởi Thẩm Hề đã nói rõ ràng vị trí của Phó Đồng Văn trong tim cô. Hai năm nay danh tiếng của anh lan xa, mỗi một chuyện anh ta đều nghe ngóng. Trước giờ vẫn nói, danh tiếng của cậu ba nhà họ Phó không tốt đẹp gì. Năm ấy trên tàu, Đoàn Mạnh Hòa không muốn để lộ thân phận, chính vì không muốn giao thiệp qua lại với anh.



Nếu không vì Thẩm Hề, anh ta sẽ không nhắc tới chuyện này.



Đoàn Mạnh Hòa là người không hứng thú gì với chính trị, cũng coi thường việc nhận xét tốt xấu của kẻ khác sau lưng họ.



Phòng làm việc chơi rơi vào yên tĩnh làm người khác bất an.



Cô rất muốn phản bác, nhưng không thể thốt ra được một câu biện hộ cho anh.



Ngay cả bản thân Thẩm Hề cũng chỉ dựa vào hai chữ "tin tưởng" có mà như không để lọc đi tất cả những tin đồn xấu về anh. Bảo cô giải thích sao... cô không có bằng chứng, không có tư cách và... Phó Đồng Văn cũng không muốn để bất cứ ai phân trần cho mình.



Thẩm Hề cất địa chỉ và số điện thoại, cầm bệnh án của cha Phó Đồng Văn lên rồi tạm biệt ra về.



Địa chỉ biệt thự nằm trong Tô giới chung¹, còn nơi cô sống và bệnh viện đều ở Tô giới Pháp, quãng đường khá xa, gọi xe kéo tay cô lại cảm thấy quá xa xỉ. Sớm nay đã gọi một lần rồi, nghĩ như vậy, cô thấy đi bộ vẫn hơn.



¹Hay còn gọi là Tô giới công cộng, Tô giới cho người nước ngoài định cư.



Đi được nửa đường, Thẩm Hề lại thay đổi ý định.



Anh đi đường xa tới, cha mẹ vẫn trong bệnh viện Thượng Hải chờ khám, vậy người vợ ấy có lẽ cũng đi theo anh.



Vì vậy cô quay lại, đến biên giới lấy giấy chứng nhận làm việc ở Tô giới ra, trở về Tô giới Pháp. Đến đường lớn chờ một lát, chiếc xe điện đỏ tươi chầm chậm chạy tới, cô bước lên xe. Bên ngoài tiếng người ồn ã, trong xe hành khách thưa thớt, giữa đường có thêm ba người nữa lên đều ngồi ở khoang nước. Trong ánh mắt và làn gió ngoài cửa sổ, cô lơ đãng nghĩ, hai năm nay anh đã thay đổi thế nào nhỉ?



Đã có con chưa?



Hai năm qua cô chưa bao giờ dám nhớ anh, chỉ sợ nhớ rồi sẽ như cơn thủy triều, phá vỡ tất cả đê đập mà cô vất vả xây dựng nên.



Cho đếm hôm nay, cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý gặp anh.



Gọi điện thoại vẫn hơn.



Căn nhà cô thuê nằm trên đường Hà Phi, gần công viên Cố Gia Trạch, cũng gần căn hộ nhỏ năm xưa anh cho mượn.



Hai năm trước sau khi bán xong vé tàu, cô xách vali đến công viên Cố Gia Trạch ngồi trọn một buổi chiều, quyết định ở lại Tổ quốc vừa được phục hồi chế độ Dân Quốc, con đường phía trước chìm trong làn sương mù dày đặc. Mấy ngày sau cô thuê căn hộ này.



Đến nhà, đúng lúc bà chủ nhà ở tầng một muốn mượn điện thoại nhà cô.



Vốn nơi họ ở không được phép lắp đặt điện thoại, mà dù lắp được cũng không dùng nổi. Năm mươi đồng Đại Dương mỗi tháng, gần bằng thu nhập một năm của một gia đình bình thường. Nhưng vì Thẩm Hề là bác sĩ nổi tiếng ở Thượng Hải, để tiện cho bệnh nhân hẹn thời gian khám bệnh, cô được đặc cách nối đường dây, bệnh viện sẽ chịu phí thuê bao hằng tháng, đây cũng là chiếc điện thoại đầu tiên trong ngõ.



Thẩm Hề là người dễ tính, bình thường cũng hay cho người khác mượn điện thoại.



Hôm nay cô có việc cần dùng, nhưng bà chủ nhà lại giữ rịt không trả, đến khi cô tắm rửa xong, thay quần áo trở về phòng, bà chủ nhà cuối cùng cũng gác ống nghe, cởi chiếc vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay xuống, mân mê: "Cảm ơn cô Thẩm. Tôi mang cho cô bánh vừng và bánh hạt thông, ngon lắm đấy.



Thẩm Hề nói cảm ơn, tiễn bà ta về.



Khóa cửa lại, cô ngồi xuống trước điện thoại.



Bệnh án của cha Phó Đồng Văn đặt bên tay, cô mở ra, trong lúc bà chủ mượn điện thoại, cô đã chuẩn bị xong tinh thần, lát nữa sẽ nói gì, nhấn mạnh điều gì.



Cuối cùng, cô thở hắt một hơi, nhấc ống nghe lên đặt bên tai.



"Chào buổi chiều, xin hỏi ông bà muốn hỏi nhà nào?" Ở đầu dây bên kia, cô gái tiếp điện thoại dịu dàng hỏi.



"Ba ba tư."



"Vâng, xin chờ một lát."



Chờ mãi mà không có ai nghe máy, cô kề mặt sát ống nghe, trong lòng bồn chồn.



"Ba ba tư không có người nghe." Giọng cô gái tiếp điện thoại cất lên.



Anh không ở nhà sao? Không có người giúp việc trong biệt thự ư?



Ma xui quỷ khiến cô bèn nói thêm: "Vậy phiền cô... giúp tôi nối máy thêm lần nữa."



"Vâng." Đối phương đáp.



Lần này, điện thoại đã có người nhấc.



Trong ống nghe có tiếng ầm ĩ, hình như đang chuyển đổ đạc.



"Xin chào." Giọng nói khá trầm thấp, truyền tới từ đầu dây bên kia.



Thẩm Hề không hề nhận ra tay mình đã nắm chặt lại, đè lên tập bệnh án ấy...



"Xin chào?" Phó Đồng Văn nhắc lại lần nữa, có thể nghe ra anh bắt đầu mất kiên nhẫn.



"...Là em." Cô nói rất nhẹ: "Là em, Thẩm Hề."



Đầu bên kia đột nhiên im lặng.



Không tiện ư? Thẩm Hề thấp thỏm, không lẽ Cô Ấu Vi đang ở bên cạnh. Cô thầm nghĩ, cuộc điện thoại này đâu có gì không ổn, vừa rồi... cô cũng chưa nói gì quá đáng cả.



Giọng Đàm Khánh Hạng đã gạt bỏ phỏng đoán của cô. Anh ta đang hỏi Phó Đồng Văn là ai gọi đến? Sao không nói gi? Anh không đáp lời.



Cách một ống nghe, nhưng hai người như đang chạm mặt nhau, không nhìn thấy nét mặt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đôi bên.



Đàm Khánh Hạng không hỏi thêm, một người hay tò mò như anh ta, hơn nữa lúc nào cũng quan tâm đến Phó Đồng Văn, tại sao không hỏi nữa? Có lẽ bị anh đóng cửa nhốt ở ngoài, hay dùng ánh mắt để ngăn lại?



Thẩm Hề siết chặt ống nghe, nghe thấy tiếng anh ho, tim cũng run lên theo.



Anh hạ thấp giọng, hỏi cô: "Em đang ở đâu?"



Bốn chữ đơn giản, nhưng tựa như anh đã vượt muôn sông nghìn núi để tìm cô, mà tìm không thấy... Cổ họng Thẩm Hề bỗng nghẹn đắng.



"Cuộc điện thoại vừa rồi là của em à?" Anh lại hỏi.



"Vâng... am có chuyện muốn nói với anh." Cô nín thở.



"Được, anh vừa tới Thượng Hải, mười lăm phút trước mới bước vào nhà. Vốn định thu xếp chiều nay đến bệnh viện chỗ em, thăm em luôn... nhưng xe nảy ra sự cố trên đường. Bây giờ em đang ở đâu? Ở bệnh viện hay ở nhà?" Anh giải thích, rồi lại cười áy náy: "Xin lỗi, để cô gái như em đến tìm anh trước."



Cô đâu còn là cô gái, không còn ở độ tuổi mười mấy nữa rồi.



Nhưng ngữ khí và thái độ của anh khi nói chuyện với cô, vẫn là ạn ba của cô.



Thẩm Hề đột nhiên bật khóc, nước mắt rơi tí tách xuống bệnh án, cô vội giơ tay lau mấy giọt nước trên tờ giấy, nước mắt lại rơi xuống mu bàn tay. Cô đành đóng bệnh án lại, đẩy sang một bên, đè tay lên mắt.



Phó Đồng Văn bất ngờ đề nghị: "Chúng ta gặp nhau được không?"



Gió bên ngoài len lỏi qua cửa sổ, thổi qua ống nghe.



Thẩm Hề điều chỉnh lại hơi thở, thì thầm: "Hôm nay sao? Em nghe nói ngày mai anh phải tới bệnh viện, hôm nay chúng ta nói chuyện qua điện thoại là được rồi, anh vừa mới tới Thượng Hải, phải nghỉ ngơi trước đã..."



Hơn nữa cô chưa chuẩn bị sẵn sàng đề gặp anh.



Anh im lặng, rất lâu sau mới mở miệng: "Đừng khóc nữa, bây giờ anh đi gặp em."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK