• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong cách yến tiệc của nhà họ Giản vẫn buồn tẻ như mọi khi.

Giản Nhân Hào từ trước đến nay là một vị trưởng bối nghiêm nghị rất có phong thái của người chủ gia đình, cũng giống như hiện tại, cho đến khi ông ta ngồi xuống cầm đũa, bà Giản mới phu xướng phụ tùy cười động đũa, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Nhưng Sơ Hiểu Hiểu lại không có tâm tư để ý xem bọn họ nói cái gì.

Cô ngồi bên cạnh Giản Diệc Bạch, cách một vị trí trống, khóe mắt rơi vào người đàn ông bên tay trái mình.

Người đàn ông rất trẻ tuổi, nhiều nhất vẫn chưa quá ba mươi, cử chỉ ăn nói vô cùng nhã nhặn, âu phục giày da, áo sơ mi cũng được ủi là phẳng phiu ôm sát người, còn bởi vì cuộc hẹn lần này mà cố ý thắt cà vạt đen, quả thực rất coi trọng bữa tiệc này.

Điều này cũng được thể hiện đầy đủ tr.ên hành động của đối phương.

Giống như từ khoảnh khắc bước vào cửa nhà họ Giản kia, đối phương đã biểu hiện ra sự tôn sùng lớn lao đối với Giản Nhân Hào, năm lần bảy lượt nhắc tới học bổng mà lúc trước tiếp nhận từ nhà họ Giản, trong lòng vô cùng cảm kích.

Giản Diệc Bạch đúng lúc lên tiếng: “Ngô Soái, đừng như vậy, chúng tôi còn phải cảm ơn anh vì lúc trước đã cứu Hiểu Hiểu, anh xứng đáng với điều đó.”

Người đàn ông được gọi là Ngô Soái cười cười, ánh mắt theo lời Giản Diệc Bạch chuyển về hướng Sơ Hiểu Hiểu, trong lúc nhất thời lại bùi ngùi xúc động: “Nhớ lúc trước cô bé Hiểu Hiểu mới mười hai mười ba tuổi, bây giờ đảo mắt cũng sắp hai lăm rồi, càng lớn càng xinh đẹp.”

Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt Ngô Soái, chỉ mơ hồ cảm thấy rằng người này nên có một diện mạo thanh tú nội liễm, giống hệt như khí chất ôn hòa toát ra từ bên trong đối phương.

Khác hoàn toàn với khí chất của Giang Diễn. e b ook t r u y e n. vn

Sơ Hiểu Hiểu có chút xuất thần, chợt nghe người anh trai của Giản Diệc Bạch mở miệng trêu ghẹo: “Chứ sao nữa, nếu không làm sao em trai nhà tôi mê mẩn đến choáng váng được.”

Sơ Hiểu Hiểu và Giản Chí Văn giao tình không sâu lắm.

Lúc cô mới vào sống trong nhà họ Giản, Giản Chí Văn còn đang học ở nước ngoài, hơn nửa năm khó gặp mặt một lần. Sau đó đối phương tốt nghiệp nghiên cứu sinh, trực tiếp vào tập đoàn công ty tr.ên danh nghĩa hỗ trợ của Giản Nhân Hào, cả ngày đi sớm về trễ nên dứt khoát sống trong căn hộ cách trụ sở chính không xa. Về sau cô dọn ra khỏi nhà họ Giản, hai người lại càng khó gặp mặt một lần.

Mà hôm nay Giản Chí Văn vừa lên tiếng lại trực tiếp đổi lấy cái trừng mắt đầy ẩn ý của bà Giản, Giản Nhân

Hào không vui mở miệng: “Lo ăn cơm đi, nói những thứ này làm gì?”

“Có rất nhiều chuyện lúc trước không nhớ rõ được, anh Ngô sẽ không trách tôi nhiều năm như vậy mà vẫn không nói lời cảm ơn với anh chứ?” Sơ Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc chuyển đề tài, “Lần sau có cơ hội, tôi lại mời riêng anh một bữa cơm được không?”

Ngô Soái cười cười: “Khách sáo quá rồi, lúc trước cũng do tôi đi gấp gáp, không gặp mặt em đàng hoàng.”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh ta nhếch môi, dáng vẻ vô cùng khôn khéo.

Ngô Soái nói: “Kỳ thật cũng không phải chưa từng gặp mặt, chỉ là trạng thái lúc trước của em thật sự hơi kém, mỗi lần tới gần em, em đều ầm ĩ náo loạn.”

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, có chút kinh ngạc: “Vậy sao?”

Giản Diệc Bạch đột nhiên gắp thức ăn bỏ vào bát cô: “Không nghe bố nói sao, lo ăn cơm đi, em cũng nên có chút da thịt rồi.”

Ánh mắt Sơ Hiểu Hiểu thoáng thay đổi, vẻ mặt phức tạp nhìn nụ cười nhạt nhẽo tr.ên mặt Giản Diệc Bạch.

Giản Diệc Bạch nói: “Chuyện trước kia đều đã qua, mấy năm nay tinh thần em khó khăn lắm mới khá hơn một chút, đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Ngô Soái giật mình, lập tức ảo não nói: “Là tôi không tốt.”

Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thay đổi giọng điệu, có cảm xúc không thể nói thành lời lặng lẽ dâng lên theo hơi thở khẽ thở ra, sau đó chậm rãi thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Có những câu trả lời rõ ràng đang lờ mờ hiện ra.

Sau khi theo Giản Diệc Bạch lên phòng tr.ên lầu hai, Sơ Hiểu Hiểu gần như không cách nào hiểu được chất vấn anh ta: “Anh lại gạt em?”

Giản Diệc Bạch lẳng lặng nhìn cô chăm chú, tầm mắt hai người giao nhau, trong bầu không khí trầm mặc tựa như ngay cả không khí cũng theo trận chiến giằng co không tiếng động này đọng lại thành sương.

“Lừa em? Anh lừa em làm gì?” Giản Diệc Bạch đút hai tay vào túi quần, từ tr.ên cao nhìn xuống ánh mắt bướng bỉnh của Sơ Hiểu Hiểu, “Rốt cuộc là từ khi nào em bắt đầu thù địch sâu sắc với anh như vậy?”

Dứt lời, Giản Diệc Bạch tiến lên một bước, tới gần cô.

Sơ Hiểu Hiểu vô thức lui về phía sau nửa bước.

Giản Diệc Bạch tiếp tục nói: “Giang Diễn đã cho em uống thuốc mê hồn gì mà khiến em có thể ăn cây táo rào cây sung như thế?”

Sơ Hiểu Hiểu không thèm để ý nói: “Sao anh lại ngăn em tiếp tục hỏi?”

Giản Diệc Bạch im lặng nhìn cô.

Sơ Hiểu Hiểu khó khăn lắm mới khống chế được cảm xúc của mình:

“Anh rõ ràng biết năm đó em phải dựa vào sự tồn tại của người kia mới sống sót được, chống đỡ em đi đến bây giờ, tại sao anh ấy không thể đến gần em?”

Giản Diệc Bạch nghe vậy híp híp mắt.

Sơ Hiểu Hiểu thở hổn hển nói: “Anh hết lần này đến lần khác nói với em, kêu em rời xa chuyện quá khứ, kêu em sống lại một lần nữa, tất thảy vì muốn tốt cho em. Cho nên bây giờ là sao, cũng vì muốn tốt cho em ư?”

Ánh mắt Giản Diệc Bạch nặng nề: “Em nhìn lại em bây giờ xem, chỉ cần nhắc tới chuyện quá khứ là em lại ngớ ngẩn dại dột, em thật sự đã hoàn toàn thoát khỏi cái bóng đó rồi sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Gì cơ?”

Giản Diệc Bạch xoay người, từ tr.ên giá sách lấy ra một tờ báo ố vàng, có thể nhìn ra đã rất cũ.

Sơ Hiểu Hiểu lộ vẻ khó hiểu, chợt thấy đối phương đặt tờ báo kia vào tay cô.

Sau khi tập trung một lúc, sắc mặt của Sơ Hiểu Hiểu thoáng thay đổi, Giản Diệc Bạch lúc này mới mở miệng: “Em dựa vào cái gì mà cho rằng Giang Diễn chính là người lúc trước cứu em? Giang Diễn từng chính miệng thừa nhận chuyện này sao?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Em...”

Cô nhìn mấy chữ tiêu đề ‘Thiếu niên dám làm việc nghĩa’ to tướng tr.ên báo, rõ ràng là dáng vẻ thời niên thiếu của Ngô Soái vừa nãy ngồi trước bàn ăn, đối phương ước chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt ngây ngô, có chút hồi hộp nhìn về phía ống kính cách đó không xa.

“Tất cả những lời buộc tội của em dành cho anh đều xuất phát từ sự không tin tưởng của em đối với anh.” Nói được một nửa, Giản Diệc Bạch bỗng nhiên nắm chặt cổ tay Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời hoảng sợ, sắc mặt hốt hoảng muốn hất tay anh ta ra, lại bị đối phương nắm chặt hơn!

Giọng Giản Diệc Bạch không lớn, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại giống như sóng lớn ngập trời: “Nhưng em đừng quên, Sơ Hiểu Hiểu, lúc trước là anh ăn nói khép nép cầu xin bố giữ em lại mà không ai muốn, cũng là anh khuyên can mãi mới nghĩ được cách giữ lại ngôi nhà mà em khóc lóc muốn trở về kia! Còn em thì sao? Em báo đáp anh như thế này sao?”

Trái tim Sơ Hiểu Hiểu run lên, hô hấp dần dần bất ổn.

Giản Diệc Bạch: “Rõ ràng là em ỷ vào việc anh thích em, cho nên mới dám không chút kiêng nể gì như vậy, đúng không?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Em đã nói với anh từ rất lâu rồi, em đối với anh chỉ thuần túy là...”

“Người thân?” Giản Diệc Bạch lạnh lùng nói, “Vậy bây giờ em đang buộc tội anh vô cớ, em có coi anh là người thân của em không?”

Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi: “Vậy anh nói cho em biết đi, rốt cuộc anh đang giấu em chuyện gì?”

Giản Diệc Bạch nhìn cô: “Em chỉ phương diện nào?”

Những ký ức nhạy cảm nào đó dần dần được khơi dậy từ đống đổ nát bị chôn vùi, Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Anh và Trần Tuyết rốt cuộc có quan hệ gì với anh?”

Giản Diệc Bạch: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Lúc trước là anh đưa cô ấy đến trước mặt em.”

Giản Diệc Bạch: “Còn gì nữa, nói hết đi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Cô gái ăn mặc giống em như đúc thân mật ở bên anh kia là ai?”

Giản Diệc Bạch lại nở nụ cười.

Giản Diệc Bạch nói: “Là Giang Diễn nói gì với em sao?”

Sơ Hiểu Hiểu khẽ cắn môi, không nói một lời nhìn chăm chú vào nụ cười dần dần phóng đại tr.ên mặt anh ta.

Giản Diệc Bạch buồn cười nói: “Thế nào, bây giờ cảnh sát vì phá án mà không ngần ngại bán sắc luôn sao?”

Sơ Hiểu Hiểu cứng rắn giãy khỏi tay anh ta: “Anh nói hươu nói vượn gì đó?”

“Em tỉnh lại đi, em từ đâu nhìn ra được anh ta thật lòng thích em?” Giản Diệc Bạch chậm rãi nói, “Hoặc là nói...”

Đáng tiếc, Giản Diệc Bạch mới nói được một nửa đã bị tiếng đập cửa dồn dập cắt đứt.

Xuất hiện ở cửa chính là người dì chăm sóc ăn uống sinh hoạt thường ngày của nhà họ Giản, sau khi thấy Giản Diệc Bạch thì sắc mặt càng hoảng hốt: “Cậu hai, cậu mau xuống dưới xem đi, đã xảy ra chuyện rồi!”

Khóe môi Giản Diệc Bạch khẽ nhúc nhích, ngược lại là Sơ Hiểu Hiểu bị lời nói của người tới hấp dẫn, bối rối mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Hai người vội vã đi theo đối phương ra khỏi cửa phòng, còn chưa hoàn toàn xuống lầu đã nghe thấy Giản Chí Văn rống giận gào thét: “Các người đang nói linh tinh gì vậy?”

Khuôn mặt đối phương xanh mét, rõ ràng dùng hết sức rống lên, tay chân lại mềm nhũn run rẩy: “Tôi buôn bán m4 túy? Tôi đường đường là cậu cả của Giản thị đấy! Tài sản ròng hàng trăm triệu! Con mẹ nó tôi buôn bán m4 túy làm cái chó gì!”

Chỉ trong nháy mắt dưới lầu đã trở nên hỗn loạn, Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc nhìn tất cả.

“Giang Diễn chẳng qua là hoài nghi nhà họ Giản làm điều mờ ám, cho nên mới kè kè bám lấy người nhà họ Giản mà thôi, em cho rằng anh ta thật sự thích em sao?” Giản Diệc Bạch thản nhiên nói, “Huống hồ có đôi khi, trí nhớ có thể gạt người đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giản Diệc Bạch: “Có lẽ cái ch.ết của Liêu Tĩnh lúc ấy đã k1ch thích em quá lớn, khiến em nhớ lại một số cảnh tượng nào đó...”

Hàng lông mày của Sơ Hiểu Hiểu khẽ nhúc nhích.

Giản Diệc Bạch nói rõ ràng từng chữ một: “Mà trùng hợp là Giang Diễn lại xuất hiện trước mặt em ngay lúc đó.”

—hết chương 36—

- -----oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK