Lúc đầu, Lâm Hi còn trả lời qua loa mấy câu, sau đó dứt khoát im lặng, cúi đầu giả bộ chơi game không nói lời nào
Diêm Hoa không cam lòng bị ngó lơ, xích người lại gần hơn, vô cùng thành thạo duỗi tay đặt lên lưng ghế sofa phía sau Lâm Hi:
"Hi Hi, trò chơi này có hay không?" Vừa nói vừa cúi đầu kề sát vào tai cô.
Lâm Hi có chút tức giận, cô cũng không phải đem đi bán, người này thật quá phận! Liền nhích người đứng dậy khỏi ghế sofa hướng về phía Đồng Tuyết đang dồn hết tâm trí lắng nghe Cảnh Bình hát.
" Tớ đi rửa tay." Sau đó đi ra khỏi phòng.
Bước ra ngoài, tiếng ồn ào đã bị ngăn cách lại phía bên trong cửa, không khí thoáng cái yên tĩnh hơn rất nhiều.
Hiện tại đã hơn 10 giờ.
Từ nhà vệ sinh đi ra, hỏi nhân viên phục vụ cô mới biết cuối hành lang có khu nghỉ ngơi, không gian mở, nên liền đi đến đó.
Lâm Hi ngồi xuống sofa tiếp tục nghịch di động giết thời gian. Bỗng nhiên bên cạnh sofa có người ngồi xuống, mới đầu cô cũng không chú ý.
Sau lại nghe thấy tiếng người kia ho khan, liền nghiêng đầu nhìn, mới kinh ngạc phát hiện ra thì ra là Cảnh Bình.
Cảnh Bình thấy cô rốt cuộc cũng nhìn sang, liền nhìn cô mỉm cười, ánh mắt cong cong:
" Tuy Diêm Hoa hau chọc ghẹo người khác, nhưng không phải người xấu, cô đừng để ý, tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô."
Lâm Hi không biết đối phương có ý gì, thầm nghĩ trong bụng tôi có để ý hay không liên quan gì đến anh, anh nói xin lỗi cái gì chứ!
Nhưng anh ta lại là nam thần của Đồng Tuyết, cô cũng không muốn làm cho mối qua hệ trở nên khó xử, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ, liền vô tư gật đầu nói:
" Tôi không để ý đâu."
Anh ta mỉm cười:
" Tôi nghe Đồng Tuyết nói, cô mở cửa hàng hoa?"
Giọng nói vô cùng nhã nhặn, có loại khí chất rất khó diễm tả.
Lâm Hi có chút mù mịt, không hiểu anh ta còn ở đây dong dài chuyện gì, nên miễn cưỡng nói:
" Uhm, đúng vậy!"
" Vậy nếu như tiện, có thể cho tôi số điện thoại không? Đúng lúc công ty tôi cần chút chậu hoa trang trí."
Lâm Hi nhíu mày, chuyện này không đúng, cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu muốn mua hoa kêu Đồng Tuyết tìm cô không được sao? Cần gì anh ta phải liên hệ!
" Tuyết Tuyết có số điện thoại của tôi, Cảnh tiên sinh cần gì cứ bảo cô ấy nói với tôi một tiếng là được." Cô hờ hững nói.
Không biết có phải nhìn ra sự nghi ngờ của cô hay anh ta thực sự không có ý đồ gì, Cảnh Bình không nói thêm gì nữa chỉ gật đầu:
"Vậy cũng được, có gì tôi sẽ nói với Đồng Tuyết liên hệ với cô, tôi đi trước, một mình cô nhớ cẩn thận, người ở đây hỗn tạp, rất lộn xộn."
Lâm Hi cảm ơn ý tốt của anh ta, nhưng vẫn quyết định ngồi ngốc ở đây để giết thời gian.
Lúc ra về cũng gần 12 giờ, Đồng Tuyết có hơi say nhưng chưa tới mức say mất lý trí, vẫn còn khá tỉnh táo.
Vốn dĩ, Diêm Hoa muốn nói đưa cô về nhưng Lâm Hi nghĩ anh ta uống rượu đỏ bừng hết cả mặt, đi đứng loạng choạng, ai dám để anh ta đưa về.
Huống chi, cô cũng có xe!
Sáng hôm sau, tiệm vừa mới mở cửa, người khách đầu tiên đến chính là Trần Tầm.
Lâm Hi thờ ơ nhìn anh ta, trước đó anh ta có gửi tin nhắn cho cô, nói 2 ngày nữa sẽ về nước.
Trần Tầm không bình tĩnh nổi, có chút tức giận hỏi:
"Điện thoại không nghe, tin nhắn không thèm trả lời, Lâm Hi Hi, nếu anh không trở lại có phải em tính cả đời không qua lại với anh không?"
Mấy lời này nghe thật quen tai, Lâm Hi nghĩ tới lúc trước cô út hình như cũng nói như vậy trong điện thoại, khá bất đắc dĩ:
"Trần Tầm, tôi với anh xem như không quen biết được không?"
Không phải cô giả bộ hay làm cao, chuyện thế này tốt nhất nên giải quyết nhanh chóng dứt khoát, cứ kéo dài mãi không ngừng thế này, chỉ càng rắc rối hơn.
Danh Sách Chương: