Tần Thư không hiểu lắm. Sao lại chuyển đề tài nhanh như vậy, vừa nãy còn đang nói bộ Wifi, sao đột nhiên chuyển thành bạch đào lại thành kem đánh răng rồi.
"Em thích ăn bạch đào không? Anh mua kem đánh răng vị bạch đào." Từ Ninh mới tắm rửa xong, chắc là dùng kem đánh răng vị bạch đào đánh răng rồi.
Tần Thư đồng tử rung động, toàn thân trên dưới đều sôi trào. Hắn gắt gao nắm chặt di động, ngừng thở, không dám phát ra một tí thanh âm nào. Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đầu kia điện thoại vẫn như cũ không có thanh âm.
Hai người sao lại không nói chuyện nữa, có phải miệng đang bận việc khác hay không?
—— không thể nào không thể nào không thể nào!!! Ninh Ninh sẽ làm vậy sao?! Ôn nhu mềm mại thụ từ khi nào biến thành dụ thụ rồi!
Nhưng cái này không quan trọng! Hắn không để bụng thuộc tính, chỉ cần "Thành Ninh" là sự thật, tận thế tới hắn cũng sẽ không để bụng!
Mẹ nó, hắn biết ngay! Ninh Ninh chắc chắn cũng có ý với nhãi con, bằng không cây búa của nhãi con có gì đặc biệt mà hắn phải vui thế chứ. Song phương yêu thầm còn to hơn đùi dã vương, nhẹ nhàng mà lại khóa chặt!
Đây lại là một lần thắng lợi cách mạng vĩ đại thuộc về đảng niên hạ!
Ước chừng qua nửa phút, thanh âm Sở Thành lại lần nữa vang lên: "Anh...... đến gần như vậy làm gì."
Tần Thư: "???"
Sở Thành: "Để em ngửi thử mùi của kem đánh răng sao? Thơm đó, lát gửi link mua cho em đi."
Tần Thư: "......"
Từ Ninh phốc cười một tiếng, "em đó."
"Em làm sao hả," Sở Thành nói, "Nhường đường một chút, anh thử sài Wifi coi."
Được thôi, cách mạng chưa thành công, các đồng chí còn cần nỗ lực.
Hoá ra chỉ là một giấc mộng công dã tràng lớn.
Tần Thư cúp điện thoại, bình tĩnh mở ngăn kéo, lấy ra bình oxy, dùng sức cấp S hút bình oxy.
Tạ Lan Chi bị một trận thao tác của Tần Thư làm cho ngơ ngác. "Em đang hút cái gì," hắn bắt lấy tay Tần Thư, thấy rõ chữ ở trên bình thì nhíu mày, "Sao em lại cần hút bình oxy?"
Biểu cảm của Tần Thư xuất hiện một vết nứt, rất mau tràn lan ra. "Anh, anh anh —— Onni-san!"
Tạ Lan Chi sửng sốt, "Em......"
Tần Thư "Ngao" một tiếng, nhào vào trong lòng ngực Tạ Lan Chi, người đàn ông menly rơi lệ. "Em không muốn sống nữa, cuộc đời của em đã bị hủy, em tồn tại không ý nghĩa gì hết oniisan, anh giết em đi, sau đó đổ tội cho Sở Thành, để chú cảnh sát bắt hắn đi......"
Yết hầu Tạ Lan Chi căng thẳng, lẳng lặng mà cảm thụ được trái tim mình nhảy lên điên cuồng.
"Ô ô ô hức ——" Tần Thư cũng không thật sự rớt nước mắt, nhưng gào rất lớn tiếng, nói không chừng dì quản lí ở lầu một cũng có thể nghe được. "Một đường này của em, ngậm đắng nuốt cay, vừa dọn shit vừa dọn nước tiểu nuôi lớn nhãi con, em mẹ nó dễ dàng sao em ô ô ô......"
Tạ Lan Chi nâng lên cánh tay cứng đờ, xoa xoa đầu Tần Thư, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy, hửm?"
"Ô ô ô Onni-san......"
"Bị Sở Thành bắt nạt?"
Tần Thư ở trong lòng ngực Tạ Lan Chi gật gật đầu, ủy khuất nói: "Em không cần nó nữa ngao ——"
"Được, chúng ta không cần." Tâm tình Tạ Lan Chi có chút phức tạp. Hắn lần đầu tiên thấy tiểu hải vương có phản ứng lớn như vậy, lại là vì Sở Thành. Kết hợp với cuộc điện thoại kia, hẳn là cũng có quan hệ với Từ Ninh. Hai người kia ở trong lòng Tần Thư rốt cuộc là có chỗ đứng như thế nào, lại có thể kích thích hắn đến vậy.
Tần Thư gào hăng hái, cho đến khi có người gõ cửa phòng ngủ.
"hello? Có người ở không." Là thanh âm Lữ Nho Luật, "Ai khóc đến thảm như vậy, tiểu Tình Thư? Sở bá vương?"
Tạ Lan Chi: "...... Anh đi mở cửa."
Tần Thư không những không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn nữa, nhỏ giọng nói: "để em khóc thêm tí nữa đi mà Onni-san."
Ngoài cửa Lữ Nho Luật bám riết không tha mà gõ, "Đù mé sao không có động tĩnh, đừng dọa người ta nha."
Lữ Nho Luật có chút lo lắng, vừa vặn Sở Thành để chìa khóa dự phòng ở phòng 419, hắn dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, nhìn thấy đàn em nhỏ chui đầu vào trong lòng ngực bạn cùng phòng thân thương của hắn, bạn cùng phòng thân thương của hắn ngẩng đầu, lãnh đạm mà nhìn hắn: "Có chuyện gì?"
Lữ Nho Luật miệng mở thành chữ O, cứng đờ vài giây, "Thực xin lỗi, quấy rầy."
Tần Thư bình ổn lại một ít, hắn đứng thẳng người, khịt khịt cái mũi, nói giọng khàn khàn: "Không phải, anh Luật, không đuổi anh đi."
"Rốt cuộc sao lại thế này a đây là," Lữ Nho Luật nhìn gương mặt và chóp mũi phiếm hồng của Tần Thư, "Sao lại khóc thành như vậy?"
Tần Thư muốn nói chuyện, bỗng nhiên một luồng khí nóng từ giữa lồng ngực truyền tới, nấc một cái.
Lữ Nho Luật nhìn Tạ Lan Chi, tay che bên miệng, lén lút nói với Tần Thư: "Có phải anh Lan làm em khóc không?"
Tạ Lan Chi: "mày cho rằng mày nói rất nhỏ sao."
Tần Thư cười thảm lắc đầu, "không liên quan gì đến anh Lan."
"Vậy," Lữ Nho Luật tiếp tục suy đoán, "em thất tình à?"
Tạ Lan Chi nhìn Tần Thư, cũng đang đợi đáp án của hắn.
"Thảm hơn thất tình."
mặt Lữ Nho Luật biến sắc. Ngoài thất tình còn có việc gì có thể làm một người đàn ông khóc thành như vậy, hắn ngó thấy trên bàn bình oxy, hít hà một hơi.
"Tiểu Tình Thư, em ——!" Lữ Nho Luật hốc mắt đỏ, "Chuyện khi nào, sao không nói cho chúng ta biết."
"Chuyện vừa xảy ra."
Lữ Nho Luật nghẹn ngào nói: "Không có việc gì tiểu Tình Thư, hiện tại trình độ y học phát triển như vậy, bất luận là bệnh gì đều có hy vọng chữa khỏi, em cố gắng lên!"
"Bớt bớt được rồi." Tạ Lan Chi đè đè giữa mày, "Tần Thư, em giải thích một chút đi."
"......" Chuyện này bắt hắn phải giải thích như thế nào, trực tiếp nói cho hai thằng trai thẳng nghe hắn đang đu CP? Hắn nghiêm túc hoài nghi Tạ Lan Chi và Lữ Nho Luật ngay cả đu CP có nghĩa là gì cũng không biết. Hơn nữa nụ hôn đầu tiên của CP hắn đu bởi vì công quân quá ngu mà không thực hiện được, hắn bây giờ chỉ muốn tìm một góc lẳng lặng mà liếm láp miệng vết thương, làm gì còn có tâm tình giải thích.
Tần Thư nghĩ qua loa lấy lệ là được, lại thấy áo sơmi của Tạ Lan Chi bị hắn cọ đến hỗn loạn. Hắn do dự, nói: "Em đang dạy Sở Thành theo đuổi người khác, kết quả nó quá ngu, em dạy không nổi, em bị nó chọc tức tới mức này."
Tạ Lan Chi rất nhanh đã có phản ứng lại, " người Sở Thành theo đuổi, là Từ Ninh?"
"Ừm......"
Lữ Nho Luật miệng mở thành chữ O, "Từ Ninh không phải là nam sao? Sở Thành nó...... đù, nó cong?!"
Tần Thư "A" một tiếng.
Tạ Lan Chi không xác định nói: "Cho nên, em đang giúp Sở Thành theo đuổi Từ Ninh?"
"Từ từ, tao load một chút!" Lữ Nho Luật làm như có thật mà nâng lên tay, "Tao nhớ rõ tiểu Tình Thư vẫn luôn theo đuổi Từ Ninh mà, em vừa mới nói Sở Thành lại...... Đây là cái mối quan hệ nam nam thuần khiết đơn giản cái mẹ gì vậy! Em còn bình oxy không, cho anh mượn hít một chút, cảm ơn."
Tần Thư đưa cho hắn một bình dưỡng khí, chết lặng nói: "Em không muốn theo đuổi Từ Ninh nữa. Theo đuổi cũng đã lâu như vậy, em mệt rồi."
Tam quan của Lữ Nho Luật còn chưa kịp quay về, hắn hít một ngụm, nói: "Cho nên em liền giúp bạn cùng phòng trai thẳng của em theo đuổi? Nước phù sa không chảy ruộng ngoài?"
Tạ Lan Chi nghĩ nghĩ, hỏi: "Em là vì theo đuổi không nổi mới buông tay?" Hải vương một lần từ bỏ cả hai con cá, nhưng hắn cũng không cao hứng như tưởng tượng. Hắn ý vị thâm trường mà cười cười, nói: "Vậy em chuẩn bị khi nào theo đuổi người tiếp theo?"
( editor: ý anh Lan là " khi nào thì tới lượt anh được theo đuổi vậy")
Người tiếp theo? Hắn lấy đâu ra người tiếp theo?
"Kỳ thật cũng không vội," Tạ Lan Chi nói, "Ổn định tâm tình trước đi, rồi hãy bắt đầu lần nữa."
Tần Thư ngốc ngốc, "Dạ."
Sở Thành ăn xong cơm chiều mới trở về, hoàn toàn không ý thức được mình đã bỏ lỡ chuyện gì. "Nhà ăn số ba buổi tối có lẩu cay ăn rất ngon,sau này ngày nào tao cũng sẽ ăn ở đó."
Tần Thư cúi đầu chơi di động, không để ý hắn.
"Ngày mai là ngày nghỉ cuối cùng, chân mày chắc là bình thường rồi, chúng ta đi chơi bóng đi! Mày không phải nói mày đánh bóng bàn rất đỉnh sao. Đánh xong thì đi hớt tóc, tóc dài quá rồi."
"Không đi, lười vận động."
"Đúng rồi, tao sửa được Wifi phòng Từ Ninh rồi," Sở Thành vạn phần tự hào mà nói, "Từ Ninh nói sau khi sửa xong mạng còn nhanh hơn."
"Vậy mày rất giỏi ha, muốn tao vỗ tay khen thưởng sao."
Sở Thành nghe ra ngữ điệu âm dương quái khí của Tần Thư, "Mày lại phát bệnh?"
Tần Thư trợn trắng mắt, "mày đừng nói chuyện với tao."
Sở Thành: "?"
"Tao nhìn thấy mày là tức ngực khó thở." Tần Thư cầm lấy bình oxy hút một ngụm, "Nhìn thấy cây chổi trên mặt đất không? Từ giờ trở đi, đây là vĩ tuyến 38*, ai lướt qua người đó là chó."
* vĩ tuyến 38 là ranh giới chia cắt vĩnh viễn Bắc Triều Tiên và Nam Triều Tiên sau năm 1945. Tạo thành Hàn Quốc và Triều Tiên.
Sở Thành nhìn chằm chằm Tần Thư trong chốc lát, "Mẹ nó thiểu năng trí tuệ."
Tần Thư cười lạnh, "Rốt cuộc ai mới thiểu năng trí tuệ." Hắn quyết định, hắn không thể lại cưng chiều nhãi con nữa, phải trừng phạt hắn, để hắn ý thức được quá ngu sẽ mang đến hậu quả gì. Ngay cả cái đề "kem đánh răng vị Bạch Đào" giải thế nào, chờ hắn trừng phạt nhãi con xong rồi nói tiếp. Đây giống như cách giáo dục đứa con thi điểm kém vậy, đánh trước nói sau.
Ngày nghỉ cuối cùng, Tần Thư cũng tính đi cắt tóc. Nhưng hắn và nhãi con đang chiến tranh lạnh, lại không muốn đi một mình, thử đi gõ cửa phòng đối diện. Tạ Lan Chi không có ở đây, 418 chỉ có một mình Lữ Nho Luật.
Tần Thư không ôm gì hy vọng hỏi: "anh Luật, đi cắt tóc không?"
Lữ Nho Luật sờ sờ đầu tóc mình, "được đó, vừa hay anh cũng muốn đổi kiểu tóc."
"Hả? Anh muốn đổi thành kiểu gì."
Lữ Nho Luật khoa tay múa chân: "Hơi uốn một chút, theo style Hàn, giống Lee Dong-Wook* á."
*Lee Dong Wook:
Tần Thư: "...... Ai?"
"Em không xem phim Hàn à?"
"Không xem, em toàn coi anime."
"Anh cũng không xem, nhưng mẹ anh thích xem, cho nên anh coi với bà cũng không ít phim."
Lữ Nho Luật vì kiểu tóc mới của mình, cố ý tìm một salon nhìn rất có phong cách, còn chơi sang gọi tổng giám phục vụ. Tổng giám hỏi hắn muốn uốn thành như thế nào, hắn còn cố ý đưa tấm hình chụp sao Hàn kia. Tổng giám bảo đảm với hắn, nhất định sẽ uốn cho hắn y như đúc.
Tần Thư thì tuỳ tiện hơn, hắn rất vừa lòng với kiểu tóc hiện tại, để Tony lão sư cắt ngắn một chút là được.
Tẩy cắt thổi xong xuôi, Tần Thư nửa giờ là đã xong. Tóc mái trên trán ngắn đi không ít, tổng thể không có biến hóa gì lớn, nhìn qua càng thoải mái trẻ trung hơn.
Lữ Nho Luật thì không nhanh như vậy, Tần Thư ngồi ở phòng nghỉ chờ hắn,ngồi là ngồi một lúc hai giờ, chờ đến khi di động hắn sắp hết pin rồi, Lữ Nho Luật rốt cuộc mới đưa một cái đầu mới ra.
Tần Thư nhìn kiểu tóc mới của hắn, nhất thời nghẹn lời, "Đây......"
Lữ Nho Luật gian nan mà kéo khóe miệng, "Em nói thẳng đi, anh chấp nhận được."
Tần Thư chỉ nói ba chữ khiến cho Lữ Nho Luật tử vong tại chỗ, "Bộ Kinh Vân*?"
*Bộ Kinh Vân:
Vì an ủi Lữ Nho Luật biến hình thất bại, Tần Thư mới hắn ăn một bữa ngon, buffet một người hơn bảy trăm loại hải sản.Tôm hùm và hàu nướng ăn không hết chữa khỏi cho vết thương lòng của Lữ Nho Luật, hắn đầu tiên là mắng tổng giám 30 phút, lát sau lại cùng Tần Thư nói đến vấn đề tình cảm của phòng 418,419.
Lữ Nho Luật: "Gần đây phong thuỷ phòng của chúng ta bị ngược à, người nào cũng không thuận lợi."
Tần Thư lột tôm tích, "Anh Lan cũng không thuận lợi sao?"
"Đúng vậy," Lữ Nho Luật ảo não nói, "Anh nói cho em nghe, em đừng nói cho người khác."
"Câu này có nghĩa là, có thể cả thế giới đều sẽ biết —— cho nên là chuyện gì?"
Lữ Nho Luật hạ giọng: "Anh Lan nó, thích phải một hải vương."
Tôm tích bang một tiếng, bị Tần Thư bẻ gãy đôi.
Danh Sách Chương: