• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Huy Dực không nhúc nhích mà nằm ở trên giường, áo của cô bị lột ra, đầu v* xinh xắn lộ ra trong không khí, run run rẩy rẩy đứng thẳng lên, theo hô hấp khẽ run rẩy.

“Anh……”

Cô vừa mới lên tiếng, một viên bên trái đã bị người tha lên ngậm lấy, trong khoang miệng ướt nóng, đầu lưỡi linh hoạt trơn trượt cực kỳ có kỹ xảo cùng mê luyến mà liếm láp liếm mút, lời Tống Huy Dực còn chưa kịp nói ra miệng, đã biến thành một tiếng rên rỉ khó ức tràn ra từ cổ họng.

Cho dù là tới kinh nguyệt, cô cũng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hạ thân ào ạt có dòng nước chảy ra, cô bỗng nhiên có chút hối hận vì câu nói "Về nhà lại chậm rãi hôn" vừa rồi của mình.

Ngô Lạc ánh mắt dần dần sâu, anh chôn ở ngực Tống Huy Dực, như thế nào cũng triền miên không đủ, thẳng đến bả vai bị nhẹ nhàng mà đẩy đẩy: "Đừng hôn, khó chịu..."

Ngô Lạc ngẩng đầu lên, người dưới thân đang khẽ run run, hai má trắng nõn sớm đã nhiễm đỏ, hô hấp cũng có chút không thông.

Anh hôn lên đôi môi phấn nộn mềm mại hơi hé mở của cô, trằn trọc một lát, đem tay cô cách quần đặt lên chỗ kia: “Anh cũng khó chịu.”

Tống Huy Dực cảm thấy đây quả thực chính là tự làm bậy không thể sống, căm giận mà liếc anh một cái: “Anh cũng biết khó chịu.”

Ngô Lạc kéo quần áo của cô khép lại, vùi vào cổ cô, giọng nói khàn khàn: "Thật ra hôm nay anh vốn dĩ khổ sở đến độ sắp chết, nhưng là bây giờ đột nhiên có chút cao hứng. ”

Hơi thở khi anh nói chuyện làm cho Tống Huy Dực ngứa, cô cười xê dịch, tay ôm cổ anh, không cho anh đi theo cọ tới.

Ngô Lạc nâng cổ lên, trong mắt giống như có một đám lửa nhỏ đang nhảy lên: “Em thật sự không sợ ba em biết anh sao?”

Anh liếm liếm đôi môi có chút khô ráo, cười cười: “ Sang năm lúc này em có thể cùng anh cùng nhau về quê, chúng ta đi thăm mẹ anh.”

Hoàn toàn không phù hợp với bề ngoài của anh, nhưng ánh mắt giống như cún con không chút nào không hài hòa lại đến nữa...

Tống Huy Dực nhìn ánh mắt óng ánh như lửa kia, cự tuyệt như thế nào cũng không nói nên lời, sở dĩ cô nói với Giang Lệ Thành như vậy, một mặt đích thật là bởi vì cô to gan lớn mật, nhưng mặt khác, phần lớn là nhìn không quen Giang Lệ Thành tiểu nhân đắc chí, ở một mức độ lớn, cô chỉ là vì nhất thời khoe khoang miệng lưỡi lanh lợi của mình mà thôi.

Tống Huy Dực cố gắng chôn vùi một chút hối hận vừa mới xuất hiện kia, hỏi anh: "Ở quê anh còn có ai không? ”

“Anh còn có mấy người dì ở quê,” Ngô Lạc nói: “Nhà cũ của anh cũng vẫn còn, nếu em ngại chỗ đó bỏ trống quá lâu, thì ở trong nhà mấy dì anh cũng được.”

Tống Huy Dực không nghĩ tới Ngô Lạc còn có người thân, càng không nghĩ tới anh còn muốn lui tới với bọn họ, cô nhớ rõ lần trước Lưu Cảnh Xuân nói Ngô Lạc ở trong tù qua cũng không tốt.

"Nhưng mà, sau khi anh đi vào hình như các dì ấy cũng chưa từng đến thăm anh." Tống Huy Dực nói.

"Mấy người nhà bọn họ đều là tiểu thị dân ở huyện thành, không quyền không thế, điều kiện trong nhà cũng không tốt lắm." Ngô Lạc bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý: "Lúc ấy anh xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ khẳng định đều sợ hãi, mấy dì của anh cả đời chưa từng ra khỏi huyện thành, cũng không có dư thừa tiền có thể cho anh, anh không trách bọn họ. ”

Tống Huy Dực ôm đầu anh, giống như sờ tiểu động vật mà thuận thuận lông cho anh: "Được, vậy sang năm em cùng anh trở về. ”

Ngô Lạc bỗng nhiên thấu lại rất gần, cách mặt cô gần đến mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, anh khàn giọng nói: "Làm sao bây giờ, anh lại muốn hôn em. ”

Môi Tống Huy Dực đặt lên sống mũi thẳng tắp của anh, lại trượt xuống đến đôi môi hơi mỏng, hình dáng rất đẹp của anh, dùng nụ hôn để miêu tả ngũ quan của anh: “Em có thể tưởng tượng được, nếu anh lớn lên giống mẹ, vậy thì bà khẳng định rất xinh đẹp.”

“Lúc còn trẻ là rất đẹp,” Ngô Lạc trầm thấp cười lên: “Sau đó bà làm nhiều công việc, lại không thích trang điểm, cho nên thoạt nhìn cũng không tính rất đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ, vẫn là rất đẹp.”

Tống Huy Dực nói: “Vậy anh biết nấu cơm cũng là mẹ anh dạy anh?”

"Ừ," Ngô Lạc gật đầu: "Thật ra lúc đầu bà không cho anh làm việc nhà, bà nói anh chỉ cần nghiêm túc học tập, thi vào một trường đại học tốt. Nhưng lúc đó công việc của bà đặc biệt vất vả, buổi tối về nhà xắt rau có một lần bởi vì tay không dùng sức được, đều bị cắt đứt tay. Anh ở bên cạnh trộm nhìn, sau khi học được, mỗi ngày sau khi tan học về nhà, anh đều vội vàng làm cơm xong trước khi bà đi làm về, lúc đầu bà mỗi ngày đều ngăn cản, nhưng sau lại không lay chuyển được nên cũng không nói nữa, còn truyền thụ cho anh bí kíp của bà. ”

Ngô Lạc nói: "Sau lại, sau khi anh đi vào mấy năm, lão Trương vì chiếu cố anh, cũng giới thiệu anh tới phụ giúp trong nhà bếp. ”

"Vậy anh có bao giờ nghĩ đến việc mở một quán ăn không?" Tống Huy Dực nói: "Bây giờ anh cũng làm cùng lúc mấy công việc, vất vả như mẹ anh trước kia, em có thể làm cổ đông lớn đầu tư cho anh. ”

"Đừng, " Ngô Lạc căn bản không nghĩ kĩ đề nghị của cô, đã bắt đầu liên tục cự tuyệt: “Em đừng nhọc lòng chuyện của anh, anh cảm thấy như bây giờ khá tốt.”

Ngô Lạc đại đa số thời điểm đều rất ôn nhu, nhưng nhìn ra được, anh là người có chủ ý của riêng mình, có thể chủ ý còn rất lớn, Tống Huy Dực biết khuyên không được anh, cô cũng không thích quản chuyện của người khác.

Trên thực tế, cô cũng có chút ốc còn không mang nổi mình ốc, sự tình bắt đầu phát triển đến tình cảnh càng ngày càng phức tạp.

Ngày hôm sau, khi Tống Huy Dực nhận được tin nhắn từ Tống Vĩ Chu triệu hồi cô về nhà thì trong lòng có chút buồn bực bất bình.

Ngô Lạc đã không còn khẩn trương như lúc ban đầu, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ hỏi một câu: “Anh cũng cần đi sao?”

Tống Huy Dực đọc đi đọc lại tin nhắn nghiêm túc này mấy lần: "Không nói muốn anh đi, chỉ nói để em đi một mình. ”

Ngô Lạc thoạt nhìn cũng không có thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không có thất vọng, chỉ là như bình thường gật gật đầu: “Vậy anh ở nhà chờ em.”

Tống Huy Dực bày ra bộ dạng lã chã chực khóc muốn ra chiến trường, lưu luyến mỗi bước đi, nhìn thấy Ngô Lạc quả thật canh giữ ở cửa nhìn theo cô rời đi, lại nhịn không được xì cười lên: "Ba em thích nhất là em, ông ấy luyến tiếc em khổ sở, anh đừng lo lắng. ”

Dọc theo đường đi, Tống Huy Dực nghĩ như thế nào cũng cảm thấy Giang Lệ Thành không lớn mật như vậy, cho dù là chính mình kích cô ta, cô ta cũng không nhất định thật sự dám bán đứng mình.

Nhưng khi cô ở thư phòng nhìn thấy Tống Vĩ Chu với gương mặt âm trầm, hết thảy phỏng đoán lúc trước tựa hồ không thể đứng vững được.

Tống Huy Dực quyết định đánh đòn phủ đầu, cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim bên cạnh bộ trà cụ, mặt lộ vẻ không vui: “Có chuyện gì không thể nói qua điện thoại, thế nào cũng phải gọi con tới đây?”

Tống Vĩ Chu không giống như trước kia thấy cô tức giận liền vội vàng hoảng hốt tới dỗ dành, ông vẫn xanh mặt như trước, đặt mạnh chén trà trong tay xuống.

Tống Huy Dực lo sợ, trong lòng cô kinh hoàng, bất an đi đến sau lưng bàn làm việc bằng gỗ thật, chọc chọc mặt Tống Vĩ Chu: "Lão Tống, bộ râu này của ba sắp vểnh lên trời rồi. ”

Tống Vĩ Chu ngăn tay cô thò tới, vẻ mặt của ông cực kỳ thống khổ, dường như vừa khó xử vừa phẫn nộ, lại có chút không đành lòng nói ra miệng: "Con nhìn xem con đã làm được chuyện tốt gì! Vậy mà lại cùng một tên giết người từng ngồi tù ở bên nhau, con rốt cuộc là nghĩ như thế nào? "

"Ba!" Tống Huy Dực kinh nghi bất định, cô ghé vào trên đùi Tống Vĩ Chu, đôi mắt trong nháy mắt liền đỏ lên: "Nếu ba đã điều tra anh ấy, vậy ba nên biết anh ấy không phải người xấu. “

*Kinh nghi bất định – 惊疑不定: Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc không xác định được chủ ý.

“Con là thế nào cũng phải cùng loại người này ở bên nhau sao!” Tống Vĩ Chu đều biết con gái lớn của mình luôn luôn giỏi làm nũng, ông thống khổ mà quay mặt đi, không nhìn cô: “Con đừng bị cái túi da kia lừa, cho dù lúc cậu ta đi vào là có khổ tâm, nhưng cũng không phải bị oan uổng, ở trong ngục giam cái kia đại chảo nhuộm ở chín năm, sau khi đi ra còn có thể trông cậy vào cậu ta là người tốt gì sao?”

Tống Huy Dực rưng rưng nước mắt, liên tục lắc đầu: "Hiện tại mỗi ngày anh ấy đều bận rộn như chó vậy, căn bản không có thời gian để làm bất kỳ chuyện phạm pháp nào. ”

* Bản cover nó là: mỗi ngày vội đến cùng cẩu dường như( không biết edit thế nào cho hợp lý, dịch ra là chó thấy nó cứ kì kì, có bạn nào biết thì chỉ giúp mình để mình sửa lại nha).

“Con là 24 giờ mỗi ngày đều ở cạnh cậu ta sao? Làm sao con biết cậu ta ở sau lưng con làm cái gì? Cho dù hiện tại nhìn không ra, đó cũng là cậu ta ở trước mặt con diễn quá tốt! Thời gian lâu dần, tất cả những tâm tư xấu xa của cậu ta sẽ bại lộ ra, cậu ta sẽ lừa tiền của con, sau khi lừa được tiền cậu ta sẽ bởi vì tự ti mà ngược đãi con, hạ thấp con.”

Tống Huy Dực hoàn toàn khóc lên, cô hét lớn: "Ba căn bản là không hiểu anh ấy, dựa vào cái gì mà nói anh ấy như vậy! Anh ấy vì kiếm tiền, mỗi ngày mệt đến mức không có thời gian để ngủ, so với con gái của ba, anh ấy mạnh hơn nhiều lắm, ít nhất mỗi một đồng trong tay đều là tự mình kiếm được, không giống con, ăn uống tiêu xài tất cả đều là ba cho, sao ba lại cảm thấy con tốt hơn anh ấy, hẳn là người nên tự ti là con! "

Tống Vĩ Chu cảm thấy người này thật là dầu muối không ăn: “Con còn như vậy chấp mê bất ngộ đi xuống sẽ hối hận!”

Ông tức giận đến đi vòng quanh tại chỗ mấy vòng, dừng lại chỉ vào cô nói: "Được rồi, coi như cậu ta không đi làm chuyện phi pháp, thì con với cậu ta ở bên nhau cũng không có kết quả tốt. Cậu ta xuất thân ở một nơi xa xôi như vậy, ba không phải kỳ thị con nhà nghèo, mà là người xuất thân như vậy khó tránh khỏi tư tưởng phong kiến, chịu một ít trưởng bối và tập tục xã hội ảnh hưởng, cũng sẽ có quan niệm nam tôn nữ ti, nếu các con sau này kết hôn, cậu ta sẽ lộ nguyên hình, ở nhà tác oai tác phúc, áp bức con. "

"Kết hôn?" Tống Huy Dực ngược lại bị hai chữ này khiếp sợ đến một lúc lâu không kịp phản ứng: "Tại sao con phải kết hôn với anh ấy? ”

Tống Vĩ Chu đỡ trán, tức giận đến mức sắp nói không nên lời: "Con đã 25 tuổi rồi, chẳng lẽ còn không nghĩ đến chuyện kết hôn sao? ”

“Con không cần,” Tống Huy Dực nói: “Con căn bản không muốn kết hôn, con cũng không nghĩ tới muốn ở bên anh ấy bao lâu, nói không chừng một ngày nào đó con sẽ chán, cho nên ba căn bản không cần giống như bây giờ như lâm đại địch.”

"Con đã không còn là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi nữa rồi." Tống Vĩ Chu giận dữ gầm lên: "Con còn có bao nhiêu thời gian có thể tiêu hao ở trên người cậu ta? Chờ thêm vài năm nữa, tất cả đàn ông cùng tuổi với con đều đã kết hôn, con cũng chỉ có thể tìm được người đã ly dị! ”

"Vậy dì Lệ Lệ không phải cũng gần ba mươi mới kết hôn với ba đó sao?" Tống Huy Dực than thở khóc lóc: "Bây giờ dì ấy không phải cũng sống rất tốt. ”

Tống Vĩ Chu ngũ quan đều nhăn thành một đoàn, trong mắt là không chút che giấu khinh thường: "Giang Lệ Thành cô ta tính là cái gì? Cô ta kết hôn với một người đàn ông lớn hơn mình hai mươi mấy tuổi, con nghĩ rằng đó là chuyện tốt?" Ông hừ lạnh nói: "Cô ta vì muốn lấy thêm chút tiền trợ cấp cho nhà mẹ đẻ của cô ta, vì mua nhà cho em cô ta, ở trước mặt ba đều khúm núm quỳ gối đến mức nào? Nếu ba về già lập di chúc, cổ phần và tài sản của công ty đều để lại cho con và Y Y, Giang Lệ Thành cô ta một phân tiền cũng không lấy được, cô ta vĩnh viễn cũng không dám ở trước mặt ba la lối ôm xồm! ”

Tống Huy Dực nước mắt còn treo ở trên mặt, cô không nói một lời, ánh mắt lập loè.

“Con ngược lại nói chuyện a!” Tống Vĩ Chu nóng nảy: “Từ nhỏ đến lớn, ba ghét nhất chính là bộ dáng chết không ra hơi, hỏi không hé răng này của con, bây giờ ba chính là muốn con cùng cậu ta phân rõ giới hạn, con liền trả lời ba một câu có thể làm được hay không!”

“Ba……” Tống Huy Dực lau lau nước mắt, chỉ chỉ cửa: “Dì Lệ Lệ tới rồi.”

Tống Vĩ Chu đột ngột quay đầu lại, phía sau cánh cửa khép hờ, Giang Lệ Thành trong tay bưng hai ly nước trái cây, dùng ánh mắt đẫm lệ khó có thể tin nhìn Tống Vĩ Chu, ngực kịch liệt phập phồng.

Là một người đàn ông quanh năm ở nhà đóng vai trò trụ cột và là người nói chuyện, Tống Vĩ Chu đương nhiên không có khả năng cúi đầu trước mặt Giang Lệ Thành, ông tự nhiên xem nhẹ chuyện vừa xảy ra, thản nhiên nói: "Nước trái cây đặt ở đây, em đóng cửa lại đi ra ngoài đi. ”

Giang Lệ Thành nghẹn ngào khó chịu, cô bưng hai ly thủy tinh trong tay, dứt khoát kiên quyết xoay người xông ra ngoài.

Tống Vĩ Chu một lần nữa đem tầm mắt đặt ở trên mặt Tống Huy Dực.

“Ba, ba không đuổi theo sao?”

“Tại sao ba phải đuổi theo?” Tống Vĩ Chu giống như nghe được một cái thiên đại chê cười: “Chưa tới hai tiếng là cô ta sẽ lại không ngừng* tới lấy lòng ba.”

*Nguyên văn: 死乞白赖/tử khất bạch lại=quấy rầy không ngừng, cuốn lấy không tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK