Diệp Hi đứng trên đá ngầm, bắp chân trần trụi, dùng chân tạt nước biển lấp lánh, vẽ lên từng đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, đôi mắt cậu nhìn mặt nước chăm chăm, toàn bộ tâm trí đều là Thẩm Tu Lâm, tim đập rộn ràng.
Ký ức về Thẩm Tu Lâm tồn tại trong đầu Diệp Hi như được tua lại, từng màn từng màn, không ngừng hiện lên trong đầu. Gương mặt lạnh lùng anh tuấn, giày da caravat chỉnh tề, khi gặp thoáng qua đều nhìn chăm chú, khi ở cùng một chỗ đều mất tự nhiên ho nhẹ, mỗi lần đều like status lịch làm việc trên weibo của mình, trong đám đông giương mắt nhìn hắn đều trùng hợp phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình...
"Đang cười gì thế?" - Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh Diệp Hi.
"Hở? Em cười sao?" - Diệp Hi giơ tay sờ mặt mình, mới phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bắt đầu cười ngây ngô.
Trông thật giống một thằng ngốc!
Thẩm Tu Lâm bất đắc dĩ liếc qua Diệp Hi, nâng tay chỉ về phía chân trời, đầu ngón tay liên tiếp chỉ vào một quỹ đạo vì sao không nhìn thấy trên trời cao, hỏi: "Em thấy sao Bắc Đẩu bao giờ chưa?"
Diệp Hi nghiêm túc dùng ánh mắt nhìn theo hướng chỉ ngón tay của Thẩm Tu Lâm, nói: "Thấy rồi... Nhưng em cũng quên mất lần ngắm sao cách đây là bao lâu."
"Anh cũng vậy." - Thẩm Tu Lâm ngoài miệng nói là vậy nhưng ngón tay lại quen thuộc đổi về một hướng khác, tiếp tục giới thiệu: "Ở phía nam sao Bắc Đẩu, chính là chòm sao sư tử, đầu tây, đuôi đông, sáng nhất trong đó là K...."
Nhắc tới K.., Thẩm tổng nhanh chóng nhớ tới tên bác sĩ được Diệp Hi sắc dụ qua!
Cho nên mới nói, sự tích huy hoàng của Diệp Hi đều được Thẩm tổng ký sổ rõ ràng trong lòng, quan hệ yêu đương còn chưa xác nhận cũng đã tích lũy nợ cũ mười năm!
Diệp Hi thành thật nói: "Chòm sao sư tử mà chẳng giống sư tử tý nào, ha ha."
"Còn chòm cự giải ở phía tây thì sao?" - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay phác họa vài vị trí ngôi sao trên trời, dùng giọng nói thanh lãnh phổ cập khoa học: "Có trông thấy dải sao Cự Giải không? Đó là 4m."
"Oa..." - Diệp Hi kinh ngạc tán thưởng: "Sao anh biết nhiều thế, thật giỏi."
Không hổ là Thẩm tổng nam chính phim thần tượng, xem thiên văn gì gì đó đều là kỹ năng sát gái của nam chính số 1.
Thẩm Tu Lâm xua tay, thành thật nói: "Anh chỉ học mỗi cách nhận biết các chòm sao thôi."
"Vì sao chỉ học cái này?" - Diệp Hi vừa mở miệng hỏi xong, liền mơ hồ sinh ra dự cảm sẽ bị "hưng sư vấn tội", cậu lập tức ngậm chặt miệng.
Diệp Hi vừa dứt lời, Thẩm Tu Lâm liền quét mắt lạnh qua cậu, nói: "Vì em."
Diệp Hi: "..."
Quả nhiên! Xem xem, trực giác của tui nhạy bén y như dã thú vậy!
Thẩm Tu Lâm mất mát nói: "Mùa hè năm nay, công ty có tổ chức rèn luyện ngoại khóa, ở trên núi cắm trại dã ngoại, anh muốn chỉ sao trời cho em xem, mà học thứ này cả tuần, còn đi leo núi thử nghiệm qua, vì xác nhận mình có thể nhận biết chúng, chứ không phải lý luận suông."
Khi Thẩm Tu Lâm nói, đôi mắt vẫn luôn ngóng trông các vì sao trên trời, đôi mắt được hắt chiếu rất sáng, Diệp Hi nhìn Thẩm Tu Lâm, vừa kinh ngạc vừa áy náy, trong lòng còn có một cỗ cao hứng khó hiểu, đầu trái tim run rẩy, trong lồng ngực ngưa ngứa khó tả.
"Vì đảm bảo vạn nhất, anh còn cố ý dặn dò bên hậu cần bớt đi một cái lều, hơn nữa còn an bài một nơi chỉ có em là không ra được." - Trên mặt Thẩm Tu Lâm hiện lên một cỗ thần khí phúc hắc giảo hoạt: "Sau đó, anh sẽ "cố mà làm" để được cùng một chỗ với em."
"..." - Diệp Hi đau trứng nhìn vị tổng tài muộn tao này.
Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Nhưng em lại xin nghỉ đúng hôm đó."
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhanh chóng quyết định đánh lôi!
Diệp Hi tưởng tượng cái cảnh Thẩm tổng lẻ loi ngồi ngắm sao trong rừng núi hoang vu, cậu vừa đau lòng lại vừa muốn cười, vội vàng nói: "Hôm đó em bị bệnh thật mà, bệnh viện chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, em còn có cả giấy chẩn đoán và biên lai kê thuốc..."
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm lạnh lùng chợt lóe, giọng điệu chắn chắc: "Cố tình ăn cho đau bụng?"
Diệp Hi trầm mặc một lát, sắc mặt xấu hổ cười gượng: "Ha, ha, ha."
Thẩm Tu Lâm dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn cậu.
"Được được được rồi! Em khai!" - Diệp Hi giơ hai tay đầu hàng: "Trước hôm rèn luyện, em ăn năm cân tôm hùm đất, tôm hùm đất sốt cay của nhà hàng kia, mỗi lần em ăn nhiều đều bị đau bụng, cho nên..."
"Anh, đã, nói, rồi." - Thẩm Tu Lâm gằn ra từng chữ kèm theo một lúc đánh năm tiếng sét!
Cho nên phải nói, ngàn vạn lần đừng có chơi dại thề độc trước mặt Thẩm tổng, bằng không một giây sau sẽ bị ngũ lôi oánh chết.
"Em xin lỗi, thật ra em muốn ở nhà chuyên tâm thăng cấp." - Diệp Hi đã tự động tự giác tiến vào vai diễn "bạn trai có khả nghi vô cớ lỡ hẹn", xin khoan dung: "Anh đừng giận mà, em không phải đi hẹn hò với người khác đâu, mấy hôm đó em đều ở trong nhà chơi game."
Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm hừ một tiếng, trong lòng lại cực kỳ sướng.
Diệp Hi lấy cẳng chân nhẹ nhàng đụng cẳng chân Thẩm Tu Lâm, ngại ngùng dỗ dành: "Em cũng không biết anh chuẩn bị nhiều như thế, nếu không, dù đánh quái cả đời không thăng cấp em cũng phải đi, anh đừng giận nữa mà."
"Ừ, không giận." - Thẩm Tu Lâm dùng ngón tay quét nhẹ lên mũi Diệp Hi, Diệp Hi co rúm cả người, cúi đầu tự cho rằng mình đã ẩn nấp kĩ càng, lén dùng khóe mắt trộm ngó Thẩm Tu Lâm, muốn quan sát xem hắn đang vui hay là không vui.
Thẩm Tu Lâm bị dáng vẻ áy náy thấp thỏm của Diệp Hi chọc cười, rèn sắt khi còn nóng nói: "Sau khi trở về thế giới thật, chúng ta sẽ tới biển ngắm sao nhé."
Diệp Hi sờ sờ lỗ tai rồi lại cọ cọ chóp mũi, khẩn trương vò đầu bứt tai, mặt đỏ ửng nhìn đông ngó tây, nhỏ giọng đáp: "Vâng."
"Nhưng, biển đêm ở thế giới thật sẽ không được đẹp như thế này." - Thấy Diệp Hi sắp nổ tại chỗ, Thẩm Tu Lâm lập tức chuyển đề tài: "Ở đó sẽ rất bẩn, và đông người."
"Chúng mình chọn nơi nào ít du khách ấy..." - Diệp Hi nuốt nước miếng, mặt lộ vẻ hứng chí: "Hơn nữa chúng mình cũng có thể nướng BBQ trên biển, rất tuyệt."
Bắn pháo hoa cũng không tồi.
Thẩm Tu Lâm xoa xoa tóc cậu, trịnh trọng nói: "Được, một lời đã định."
Đêm hôm đó, cả hai người ngắm sao, ngắm ánh sáng phản chiếu trên mặt biển, cùng nhau ở trên lều trại hùng vĩ như kim tự tháp dã ngoại một đêm, hoàn hảo tiêu trừ oán niệm trước đó của Thẩm tổng!
Ngày hôm sau, Diệp Hi đem trọng tâm công tác chuyển dời đến trên người vương tử.
Nguyên soái bên kia Diệp Hi đã không dám đi, sáng sớm có đi qua đó một lần, bị nguyên soái (nghẹn một bụng đầy lời âu yếm cả một đêm không ngủ) kabe-don, nghe xong ba mươi phút lời âu yếm còn chưa nói, còn suýt nữa bị hôn, vì thế Diệp tra tra đành phải chạy trối chết một lần nữa, cũng chuyển nguồn cung cấp ba bữa cơm cho vương tử từ nguyên soái sang đạo chích.
Vương tử là đứa nhỏ ăn cơm mọi nhà...
Sau đêm hôm đó, Diệp Hi lại đi tới chỗ tảo biển phát sáng đêm qua, dạo quanh một vòng.
Lều trại trên biển đã được dỡ bỏ, nhưng tảo biển phát sáng trên nước cạn vẫn đẹp nguyên, tuy màu sắc ảm đạm hơn hôm qua, nhưng vẫn còn mỹ lệ.
Vì thế Diệp Hi - tên tra thụ này liền kéo vương tử tới bờ biển!
Bởi vì căn cứ theo ý tưởng của Diệp Hi, cậu cảm thấy muốn chinh phục một người chưa được nhìn ngắm thế giới, phương pháp tốt nhất chính là dẫn hắn tới một nơi phong cảnh mỹ lệ mà hắn chưa từng được thấy qua... Loại chuyện đó, chỉ cần nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy đặc biệt cảm động rồi! Hơn nữa, một màn hôm qua cũng thật lãng mạn, rất dễ dàng thúc đẩy tình cảm.
Bầu trời đêm và mặt biển lấp lánh vì sao rất đẹp, đêm qua mình cũng nhịn không nổi mà đối với Thẩm tổng... Không không không, mình không hề có cái gì cả!
Diệp Hi kéo vương tử đi trên bờ cát, trong lòng lại trào lên mọi hình ảnh của mình và Thẩm Tu Lâm sóng vai ngồi trên đá ngầm. Ánh sao cùng ánh trăng lành lạnh chiếu lên vương miện quý giá mỹ lệ cổ xưa trên đỉnh đầu vương tử, viên đá quý màu xanh to bằng quả trứng bồ câu ở giữa vương miện phản chiếu ra ánh sáng màu xanh xinh đẹp, xanh chói cả mắt.
"Chúng ta sẽ không bị chủ nhân hòn đảo này phát hiện chứ?" -Vương tử không yên tâm hỏi lại.
"Sẽ không, trước khi đưa anh tới đây, em đã kiểm tra kỹ càng rồi, ở đây không có vệ sĩ." - Diệp Hi định liệu trước mà nói, cẩn thận nắm tay vương tử, đưa hắn đến chỗ đá ngầm mà hôm qua mình và Thẩm Tu Lâm đã đứng cùng nhau, sau đó chạm lên khăn bịt mắt của vương tử, tinh nghịch nói: "Em đếm đến hết số ba, sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ nhé, ba, hai, một... Xem!"
Khăn bịt mắt tháo xuống, vương tử chờ mong khẽ mở đôi mắt mỹ lệ như ngọc bích, trông về biển rộng, bởi vì tiếp xúc với người định mệnh nên uy lực của đôi mắt hoàng kim đã mất đi hiệu lực, từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên vương tử nhìn thấy biển cả, không phải chỉ tồn tại ngắn ngủi trong ảnh chụp-- vì ảnh chụp rất nhanh chóng bị biến thành lá vàng mỏng -- mà là biển cả chân chính. Dường như có thể nghe thấy tiếng hô hấp của biển cả, gió đêm mang theo sức sống mới thoải mái, từng đợt sóng biển xô vào bờ tạo thành từng đóa bọt nước trắng xóa, nước biển phát sáng dưới chân, là sự thật, sự thật chân chính.
Vương tử nhìn tất cả trước mắt, giống như mất đi khả năng nói chuyện, bờ môi mấp máy, lại không nói lên lời.
"Đẹp không?" - Diệp Hi vội vàng hỏi.
"Rất đẹp, rất đẹp, cảm ơn em..." - Giọng nói vương tử nghẹn ngào, tiếng nói kích động phát run, từng giọt nước mắt như chân trâu trong suốt tràn mi trượt xuống, dính ướt khuôn mặt tuấn mỹ như thần kia, tóc vàng chói lóa của hắn nhảy múa trong gió biển, giống như sóng biển màu vàng không ngừng phập phồng dao động, đẹp như hút hồn phách con người, dù là kẻ có ý chí sắt đá đến đâu, nhưng khi nhìn thấy nước mắt của vương tử cũng nhịn không được mà động dung.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Hi chỉ có Thẩm tổng!
"Anh nhìn kìa, đó là chòm sao sư tử." - Diệp Hi chỉ về phía xa chân trời, học bộ dáng Thẩm Tu Lâm tối hôm qua: "Chòm sao sư tử có một ngôi sao rất sáng, đó là..."
Lấy lại cẩm nang tán trai của Thẩm tổng biến thành phương pháp chinh phục nam phụ, Diệp Hi thật là cơ trí!
n