• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lan San Khách bội phục sát đất: "Nam thần! Đối diện bà lão nhăn nheo, sao ngài có thể làm ra ánh mắt ôn nhu như thế? Cầu truyền thụ tuyệt kĩ a nam thần!"

Vẻ ôn nhu trong mắt Bạc Dã Cảnh Hành thu lại, nhàn nhạt đáp: "Lan San Khách, nàng không phải bà lão gì cả."

Lan San Khách không biết phải nói gì: " Bà ta..ít cũng.. không dưới 55 đi? À nha, nếu không đem ra so với nam thần ngài, bà ta hẳn vẫn tính là hào hoa phong nhã, dư âm tuổi trẻ."

Lời chưa dứt, Bạc Dã Cảnh Hành đã hung hãn ném một cục đá trúng đầu hắn: "Mỹ nhân chân chính sẽ không già đi theo thời gian."

Những lời này, Lan San Khách không hiểu, nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hiểu!

Bạc Dã Cảnh Hành cùng hắn quay lại viện không lâu sau, Khổ Liên Tử đi sang bắt mạch cho nàng, bỗng nhiên bên ngoài viện truyền tới một thanh âm: "Người có bên trong không? Ta tiến vào nhé! "

Lan San Khách và Khổ Liên Tử còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy sau vườn Yên Chi hoa lấp ló là một bóng dáng màu xanh linh hoạt nhảy lên, như một con chim yến tước đáp xuống mái hiên, thoáng cái lướt qua đám Yên chi hoa, dừng lại trước mặt Bạc Dã Cảnh Hành.

Lại nhìn sang người này, Lan San Khách cùng đồng bọn sợ ngây người! Đó là một nữ tử mình hạc xương mai, nàng mặc một thân xanh khói quần nâu dài, xiêm y mỏng nhẹ tha thướt, chỉ ở gấu váy thêu một nụ mai chớm nở duyên dáng. Lan San Khách ngẩng đầu, thấy nàng vấn một kiểu Cao Chuy kế thanh nhã, không có trang sức rườm rà, chỉ dùng trâm bạc cài lời.

Rõ ràng là bộ dáng mỹ nhân nhàn nhã, nhưng không hiểu sao bên tóc mai lại gài một đóa hoa súng trắng, thanh mà không lãnh, nhã mà không mị. Trên mặt kia là lớp son phấn sương sương, điểm bên má đóa hoa đào tháng ba nở giữa tuyết, da thịt sáng trơn diễm lệ.

Lan San Khách há hốc miệng, cô gái này, chính là bà lão năm mươi tuổi khi nãy! Nhưng bây giờ nàng ta đâu còn chút dính dáng gì đến bộ dạng đó nữa. Đôi mắt kia như có ánh quang, nàng ta như đóa hoa lại lần nữa nở nộ. Dung mạo như vậy, dù cho là ba mươi tuổi cũng không hề khoa trương!

Lan San Khách nửa ngày không nói ra lời, nàng kia lại chậm rãi bước lại gần, ngồi xuống đối diện Bạc Dã Cảnh Hành. Nàng ta mở miệng cười, phong tư yểu điệu không thể diễn tả: "Nếu không phải ánh mắt vẫn như xưa, nói sao nữa ta cũng không dám nhận mặt."

Bạc Dã Cảnh Hành nâng bình rót rượu cho nàng ta: "Dù Lục Y có biến thành bộ dáng gì, ta vẫn nhận ra được."

Lục Y mím môi cười, hai tay cầm chén, ngửa mặt uống cạn: "Ba mươi mấy năm không gặp rồi?!"

Bạc Dã Cảnh Hành khẽ nhấm một hớp rượu: "Ba mươi hai năm."

Đáy mắt Lục Y gợn sóng: "Ta thật muốn vì ngươi đàn một khúc tỳ bà."

Bạc Dã Cảnh Hành cao giọng cười: "Lục Y đã là phu nhân nhàn nhã, không phải đàn tỳ bà nữa đâu."

Bên ngoài có người khẽ gõ cửa viện, Lục Y buông chén, môi đỏ mọng mấp máy: "Ta phải đi rồi."

Bạc Dã Cảnh Hành không đứng dậy, mỉm cười nhìn theo. Lục Y lui lại hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. sau đó như một làn khói xanh, biến mất giữa biển hoa Yên Chi.

Lan San Khách vẻ mặt thán phục: "Nam Thần, ngài còn có gian tình với phu nhân của Bách Lý Thiên Hùng nữa sao? Ông trời của ta a!"

Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: "Bạn cũ ngày xưa thôi." Dứt lời, nàng đột ngột nhìn sang Lan San Khách, "Nàng ta cư nhiên có thể nhận ra lão phu!"

Lan San Khách rất nuối tiếc: "Năm đó ta không thể nhìn thấy tư thái oai hùng của cốc chủ, cũng chẳng hay ngài đã thay đổi ra sao nữa." Bạc Dã Cảnh Hành lập tức nhìn sang Khổ Liên Tử, một dạng biểu tình: ngươi thấy sao. Khổ Liên Tử mặt không chút thay đổi: "Cốc chủ so với năm đó, rõ ràng đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nếu là người quen thân, muốn nhận ra không khó. Chí ít thuộc hạ lần đầu tái kiến đã nhận ra."

Bạc Dã Cảnh Hành nhíu mày, một lát sau, bỗng hét lên: "Không ổn! Lập tức đi tìm Giang Thanh Lưu, Bách Lý thất phu có bẫy!"

Khổ Liên Tử cũng không hiểu nàng ý nói gì, nhưng lập tức phái người đi tìm Giang Thanh Lưu. Mấy ngày này Giang Thanh Lưu bận qua bận lại như con quay, quá nửa ngày mới trở lại Trầm Bích sơn trang. Lúc bước vào tiểu viện, mồ hôi hắn đã ướt đẫm quần áo, cả người nhưng lại có phong vị hiên ngang: "Có chuyện gì? Mấy ngày gần đây ta không ở nhà, ngươi cần gì cứ sai đám Lan San Khách tìm quản sự của sơn trang. Không ai thiếu nổi ngươi cái gì đâu."

Bạc Dã Cảnh Hành phẩy tay: "Tiểu tử, Bách Lý thất phu có điểm bất thường! Đại hội võ lắm sắp tới, chỉ e lão già đó đã tính toán quỷ kế!"

Giang Thanh Lưu ngồi xuống đối diện nàng, thấy trên bàn đã bày sẵn hai cái chén, không khỏi khả nghi: "Ai đã đến đây à?"

Trên miệng chén còn lưu lại vết son mờ mờ, hắn chau mày. Bạc Dã Cảnh Hành hoàn toàn không để ý chuyện của hắn: "Lão già Bách Lý khả năng đã biết được thân phận của lão phu, nếu hắn vạch trần chuyện này ngay trong đại hội võ lâm, hậu quả khó mà lường được!"

Giang Thanh Lưu cũng cả kinh: " Năm đó tuy lão ta cũng từng tham gia trận thanh trừng, nhưng dù sao chỉ mới gặp mặt một lần, làm sao có thể nhận ra ngươi hiện tại?"

Bạc Dã Cảnh Hành ho hai tiếng, mắt lúng liếng, chỉ đáp bâng quơ: "Cái này ý à, thật ra là..!Tên đó với lão phu không chỉ gặp mặt một lần."

Giang Thanh Lưu sôi máu: "Ngươi cùng lão có thù cũ?!"

Bạc Dã Cảnh Hành nhanh tay rót rượu cho hắn, Giang Thanh Lưu không chịu nổi cái chén đã bị dùng rồi kia, Bạc Dã Cảnh Hành không cách nào khác đành dùng chén của mình rót rượu cho hắn. Giang Thanh Lưu uống xong một ngụm mới phản ứng lại_ uống rượu thì được cái ích chó gì?!! Đúng là tức chập mạch luôn rồi!

Bạc Dã Cảnh Hành không ngừng cười hăng hắc: "Tiểu tử, cũng chỉ là chút chuyện xưa thôi, không đáng nhắc tới." Đột nhiên sắc mặt nàng trở nên nghiêm túc: "Nhưng việc này không thể không phòng bị trước."

Giang Thanh Lưu ý thức được tình hình, trong lòng cũng biết đây không phải chuyện đùa, trong đầu đảo đi đảo lại. Hiện tại Bách Lý Thiên Hùng đang ở chỉ cách nơi này tầm trăm trượng, lẽ nào lần trước lão ta đến Trầm Bích sơn trang đã hoài nghi thân phận của Bạc Dã Cảnh Hành?

Giang Thanh Lưu một hồi suy nghĩ, cuối cùng mở miệng: "Ngươi có biện pháp gì không?"

Bạc Dã Cảnh Hành ngẫm nghĩ giây lát: "Trong chốn võ lâm này không có mấy kẻ đã gặp qua lão phu, ngươi có thể tìm một người giả dạng ta. Nếu có người kiểm chứng sẽ có lí do thoái thác. Kẻ đã gặp qua lão phu, chỉ gồm mấy bằng hữu chí giao của ngươi, chắc sẽ không đến mức để nhược điểm rơi vào tay lão già kia."

Giang Thanh Lưu gật đầu, Bạc Dã Cảnh Hành nay đã là thiếp thất của hắn, trong người lại mang thai. Bách Lý Thiên Hùng dù có hoài nghi đến đâu cũng không có cách kéo hết thảy nhân sĩ võ lâm đến đây kiểm chứng. Nếu hắn tìm một người làm thế thân, chỉ cần để mấy vị đức cao vọng trọng kiểm chứng, không đến mức tổn hại danh dự của Giang gia. Bằng không nếu để người ngoài biết được hắn cùng lão tặc Bạc Dã Cảnh Hành này thông đồng làm bậy, thậm chí còn mang thai với nàng.. á phi phi phi, thậm chí nàng còn mang thai cốt nhục của hắn, hậu quả kia thật không thể tưởng tượng!

Giang Thanh Lưu lập tức phái Tề Đại ra ngoài, chuẩn bị tìm một phụ nữ có thai đến thế thân. Đêm đến, Giang Thanh Lưu đang lo lắng không nguôi, ở trong tiểu viện của Bạc Dã Cảnh Hành chờ Tề Đại đem tin tức về, đột nhiên bên ngoài cửa ném vào một cuộn giấy.

Giang Thanh Lưu tò mò, Lan San Khách nhặt lên, tất nhiên là đưa cho Bạc Dã Cảnh Hành. Giang Thanh Lưu thế nhưng ngang ngạnh xông đến, Bạc Dã Cảnh Hành vừa mở ra nhìn, mặt trên có một dòng chữ cố ý viết xiên xẹo: "Nguy hiểm, rời đi."

Giang Thanh Lưu có ngu đến mấy cũng biết đây là có người báo hiệu, ngược lại hắn hiếu kỳ: "Là người phương nào cảnh báo?"

Bạc Dã Cảnh Hành xát hai tay một cái, cuộn giấy biến thành tro bụi: "Mang lão phu rời đi, ngay lập tức!"

Giang Thanh Lưu cũng hiểu sự tình khẩn cấp, lập tức mang Bạc Dã Cảnh Hành vào trong phòng hắn _ Trầm Bích sơn trang được xưng là võ lâm đệ nhất sơn trang, sao lại thiếu mất mấy thứ địa đạo ngoằn nghoèo kì quái chứ. Hắn vừa mới nhấn mở cơ quan, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng cười lạnh: "Giang trang chủ, ngài định dắt phu nhân đi nơi nào thế?"

Giang Thanh Lưu vừa quay đầu đã thấy Bách Lý Thiên Hùng đẩy cửa tiến lại, theo sau là Giang Ẩn Thiên sắc mặt xắm ngoắt, cùng Quảng Thành Tử đạo trưởng của Vũ Đang, Nguyên Lượng đại sư của Thiếu Lâm các loại không dưới mười người!

Dưới hơn chục đôi mắt soi mói, lần đầu tiên Giang Thanh Lưu cảm thấy không còn gì để che giấu_ hắn còn đang nắm tay Bạc Dã Cảnh Hành, sắp đem nàng đẩy vào địa đạo. Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại vô cùng trấn tĩnh _ ba mươi năm trước, nàng bị toàn bộ nhân sĩ võ lâm trừng mắt nhìn giống hệt, không mười cũng tám.

Bách Lý Thiên Hùng đứng bên cạnh Giang Ẩn Thiên, trong đôi mắt lóa ra tinh quang, mặc dù tuổi đã cao nhưng tinh thần vẫn dào dạt, Giang Thanh Lưu trong bụng thầm mắng một câu: lão bất tử. Sao lão không cùng Bạc Dã Cảnh Hành đồng quy vu tận đi chứ!

Giang Ẩn Thiên còn chưa mở miệng, Bách Lý Thiên Hùng đã nghiêm mặt cất giọng: "Giang minh chủ, cửa lớn không đi, đây là muốn đi đâu đây?"

Giang Thanh Lưu biết sự tình trầm trọng, nếu thân phận của Bạc Dã Cảnh Hành bị vạch trần, Giang Ẩn Thiên vì đảm bảo lợi ích gia tộc, nói không chừng sẽ buông bỏ hắn. Hắn thật sự muốn ôm Bạc Dã Cảnh Hành lăn xuống vực!

Trong đầu hắn trăm nghìn xoay chuyển, tay phải bỗng ấm áp, là cánh tay Bạc Dã Cảnh Hành nắm lấy. Giang Thanh Lưu ngẩn ra, chỉ thấy lão tặc bông xù chui ra từ dưới cánh tay hắn, lộ cái đầu nho nhỏ: "Thanh Lưu, sao ở đây tự dưng lại có nhiều người như vậy?"

Giang Thanh Lưu vừa nãy cả kinh, lúc này đã khôi phục lại bình tĩnh: "Bách Lý chưởng môn, đột ngột như vậy xông vào phòng ngủ của Giang mỗ, xin hỏi có chuyện gì cấp bách?"

Bách Lý Thiên Hùng hừ lạnh một tiếng: "Chuyện đến bước này, Giang minh chủ biết rõ còn hỏi sao?"

Giang Thanh Lưu đương nhiên biết rõ, nhưng hắn có ngu đến mấy cũng biết không thể đưa đầu ra khoe: "Lời của Bách Lý chưởng môn có ý tứ gì?"

Bách Lý Thiên Hùng tiến lên một bước, chỉ vào Bạc Dã Cảnh Hành sau lưng hắn: "Ngươi dám nói ra thân phận người này trước mặt mọi người sao?"

Giang Thanh Lưu vẻ mặt khó hiểu: "Đây là tiểu thiếp của Giang mỗ Cảnh thị, Bách Lý chưởng môn có chuyện gì không ngại nói thẳng ra."

Bách Lý Thiên Hùng cũng là lão xảo quyệt, giờ lão chỉ chờ Giang Thanh Lưu sẽ tự mình nói ra hay tiếp tục giảo biện. Nhưng nhìn Giang Thanh Lưu cũng không phải loại người hồ đồ, tất nhiên sẽ khó mà có thể tự mình biện bạch, lão hừ lạnh một tiếng: "Giang minh chủ muốn tự ta chỉ ra bằng chứng sao? Ái thiếp "Cảnh thị" bên người Giang minh chủ rốt cuộc là người phương nào?"

Lão tiến thêm một bước ép sát, Giang Thanh Lưu lòng bàn tay mướt hết mồ hôi, vẫn không chịu vào bẫy: "Giang mỗ không rõ, Bách Lý chưởng môn khí thế hung hẵn như vậy, đúng là làm người khó hiểu!"

Bách Lý Thiên Hùng mắt nhìn hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không chừng chính lão phải xuất cờ trước: "Giang Thanh Lưu, ngươi còn giả vờ không hiểu! Cảnh thị bên người ngươi chính là ma đầu Bạc Dã Cảnh Hành năm đó chứ ai!"

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người xung quanh đều biến sắc! Giang Thanh Lưu chỉ có thể gắng gượng giữ bình tĩnh, tỏ vẻ kinh ngạc: "Bách Lý chưởng môn sao lại nói ra những lời này? Không nhắc đến Bạc Dã Cảnh Hành là hạng người gì, chỉ nói đến tuổi tác, dù hiện tại vẫn còn sống cũng là một lão nhân gần đất xa trời. Làm sao có nửa điểm quan hệ với tiểu thiếp của Giang mỗ?"

Bách Lý Thiên Hùng sắc mặt lạnh lùng, trong giọng có vài phần đắc ý: "Giang Thanh Lưu, ngươi tự cho rằng chuyện này thần không biết quỷ không hay, lại không viết lão tặc này năm đó trúng phải Mai Hoa chưởng của Thiên Họa chân nhân, Mai Hoa chưởng in vào da thịt, dù không chết, trên người chắc chắn vẫn lưu lại dấu vết hình hoa mai. Khi đó ta đứng xem trận chiến, tận mắt thấy Thiên Hoa chân nhân tung một chưởng trúng vào vai phải hắn ta. Nếu như ngươi không tin, vậy thì để người kiểm tra trên người nàng ta có vết hoa mai lưu lại hay không."

Giang Thanh Lưu hơi nhíu mày, Bạc Dã Cảnh Hành và Thiên Họa chân nhân luận võ, là thoại bản rất nổi danh ai cũng kể.

Thiên Họa chân nhân là đệ tử đích truyền đời thứ tư dưới chân Tam Phong chân nhân của Vũ Đang, tu vi tinh thâm. Thời điểm Hàn Âm cốc náo loạn giang hồ, Thiên Họa chân nhân và Bạc Dã Cảnh Hành ước chiến một hồi, khiến cho vô số nhân sĩ giang hồ kéo nhau tới xem chiến.

Giang Thanh Lưu còn không biết _ năm đó hắn còn chưa được sinh ra. Tục truyền hai người công lực tương xứng, tranh đấu đến khi đèn gần cạn dầu, một Mai Hoa chưởng của Thiên Họa chân nhân đánh trúng vai Bạc Dã Cảnh Hành, đao tơ của Bạc Dã Cảnh Hành lại một kích xuyên tim.

Giang Thanh Lưu vốn không tin, nếu Bạc Dã Cảnh Hành trúng Mai Hoa chưởng thật, những nhân sĩ võ lâm đến xem chiến sao lại thả cho nàng sống mà rời đi? Chỉ không ngờ đến lão tặc này đúng thật đã từng trúng Mai Hoa chưởng, hắn cùng Bạc Dã Cảnh Hành tuy có những lúc chung giường chung gối, nhưng cũng chưa từng để ý đến. Nếu như trên người nàng có vết tích thật, vậy phải làm sao giờ?

Tâm tư đảo qua đảo lại, Giang Ẩn Thiên nhìn sang Giang Thanh Lưu, hai người có ý trao đổi, nhưng trước mặt chúng nhân sĩ, không cách nào cho phải. Cuối cùng Quảng Thành Tử đạo trưởng mở miệng: "Giang minh chủ xưa nay phẩm hạnh đoan chính, đâu đến mức phải cấu kết với ma đầu. Nếu nói vị cô nương này là Bạc Dã lão tặc, chư vị võ lâm đồng đạo cũng khó mà tin tưởng. Nhưng Bách Lý chưởng môn suy cho cùng cũng không phải hạng ăn nói hồ đồ, không bằng Giang minh chủ để chúng ta kiểm chứng, miễn cho đại gia ngờ vực vô căn cứ."

Nguyên Lượng hòa thượng niệm một tràng rồi mở miệng: "Đại hội võ lâm sắp đến, xin Giang minh chủ mau chóng xóa bỏ nghi ngờ."

Giang Thanh Lưu thật sự hết cách, Giang Ẩn Thiên để Xung Tịnh sư thái theo Bạc Dã Cảnh Hành vào phòng, nghiệm chứng trên người nàng có vết hoa mai hay không. Sau đó mọi người đều ra khỏi phòng, Giang Thanh Lưu đứng bên cạnh Giang Ẩn Thiên, trong đầu không ngừng tìm đối sách. Bách Lý Thiên Hùng lạnh lão nhìn chằm chằm cửa phòng, đoàn người chỉ còn chờ Xung Tịnh sư thái bước ra nói kết quả.

Nhưng đợi một khắc vẫn không có động tĩnh. Bách Lý Thiên hùng rốt cuộc không nhịn nổi, sắp đẩy cửa tiến vào. Tất nhiên Giang Thanh Lưu ngăn cản lão, tiến lên gõ cửa trước. Bên trong vẫn không có động tĩnh, cuối cùng Bách Lý Thiên Hùng bước nhanh tiến lại, hung hăng đẩy cửa bật ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK