Kim Minh rảo bước từ ngoài vào, đặt mấy tờ giấy trong tay lên mặt bàn trước mặt Trần Khâm, hơi cúi người.
"Kiểu xe trong bức ảnh này, lúc ấy Giang Thành chỉ có ba chiếc, trong đó có một chiếc đứng tên nhà họ Dịch, điều này nhất trí với khẩu cung của Bùi X trên ghi chép."
Người trên bàn "ừ" một tiếng, ra hiệu cậu ta tiếp tục.
"Ngoài ra, em lấy được chiếc khăn lụa này từ cửa hàng chuyên kinh doanh, người trong cửa hàng giám định kỹ thuật thêu này là chính thức, kiểu dáng khăn lụa cũng là phiên bản giới hạn của năm đó, trong lịch sử mua hàng tra được Bùi X và cả nạn nhân, nhưng hai người đều không có lịch sử đặt thêu riêng... Điều này nhất trí với tình huống người báo án cung cấp hôm qua, có nghĩa là chiếc khăn lụa ở hiện trường, khả năng cũng không phải của nạn nhân."
"Tiếp nữa, em đã điều tra người đặt hàng chiếc khăn lụa tên Jessie này, có hai người. Một người là nhân vật nổi tiếng trên mạng, tên Weibo của cô ấy là cái tên này; một người khác là nam nhân viên văn phòng, trước đây từng làm việc cho tập đoàn Dịch Thị."
Trần Khâm nhíu mày: "Hỏi người ta rồi à?"
"Vâng, anh ta nói khăn lụa lúc ấy là tặng cho bạn gái, bây giờ hai người chia tay nhiều năm rồi, người kia cũng đã ra nước ngoài, không liên lạc được nữa, có lẽ đồ cũng bị cô ấy vứt đi lâu rồi."
Anh ta nghe vậy xoa trán, sắc mặt hơi trầm xuống.
Kim Minh dừng lại một lát, tiếp tục báo cáo: "Còn nữa, theo như lời bạn của nạn nhân nói hôm qua, vì lúc trước lo ảnh hưởng đến danh dự của nạn nhân nên đã không nói trước rằng, nạn nhân đang có quan hệ không chính thức với người đàn ông Thường Y đã kết hôn."
"Buổi sáng Arine đến bệnh viện, Thường Y kia chính là người bị tấn công hôn mê ở dưới lầu vào đêm xảy ra vụ án, ban đầu đồn công an xác định là vụ cướp, nhưng sáng sớm hôm sau điện thoại và ví tiền của anh ta đều được tài xế taxi trả về. Lúc ấy anh ta hôn mê hai ngày, sau khi tỉnh lại chắc là nhìn thấy tin tức nên không dám rêu rao, hôm nay chúng tôi tìm đến anh ta cũng kiên quyết phủ nhận, từ chối hợp tác. Giả sử trên người anh ta có chìa khóa nhà của nạn nhân, vậy thì người tấn công anh ta lúc ấy rất có thể chính là hung thủ."
Trần Khâm im lặng nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, dường như cố gắng thiết lập mối liên quan giữa chúng trong đầu.
Cuối cùng người trước mặt bổ sung: "Ngoài ra còn có một điểm, cũng rất kỳ lạ. Buổi trưa sau hôm vụ án xảy ra, vợ của Thường Y đến công ty nạn nhân làm ầm lên, nhưng cô ta tìm nhầm người, tìm sang Bùi X."
Anh ta ngước mắt, trầm giọng hỏi: "Tại sao?"
"Nghe người của công ty thiết kế nói, vợ Thường Y phát hiện danh thiếp của Bùi X trong ví tiền của anh ta, cộng thêm Bùi X và nạn nhân học cùng trường đại học, đồng thời có qua lại công việc với Thường Y, bởi vậy bị hiểu lầm."
Trần Khâm ngẩng đầu. Ngoài cửa sổ trước mặt, một chiếc xe màu đen ổn định chạy vào trong sân của Cục thành phố, chầm chậm đi về chỗ đậu xe trống ở hàng sau. Lối đi dần dần sáng tỏ rõ ràng như phỏng đoán dần dần hiện lên trong đầu anh ta.
"Đi tìm người tài xế taxi đó. Có thể anh ta đã từng gặp hung thủ." Cuối cùng anh ta ra lệnh.
"Còn nữa." Anh ta dời mắt đi, ngón tay khẽ cuộn mấy trang giấy trên mặt bàn: "Bảo họ gửi qua đây một bản tài liệu của nghi phạm vụ án liên hoàn 503 Giang Thành."
Ra khỏi văn phòng, Kim Minh tụ họp với người ở đầu cầu thang, rồi cùng nhau đi đến nhà ăn.
Đã qua giờ cao điểm bữa trưa, trong thang máy chỉ có hai người họ. Lâm Nghiên ấn tầng một, thở dài cảm khái: "Bạn gái của đội trưởng Thẩm thật xui xẻo."
Cô ấy dựa vào thang máy quay đầu sang: "Anh không nhìn thấy vợ của Thường Y đâu, hung dữ chết đi được, tâm sinh tướng. Bạn gái đội trưởng Thẩm dịu dàng như vậy, chắc chắn lúc ấy bị chịu thiệt rồi."
Kim Minh nhún vai: "Người đẹp mà. Vợ anh ta vốn nghe tin đồn thất thiệt, đã thế còn thấy đối phương còn xinh đẹp như vậy, đương nhiên là lập tức nổi khùng lên rồi."
Lâm Nghiên khoanh tay lạnh lùng nói: "Đầu óc cô ta cũng có vấn đề, không thèm nghĩ xem người ta ở đẳng cấp đó mà thèm để ý chồng cô ta chắc?"
"Phụ nữ trung niên mắc kẹt trong khủng hoảng hôn nhân vừa tự ti vừa tự tin như thế đó."
"Chậc, người đẹp đúng là thảm."
Kim Minh không phục: "Vậy chẳng phải đội trưởng Thẩm thảm hơn sao? Vụ án đầu tiên sau khi thuyên chuyển đến đã gặp phải chuyện này, lãnh đạo không đứng về phía anh ấy, đồng nghiệp cũng không quan tâm anh ấy."
Cậu ta bĩu môi về phía tầng cậu ta vừa đi ra. Lâm Nghiên lộ ra nụ cười giả hiểu ý, đè thấp giọng: "Này, nhưng mà anh bảo, cô ấy có thật sự liên quan đến vụ án này không?"
"Có liên quan thì chắc chắn là có liên quan, nhiều vật chứng chỉ về phía cô ấy như thế. Nhưng mà có thể cô ấy thật sự vô tội, chưa chắc đã tham gia vào cuộc mưu sát."
Hai người sóng vai đi ra khỏi thang máy. Lâm Nghiên cúi đầu, lơ đãng bước lên bậc thang trước ký túc xá: "Tôi rất muốn biết đội trưởng Thẩm nhìn nhận thế nào về chuyện này."
"Anh ấy..." Người bên cạnh liếc mắt về phía cách đó không xa, bỗng nói không đầu không đuôi: "Anh ấy ngồi trong xe nhìn."
"Cái gì?" Lâm Nghiên không hiểu ngẩng đầu, nhìn sang theo ánh mắt cậu ta. Kim Minh đứng lại gọi về phía kia: "Đội trưởng Thẩm, đi ăn cơm không?"
Cửa sổ xe màu đen mở ra một nửa, người bên trong khoát tay, giơ điện thoại bên tai, ra hiệu mình đang gọi điện thoại.
Âm thanh máy bận trong loa vang lên hồi lâu, khi sắp bị ngắt, cuối cùng đối phương cũng bắt máy.
"Xin chào, ai vậy?"
Đầu bên kia điện thoại là giọng nam hơi trầm, nghe chừng ba mươi tuổi. Thẩm Yến Lẫm tự giới thiệu rồi trình bày rõ mục đích. Anh ta im lặng nghe xong, thản nhiên bày tỏ: "Bây giờ váy cưới đang ở trong phòng làm việc của tôi, mang từ cửa hàng về vẫn chưa kịp mở đóng gói, anh có thể yên tâm về việc này. Đây là bộ váy cưới thiết kế vô cùng có tâm, để ở chỗ tôi cũng đáng tiếc. Nó nên được phát huy công dụng thực sự của nó, chứng kiến một đôi tình nhân chân thành."
Thẩm Yến Lẫm khách sáo trả lời: "Vâng, rất cảm ơn anh có thể từ bỏ thứ mình yêu thích."
"Anh có thời gian thì có thể đến lấy váy cưới bất cứ lúc nào." Đối phương bình tĩnh chuyển chủ đề: "Chỉ là tôi có một yêu cầu cá nhân quá đáng, không biết anh có tiện không."
Thẩm Yến Lẫm vội nói: "Mời anh nói."
"Anh Thẩm, tôi rất muốn nghe anh đích thân kể về câu chuyện của anh và vợ chưa cưới của anh, có được không?"
***
"Cố Diễn, nghi phạm vụ án giết người liên hoàn 503 Giang Thành. Người Huyện Lý thuộc Giang Thành, sinh ngày mùng 1 tháng 11 năm 1991, sinh tiền là sinh viên ngành Hóa học Đại học Giang Thành. Tháng 5 năm 2014, khi bị cảnh sát truy đuổi, hắn đã trốn đến đường núi phía tây Nam Sơn, đồng thời rơi xuống đó. Sau khi trải qua tìm kiếm, cảnh sát vẫn không tìm được thi thể. Tháng 6 năm 2016, người nhà Cố X xin Tòa án nhân dân thành phố Giang tuyên bố Cố X tử vong. Sau khi thẩm tra xử lý, Cố X mất tích tròn hai năm do tai nạn, pháp luật tuyên bố tử vong."
Trần Khâm cụp mắt đọc báo cáo, sau đó giở qua trang đầu tiên.
"...Trong quá trình thẩm vấn giai đoạn đầu vụ án 503, Cố X cho thấy tố chất tâm lý hơn hẳn người thường. Mấy lần thẩm vấn đều không hề có sơ hở, việc phá án rơi vào cục diện bế tắc một lần nữa... Trong một lần khám xét lại, nhân viên trinh sát hình sự đã tìm thấy một đầu mẩu thuốc lá chứa nước bọt của Cố X tại hiện trường vụ án, đến đây vụ án mới lộ ra manh mối. Lần theo manh mối này, nhân viên trinh sát hình sự đột kích lục soát nơi ở của Cố X trong đêm, phát hiện thêm chứng cứ quan trọng..."
"...Theo điều tra, Cố X lớn lên trong gia đình đơn thân, tình trạng kinh tế gia đình khá kém, tính cách điềm tĩnh kiệm lời, lòng tự trọng cực cao, từ nhỏ đã có thành tích xuất sắc, hồi trung học từng nhận được học bổng của Tập đoàn Dịch Thị, đồng thời đăng lên báo xã hội thời điểm đó... Hoàn cảnh thiếu thốn vật chất thời gian dài có lẽ đã khiến Cố X dần dần tự ti, thù giàu, rối loạn nhân cách phản xã hội cực đoan. Điều này có thể nhìn thấy từ đặc điểm giống nhau của nạn nhân mà hắn lựa chọn..."
Trần Khâm chậm rãi lật từng trang các vụ án được liệt kê theo thứ tự thời gian. Ảnh chụp hiện trường không hề đẫm máu, mà ngược lại có tính thưởng thức kỳ dị. Cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại ở bức ảnh cuối cùng.
Đó là vụ án 503. Trong biệt thự phòng tắm trang trí xa hoa, nạn nhân quần áo chỉnh tề, nhắm mắt ngửa mặt chìm trong bồn tắm. Có lẽ do diện mạo nhân vật rất nổi bật, khiến khung cảnh đáng sợ này cũng lộ ra cảm giác nghệ thuật huyền bí, không giống như hiện trường vụ án, mà giống như film screenshot hơn.
Trần Khâm nhìn chằm chằm bức ảnh đó hồi lâu, cầm hộp thuốc lá trên bàn lên.
"Vèo" ——
Anh ta ném bật lửa đi, khói thuốc lượn lờ bay lên từ đầu ngón tay. Trong mờ mịt, hình ảnh trang giấy trên mặt bàn dần mơ hồ, chợt nhìn, như là hơi nóng bốc lên từ bồn tắm.
***
Người trong hơi nóng hơi co chân lại, để bả vai và cổ hoàn toàn chìm trong nước.
Cô khẽ nhắm mắt lại, lông mi ổn định, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên vẻ mệt mỏi, ngay lúc cô sắp được nước ấm ru ngủ, điện thoại bên cạnh đột nhiên rung lên.
Cô phản ứng trong giây lát, từ từ mở mắt ra, đưa tay cầm điện thoại lên. Trên màn hình là một tin nhắn chưa đọc, một số điện thoại lạ và một đường link dài.
Cô giơ ngón tay do dự, cuối cùng ấn nhẹ mở đường link kia. Chương trình nhảy sang trình duyệt, sau mấy giây tải, hình ảnh sáng lên, giọng trầm quen thuộc cũng chậm rãi phát ra từ loa: "Tôi và vợ chưa cưới ở bên nhau ba năm, quen biết sáu năm, cũng mỗi người một nơi sáu năm."
Bùi Y nhìn chằm chằm bóng dáng trong camera, đồng tử đen láy lập tức phình đại.
"Tính cách cô ấy rất dịu dàng, cũng rất cố chấp. Hồi yêu xa, tôi thường xuyên lo cô ấy không chăm sóc tốt bản thân, bị người khác bắt nạt, một mình buồn tẻ... Cho nên, trong sáu năm đó, tôi dùng hết khả năng của mình chạy đi chạy lại hai nơi. Thực ra có lúc cũng rất mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt cô ấy, tôi thực lòng cảm thấy tất cả đều đáng giá."
Cô đứng bật dậy, rút quần áo trên giá, tay run run mặc vào người.
"Gia đình cô ấy không đầm ấm, từng có một quá khứ không tốt lắm. Trên người cô ấy có một lớp vỏ bọc vô hình, tôi chắc chắn tôi là người đến gần nhất, nhưng đến nay tôi vẫn không chắc chắn bản thân có phải là người đã bước vào trong đó không."
Cô để chân ướt xỏ dép lê vào, lảo đảo đẩy cửa phòng tắm ra.
"Đối với cô ấy mà nói, thử dựa dẫm vào một người, xây dựng một gia đình cần dũng khí rất lớn. Trước đó một khoảng thời gian dài, cô ấy rất trốn tránh nói đến chuyện kết hôn, nhưng mà gần đây, trước đây mấy ngày thôi, cô ấy chủ động bày tỏ với tôi, cô ấy bằng lòng."
Cô đứng trước thang máy hít thở dồn dập, liên tục ấn núi, đầu óc ong ong trống rỗng hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra gọi điện thoại cho anh.
"Tôi rất cảm ơn cô ấy có thể trao cho tôi sự tin tưởng, điều mà rất khó với cô ấy, cũng cảm ơn cô ấy khiến cho tôi biết gặp được người mình yêu là chuyện vô cùng may mắn. Không phải ai cũng có thể may mắn giống như tôi... Vì mang suy nghĩ như vậy, nên mỗi ngày tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc."
Trong tiếng máy bận bị nhịp tim sợ hãi cắt vụn, những hình ảnh vừa rồi xoay nhanh và tái hiện trước mắt cô.
Căn phòng trống trải, ma-nơ-canh mặc váy cưới, nửa khuôn mặt quen thuộc không nhìn rõ biểu cảm, còn có bức tượng bồ cầu trông quen mắt ngoài cửa sổ...
Bùi Y chợt quay đầu, trừng mắt nhìn về phía cửa sổ thủy tinh cuối hành lang.
Mặt trời lặn ngoài cửa sổ, bức tượng lâu năm trong khu chung cư được mạ đều một lớp ánh vàng, thêm phần hơi thở lãng mạn, xưa cũ mà lưu luyến.
Người trên hành lang lùi lại hai bước, quay người chạy về phía cầu thang.