Mục lục
Bảo Ngươi Làm Trò Chơi, Ngươi Lại Làm Video CG?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hẳn là giống trò chơi điều khiển nhân vật đến điểm cuối vượt quan.

- Kỳ quái, tại sao tay chân của tôi lại không cử động được?

Một người trong đó ấn vào nút điều khiển muốn di động, nhưng lại phát hiện thỏ căn bản không di động được, ngược lại giống như lạnh cóng, duy trì tư thế đứng trung bình tấn thẳng tắp ngã sấp xuống mặt đất.

Tiếp theo hai tay chống đất, cả người quỳ rạp xuống đất.

Đám người chơi: ???

Sao tư thế này lại có chút là lạ vậy?

- Tôi cũng không có cách nào di chuyển, tay cầm mất tín hiệu à?

Lúc này, sinh viên bên cạnh cũng nghi hoặc lên tiếng, tay cầm ấn loạn một trận.

Tiếp theo người điều khiển con thỏ màu trắng cũng ngã xuống theo, vừa vặn hai tay khoác lên trên lưng con thỏ màu vàng.

Mọi người im lặng trong phút chốc, đột nhiên bộc phát ra một tràng cười vang.

- Mẹ nó, loạn quá đi!

- Không thích hợp, tư thế không thích hợp.

- Hai người xếp hình ở đây à?

- Đây là thứ mà tôi không trả tiền có thể xem à?

- Tôi nghi ngờ các người đang làm tư thế đẩy xe bò, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực!

Một màn quái này, bọn họ thậm chí có lý do hoài nghi là nhà thiết kế cố ý.

Ba nhân viên trong sân khấu lòng xấu hổ bạo tăng, không hẹn mà cùng nhìn về phía Trần Lâm, lại phát hiện anh giống như không có chuyện gì, ngồi ở bên cạnh bàn nhàn nhã uống cà phê.

- Nhìn tôi làm gì? Khách tới kìa, đi chiêu đãi đi chứ.

Là người của hai thế giới, da mặt của Trần Lâm cũng không phải là dày bình thường.

Cho dù biết những người bên ngoài nhạo báng mình thì anh cũng mặt không đỏ tim không đập nhanh, làm bộ không nghe thấy.

Ba nhân viên liếc nhau, trong lòng cảm thấy đắng chát.

Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng đi tới trước mặt gian hàng, bắt đầu hướng dẫn cách chơi và thao tác cụ thể cho người chơi.

Cho đến lúc này, các người chơi mới biết được.

Con thỏ này căn bản không thể đi đường, chỉ có thể dùng cách lăn lộn hoặc nhún nhảy đi tới, vẻ mặt lập tức cổ quái, trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu chửi bậy từ nơi nào.

Nhưng dù như thế vẫn không ảnh hưởng tới bầu không khí vui vẻ của hai sinh viên kia điều khiển con thỏ tiếp tục vượt ải.

- Mau cứu tôi, tôi sắp té xuống rồi.

- Buông tay ra, đừng kéo tôi!

...

- Xem tôi biểu diễn động tác con thỏ đạp liên tục đây.

- Cậu đừng đẩy, đồ chơi kia sắp đâm vào người tôi rồi!

...

- Này này, cậu đừng có mà nắm lấy chân của tôi không thả như vậy chứ!

- Chết đi, chết đi!

...

Tiếng la hét của mọi người không ngừng vang lên, vang vọng khắp gian hàng.

Bất kể là người chơi đi ngang qua, hay là nhân viên phụ trách duy trì trật tự, toàn bộ đều khó hiểu nhìn qua, cho rằng có người đang tụ tập đánh nhau.

Nhân viên hậu trường nhận được tin tức vội vàng chạy đến, chỉ sợ mang đến ảnh hưởng không tốt đối với triển lãm.

Nhưng khi bọn họ lần theo đầu nguồn âm thanh đi tới bên cạnh gian hàng thì...

Lại phát hiện trên màn hình, hai con thỏ đang dùng tư thế kỳ quái nhanh chóng di chuyển, đại não nháy mắt đứng máy.

Đây là cái quái quỷ gì?

Nhân viên công tác hoá đá tập thể, cảm giác tinh thần bị xung kích.

Nhưng người chơi bên cạnh cũng đã cười không nhịn được, thiếu chút nữa cười đến mức chia một khối cơ bụng thành tám khối.

- Không được rồi, buồn cười chết tôi mất.

- Trò chơi ngốc này thật sự là người có thể nghĩ ra được à?

- Bây giờ tôi rất muốn biết trạng thái tinh thần của nhà thiết kế.

- Trò chơi Sa Điêu này thật sự là... Mở cho tôi một máy đi.

- Chúng tôi cũng muốn!

Trong nháy mắt, hai mươi máy tính trong gian hàng đã chật ních, một đoàn người chơi điên cuồng xông vào, đều muốn tự mình thể nghiệm trò chơi này.

- Chuyện gì vậy? Vì sao người xếp hàng phía sau đều đi hết rồi?

Phía sau gian hàng của Hoán Hải.

Tăng Phú Minh rất nhanh đã chú ý đến sự thay đổi trong hội trường, đột nhiên nghi ngờ lên tiếng.

Ngay vừa rồi, đội ngũ bên ngoài gian hàng của bọn họ còn rất dài, gần như đến mức sắp không nhìn thấy nữa rồi.

Nhưng chỉ mới trôi qua vài phút mà đội ngũ người chơi đã giảm đi rất nhiều, đảo mắt đã giảm đi gần một phần năm, ngay cả người vây xem bên cạnh cũng trở nên thưa thớt hơn rất nhiều.

- Từng đại biểu cho đừng lo lắng, tôi nghĩ chắc là bọn họ cảm thấy chờ quá lâu nên đi thể nghiệm trò chơi khác trước, không bao lâu nữa sẽ trở lại thôi.

- Đúng vậy, dù sao thì vừa mới khai mạc ngày đầu tiên, lúc nào cũng cần phải có nhiều người đến để chia sẻ.

Các đại biểu khác của các công ty nhỏ bên cạnh đều mở miệng, sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc đối với tình huống này.

Với lực ảnh hưởng của Hoán Hải, những người chơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở về, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.

- Cũng đúng.

Tăng Phú Minh đắc ý cười, anh vẫn vô cùng tự tin đối với thực lực của Hoán Hải, cũng không để ý tới chuyện này nữa, đi ra sau sân xử lý chuyện khác đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK