• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Móa, đói bụng chết mọe bố!"


Người nằm trên giường vừa vuốt vuốt cái bụng hõm sâu của mình vừa lầm bầm.


"Con mẹ nó, cái gì mà tao nhã. Móa, tao nhã có ăn được không? Đói chết mọe bố!"


Thật ra hắn chính là Hứa Thừa Ngân. Khi tỉnh dậy nhìn thấy Phí Lời, hắn bỗng nhiên nghĩ ra diệu kế. Chỉ có dưới thân phận Cố Hàn Dư thì Hà Bá mới thả mình đi, nhưng mà vì sao y vẫn còn chưa chịu thả hắn đi chứ? Lại còn dịu dàng với hắn như vậy? Trước đây khi hắn là Hứa Thừa Ngân cũng chưa từng được y yêu chiều, thậm chí còn tranh thủ ăn hiếp hắn. Hắn chịu quá đủ rồi, nhịn cũng đã quá đủ. Hóa ra chỉ có mình hắn là bị thiệt.


Từ lúc trước đến bây giờ Hà Bá chưa từng cho hắn bất kỳ thứ gì quý giá, thậm chí còn giành bạc của hắn. Vừa rồi cho hắn một trăm lượng, hắn tưởng là y đã đổi tính rồi, còn cảm thấy yêu y chết đi được. Vậy mà cuối cùng cuộc đời lại cho hắn biết rằng thật ra tất cả chỉ là suy tâm vọng tưởng. Cái gì mà Bạch Lãng còn được thưởng vàng ròng còn hắn bất quá cũng chỉ có vài bộ y phục rẻ tiền. Vậy mà hắn đã xem nó như trân châu bảo ngọc, còn định giữ mới để sau này mặc đi chơi.


Cái gì mà Cảnh đế vô cùng sủng ái Bạch công tử, sớm hôm kề cận, trước lúc phong hậu còn qua đêm ở đó mấy ngày không rời khỏi. Ngày phong hậu cũng mang y theo. Còn Thừa Ngân thì sao? Lúc đó hắn còn ngu ngu nghê nghê ở trong hậu viên trồng hoa. Mang vào cung hóa ra chỉ cho hắn làm một người hầu không hơn không kém. Ban đêm khi thích thú thì mang hắn ra dằn vặt giống như tiểu quan kỹ viện.


Đồ vật tất cả hắn đều thiếu thốn, thậm chí một chiếc gương soi còn không có. Trước đây Thừa Ngân vốn nghĩ Hà Bá do muốn che giấu gương mặt hắn, nhưng mà cuối cùng tất cả đều không phải. Chẳng qua chỉ vì hắn vốn không được y xem trọng, bất quá chỉ là người hầu kẻ hạ mà thôi. Hiện tại thì hay rồi, hắn vừa biến mất liền đối xử với Cố Hàn Dư nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.


"Bố mới không phải thằng ngu để mày chơi đùa. Nếu bố không đi được, nhất định sẽ phế mày rồi nhảy lầu. Móa... dằn vặt bố thì hay lắm! A..."


Thừa Ngân vừa lầm bầm vừa than một cái. Lúc chiều để giống khí chất tao nhã cao quý của thái tử, hắn đã ăn rất ít. Mấy ngày nay nằm trên giường bụng dính đến lưng. Hiện tại đói đến không còn thở nổi. Thừa Ngân nhớ đến miếng gà lúc chiều mà âm thầm chảy nước miếng. Rõ ràng chính là món mình thích ăn nhất lại phải giả vờ không thích. Cũng may sớm đã dọn đi, nếu không hắn mấy ngày sau này sẽ sống ra sao đây chứ?


Thừa Ngân lầm bầm, sau đó ngồi dậy lồm cồm bò xuống giường. Chân phải của hắn hiện tại băng bó từ cẳng chân lên trên đầu gối, đi lại vô cùng khó khăn, hắn lê từng bước, từng bước ra ngoài. Vừa đẩy cửa thì một thị vệ tiến đến cúi đầu trước mặt hắn.


"Chất tử, ngài cần gì sao?"


"Hả? Không không... ta ngủ không được nên nhất thời muốn đi xung quanh một chút!"


"Vậy..."


"Đừng đi theo ta, ta muốn hít thở không khí!"


"Dạ, thuộc hạ biết rõ!"


Thị vệ vừa lui xuống, Thừa Ngân liền giả bộ nhìn cây ngắm cỏ, ngắt lá ngắt hoa, xong lập tức xoay người đi. Nhưng hắn không biết là Cảnh Hiên cung ngoài thị vệ thì còn ám vệ. Hiện tại, bọn ám vệ ẩn thân đâu đó đều quan sát hắn một chân co lại một chân nhảy cò cò, vừa nhảy vừa tưng tưng, trong đêm hệt như cương thi đang di chuyển. Gió thổi càng lúc càng mạnh, y phục màu trắng của hắn cùng với mái tóc đen dài xả ngang hông bay bay, nhìn xa thật giống ma trơi đòi mạng.


Thừa Ngân đi một vòng, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng nhỏ, đây vốn là nhà bếp chuyên làm mấy món ăn nhẹ cho Cảnh đế. Hiện tại buổi tối cửa đóng im ỉm. Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không ai để ý mình thì đẩy cửa nhảy vào trong. Bỗng 'binh' một cái.


"Ui da, đệt... ui da... hư hư..."


Hắn không để ý bậc cửa nên nhảy vào khoảng không, sau đó rơi xuống đất bằng một chân không thể trụ mà bò trên mặt đất. Nơi vết thương băng bó dường như bị nứt ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi.


"Móa mày, a Hà, tại mày hết. Lão tử không cứu mày thì đã không có tai họa này. Ngày hôm nay hẳn trái ôm phải ấp dân nữ nhà lành. Móa mày... bố phải làm lại cuộc đời!"


Hắn nhe răng cắn cắn vào không khí mấy cái cho hả giận rồi từ từ ngồi dậy. Ngẩng mặt lên đánh hơi thấy mùi bánh thật thơm. Dù không phải thứ bánh hắn thích nhưng giờ có cái để lót dạ đã là mừng lắm rồi. Thừa Ngân lập tức vồ lấy một cái cắn một miếng lớn. Đang nhai ngồm ngoàm thì nhìn thấy bóng người in trên vách, thập thò thập thò.


"Mọe, đi ăn trộm còn gặp phải ăn trộm?"


Hắn lầm thầm chửi trong miệng rồi bò vào dưới gầm bàn. Miếng bánh trong miệng vì quá lớn nên mắc kẹt lại, hắn không dám nhai sợ bên ngoài kẻ đó nghe thấy. Hai má Thừa Ngân hiện phình to như cá nóc. Hắn liền gian nan nhắm nghiền mắt lại. Bên ngoài sau khi không nghe thấy động tĩnh liền đẩy cửa bước vào.


Bóng đêm mờ ảo nên nhất thời Thừa Ngân không nhìn rõ y phục của y, chỉ thấy được một đôi chân bước nhẹ như mèo tiến vào. Sau đó, kẻ này dừng lại trước bàn bánh, hắn nghe thấy tiếng cắn xuống rồi nhớp nhép từ miệng y phát ra. Bỗng dưng tiếng nhớp nhép ngừng lại, Thừa Ngân ngóng mặt ra ngoài liền thấy trên cửa xuất hiện thêm một bóng đen khác.


"Không phải chứ? Làm gì có nhiều ăn trộm như vậy?"


Thừa Ngân chưa kịp dứt suy nghĩ thì người trong phòng chui xuống gầm bàn, nhìn thấy y hắn liền trợn mắt lên một cái. Kẻ đó cũng đang ngậm bánh trong miệng giống hệt hắn. Hai gò má đều phồng lên.


"Chất tử?"


Thừa Ngân liền nuốt khan một cái gật đầu cười lấy lòng.


"Phí... Phí Lời?"


"Chất tử, ngài không sao chứ?"


"Ta... ta đâu có sao!"


"..."


"..."


Hai bên không ai nói với ai câu nào cũng không dám nhai miếng bánh trong miệng. Hai gò má phồng lớn, mắt to trừng mắt nhỏ. Bỗng dưng cửa phòng mở ra. Bên ngoài thị vệ tiến vào thắp đèn sáng trưng căn phòng. Thừa Ngân trợn trừng mắt nhíu mày nhìn Phí Lời. Liền sau đó một đôi giày đen xuất hiện, người kia khẽ khom lưng xuống, gương mặt Hoàng Cảnh Thiên liền phóng đại trước mắt làm Thừa Ngân suýt nữa bị nghẹn.


"Chất tử, ngươi làm gì đó?"


Y vừa khàn khàn giọng hỏi, ánh mắt tràn ngập thú vị nhìn hai gò phá phồng to của Thừa Ngân. Hắn chớp chớp mắt mấy cái, lời nói rít qua từ kẻ trống hiếm hoi trong miệng.


"...Ệ ạ!"


Hoàng Cảnh Thiên liền bật cười một cái. Thị vệ đi theo nhìn thấy Phí Lời và chất tử, ai nấy đều không khỏi kiềm xuống tiếng cười của mình, nếu nhìn kỹ sẽ thấy bả vai của bọn họ khẽ run run.


Sau đó, Hoàng Cảnh Thiên phất tay cho mọi người rời đi, Phí Lời nhanh chóng lau miệng rồi phóng như bay rời khỏi. Hoàng Cảnh Thiên cùng Thừa Ngân từ từ trở về. Hắn lúc này không nhảy một chân nữa mà được y dìu. Hai người nương tựa vào nhau chầm chậm đi trên con đường đầy hoa cỏ. Nửa đêm mặt trăng một mảnh giăng trên cao, mùi hương hoa cỏ theo gió mát khẽ đung đưa làm say đắm lòng người. Xa xa là tiếng côn trùng kêu rả rích.


Hai người đi thật chậm, Hoàng Cảnh Thiên ôm lấy eo Thừa Ngân, áo choàng cũng đã khoác cho hắn.


"Trẫm trước đây từng có giữ một người trong lòng!"


Bất giác trong đêm khuya thanh vắng Hoàng Cảnh Thiên khàn khàn giọng. Thừa Ngân nghe thấy giọng y nhưng nhất thời không phản ứng, tròng mắt chỉ hơi liếc qua một chút.


"Nhưng mà trẫm là hoàng đế, có đôi lúc thân bất do kỷ, không thể nói cho hắn biết trẫm yêu thích hắn đến nhường nào, hại hắn vì giận mà không chịu nhìn mặt trẫm nữa."


"Móa, muốn nói đến Bạch Lãng chứ gì? Bạch Lãng tao nhã thanh cao không yêu ngươi cũng là đúng, đáng đời!"


Thừa Ngân nhớ đến sáng nay có nghe cung nữ nói với nhau bệ hạ nhiều ngày không đến hậu cung, thì ra chính là do bảo bối trong lòng cự tuyệt mình. Hừ bố khinh!


"Chất tử, ngươi nói xem, trẫm nên làm gì mới phải?"


Hoàng Cảnh Thiên bất giác ngừng lại, khẽ nghiêng đầu đối diện cùng Thừa Ngân. Hắn nhìn y rồi tằng hắng một cái.


"Bệ hạ cứ nói thật lòng mình với hắn là được!"


"Nếu chưa phải là thời cơ thích hợp thì sao?"


Thừa Ngân vô cùng bực mình, vì cái gì lại hỏi hắn về chuyện tỏ tình với tình địch chứ? À mà không phải, y vốn dĩ chưa từng để mình vào trong lòng, lấy tư cách gì mà xem mình là tình địch của Bạch Lãng? Hắn cũng không thèm. Từ nay nước sông không phạm nước giếng, ra khỏi cung hắn lập tức rời khỏi Tề quốc, cả đời cũng không quay lại đây nữa.


"Yêu thì nói yêu, bệ hạ câu nệ làm gì? Yêu thì chính là yêu thôi, không yêu thì chính là không yêu, cái gì mà phải đợi thời cơ chứ?"


"Đơn giản như vậy?"


"Vốn dĩ chưa từng phức tạp!"


Hoàng Cảnh Thiên nhìn sâu vào đáy mắt Thừa Ngân, trong một đêm gió mát ánh trăng tịch mịch thế này, y thật muốn hôn hắn một cái. Y từ từ tiến mặt mình đến gần Thừa Ngân, khi môi sắp chạm môi thì Thừa Ngân nghiêng đầu sang phải tránh y. Hoàng Cảnh Thiên cảm thấy có chút hụt hẫng, y bỗng khom người bế ngang Thừa Ngân lên.


"Bệ hạ, buông thần xuống đi!"


Thừa Ngân bỗng nhiên khàn khàn giọng. Hắn không thích, một chút cũng vô cùng không thích. Vì cái gì lại bám hắn không buông như thế này? Vì cái gì không để hắn yên chứ? Trong tim rõ ràng có người khác nhưng lại giữ hắn bên cạnh. Ngay từ đầu đã xem hắn là thế thân của Bạch Lãng, sau đó Bạch Lãng sống lại thì mang y vào cung. Nhưng mà sau đó nữa vẫn âm thầm lừa gạt hắn, hiện tại lại ôn nhu với chất tử Cố Hàn Dư, đùa giỡn hắn vậy vui lắm hay sao?


Lúc trước còn tưởng sẽ cùng Dụ nhi, cả nhà ba người cùng nhau trải qua khoái hoạt nhân sinh, nhưng mà cuối cùng cái gì cũng không phải. Y là hoàng đế đại Tề, Dụ nhi là thái tử. Mẫu thân của nó sau này cũng sẽ là hoàng hậu nương nương. Còn hắn, ngay từ đầu chỉ là một kẻ thô lỗ, xứng danh người chăm sóc hoa viên mà thôi.


Thừa Ngân cắn răng một cái, ánh mắt trở nên âm trầm nhìn Hoàng Cảnh Thiên.


"Bệ hạ, yêu một người tức là phải thành thật với hắn. Bệ hạ nếu không thành thật thì suốt đời cũng không thể có được trái tim của người mình yêu!"


Nói xong, nhân lúc Hoàng Cảnh Thiên thất thần, hắn nhảy xuống đất rồi từ từ rời đi. Câu vừa rồi hắn nói không phải cho mình, mà chính là cho Bạch Lãng và cả những người sau này của y nữa. Một người tham lam, phong lưu đa tình thì mãi mãi cũng đừng mong cầu chân tâm.


Hoàng Cảnh Thiên đứng đó bất động nhìn Thừa Ngân nhảy nhảy từng bước trở về phòng mình. Một cơn gió mát lành thổi qua nhưng trong lòng tuyệt nhiên không hề thanh sảng.


***


Mấy ngày hôm sau việc quân cơ liên tục xảy đến nên Hoàng Cảnh Thiên bận đến không còn thời gian, buổi tối chỉ kịp chạy về cùng hắn ăn qua loa bữa cơm rồi lại rời đi. Trong lúc ăn cơm cũng chẳng ai nói với ai lời nào, ai ăn phần người nấy, thỉnh thoảng Hoàng Cảnh Thiên gấp vài món cho hắn nhưng cũng bị hắn từ chối.


Đêm nay lại một đêm trăng sáng, trời đã chính thức chuyển sang hè. Mùa hè nóng bức khiến thân thể Thừa Ngân chảy ra một tầng mồ hôi làm vết thương trên người ngứa ngáy đau rát. Hắn tìm trong rương thì nhìn thấy một mảnh y phục màu đỏ mỏng manh, sờ vào đặc biệt mát mẻ. Mấy ngày rồi hắn không được tiếp xúc trực tiếp với nước, chỉ có thể dùng khăn lau mình, hiện tại trên người từ trên xuống dưới đều cảm thấy vô cùng khó chịu.


Thừa Ngân nhìn y phục tới lui, cuối cùng quyết định bỏ lớp nội y, chỉ tùy tiện mặc chiếc áo khoác đỏ rực dài đến cẳng chân. Thắt lưng tùy tiện buộc một sợi dây ngọc màu đen. Chiếc quần bên dưới, hắn dùng kéo cắt ngắn trên đầu gối một khúc để được mát mẻ hơn, lộ ra đôi chân trần trắng nõn. Hiện tại hắn nóng đến độ chịu không nổi nữa.


Thừa Ngân sai thị vệ mang đến cho mình một chiếc bình màu trắng nhỏ, rồi bỏ đá tảng và trà hoa cúc vào. Sau đó từ từ rời khỏi phòng đi hóng mát.


Thừa Ngân biết hiện tại giải dược trên người chỉ sợ phải nhờ đến thái y cứu chữa, nếu bọn họ không thể cứu thì hắn sẽ sang Trì quốc tìm Cổ Trạch. Hắn sẽ bắt đầu làm lại cuộc đời mới nên cũng không muốn gương mặt mình bị phá hủy. Không nói tới dung mạo, mấy ngày nay những vết thương trên người ngứa ngáy khiến hắn không biết mình còn nhịn nổi đến lúc nào.


Thừa Ngân từ từ rời khỏi phòng, thân thể ngứa ngáy nóng bức đến giày hắn cũng không thèm mang. Hắn vừa bước chân ra ngoài, thị vệ nhìn thấy liền cúi gầm mặt xuống. Bọn họ đều biết người này chính là ái nhân trong lòng bệ hạ, hiện tại hắn ăn mặc phong phanh, quần dường như cũng không có, lộ ra bắp chân thon dài mềm mại. Thậm chí thắt lưng buộc không kỹ, giữa hai mép áo lộ ra cả một khoảng ngực trắng muốt. Thị vệ vừa nhìn thấy liền vô cùng kinh hãi. Bọn chúng âm thầm đi báo lại cho Phí Lời biết. Hiện tại có lẽ cũng chỉ có Phí Lời mới biết cách giải quyết cho thỏa đáng.


Thừa Ngân không để ý đến bọn chúng. Hắn là đàn ông, lo lắng cái gì mà hở hang chứ? Ngày xưa mùa nóng phòng không có máy lạnh, hắn chỉ mặc độc nhất chiếc quần cộc rồi đi tới đi lui trong chung cư, cũng không ai nói gì. Hiện tại chẳng lẽ vì hắn từng qua lại với Cảnh đế thì liền xem mình là nữ nhân hay sao? Hắn mới không phải!


Thừa Ngân vừa đi vừa ngẩng đầu uống nước trà mát mẻ trong bình. Bất giác, hắn nhìn thấy một cội đào già cao vượt lên mái nhà. Nhìn bức tường vây quanh mà Thừa Ngân cảm thấy vô cùng ngột ngạt, liền ôm lấy cành từ từ đu lên.


Sau đó hắn ngồi trên một cành to, lưng thoải mái tựa vào thân đào, chân trần trong không khí tùy ý đung đưa. Lúc nãy khi leo lên, không cẩn thận, sợi dây buộc tóc đã bị vướng lại và rơi xuống đất, hiện tại gió thổi mạnh làm mái tóc đen tuyền của hắn bay bay dưới ánh trăng. Trong đêm trăng sáng, y phục đỏ rực của hắn đặc biệt vô cùng ma mị. Thừa Ngân lúc này có bao nhiêu liêu nhân nhưng hắn lại hoàn toàn không ý thức được.


Ngồi trên cao quả thật rất thích, Thừa Ngân có thể nhìn ngắm được toàn cảnh hoàng cung chìm vào ánh trăng giăng giăng. Trong không gian còn có một chút sương mỏng, gió đưa hương hoa phiêu tán khắp nơi. Hắn ngửa đầu nâng bình trà uống cạn một hơi rồi buông thõng xuống. Bất chợt, hắn nhớ đến một năm trước, cũng trong một đêm trăng như thế này, tại ngôi nhà cỏ trong rừng trúc, hắn và Hà Bá nằm cạnh nhau, ánh trăng len lỏi vào cửa sổ tràn cả trên mặt Hà Bá. Thời gian đó tuy rằng hai người chưa có gì với nhau nhưng lại chính là thời gian tươi đẹp nhất, không đề phòng, không dối trá, không lừa gạt.


Hắn vẫn là chính mình, muốn cười thì cười, muốn nói thì nói, tự do tự tại. Quả nhiên, không yêu thương ai cũng là một loại hạnh phúc. Hiện tại, khi trái tim của hắn đã có Hà Bá, nhưng ngày tháng vui vẻ không nhiều, ngược lại tháng ngày cô quạnh lại không ít. Hắn thật muốn trở về như trước đây, vô ưu vô lo.


Ánh mắt Thừa Ngân hướng lên bầu trời bao la với những vì sao lấp lánh, hắn khao khát tự do, cũng muốn tự do bay lượn, không lo không nghĩ, không ưu không phiền.


"Đang nghĩ gì đó?"


Thừa Ngân bất giác giật mình một cái, vừa xoay đầu lại đã nhìn thấy gương mặt anh tuấn lạnh lẽo của Cổ Trạch ở cạnh bên mình. Y từ lúc nào đã ngồi bên cạnh hắn, Thừa Ngân giật mình liền hụt chân một cái, khi sắp ngã nhào khỏi thân cây đã bị vòng tay cứng rắn của y ôm lại.


"A Dư, tìm ngươi một vòng, hóa ra lại ở trong hoàng cung. Ta đã rất nhớ ngươi!"


Thừa Ngân trợn mắt nhìn y, hàng lông mi dày không khỏi chớp chớp liên tục.


"Cổ... Cổ Trạch!"


Cổ Trạch cong môi lên cười.


"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Ta đến đón ngươi!"


Nói đến đây Thừa Ngân mới kịp hồi thần, hắn nhớ đến hiếm độc đang phát tác trong cơ thể mình.


"Cổ Trạch, độc phát tán rồi, ta... ta rất đau. Nhiều chỗ chảy máu lắm. Ngươi coi nè. Cho ta thuốc giải được không? Ta đau lắm!"


Hắn vừa nói vừa kéo vạt áo, rồi kéo ống quần bị cắt cao lên liền lộ ra đùi trong bị nhiều vết lở loét. Cổ Trạch nhìn thấy ánh mắt lạnh xuống vài phần, nhưng dường như y không hề có ý định giao ra giải dược.


"Cho ta được không? Ta đau lắm! Mấy ngày trước còn bị ói ra máu... ngươi cho ta thuốc giải được không?"


"A Dư, ngươi theo ta không?"


"..."


"Đi theo ta, ta liền cho ngươi giải dược!"


Thừa Ngân bất giác nhíu mày thành hàng. Hắn hiện tại cũng rất muốn bỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK