Editor: Vàng Anh
Sở Ca cúi đầu nhìn hộp sô cô la trong tay, dùng sức cắn môi dưới, giọng nói khàn khàn, "Tôi không sao, cảm ơn anh."
Cô thật sự chỉ thuận miệng nói một chút, để cô không quá xấu hổ, anh lại làm thật.
Xuyên vào thế giới này lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cuộc sống không tệ như cô nghĩ.
"Không sao là tốt rồi." Chung Yến An thả lỏng người, lấy khăn tay đưa tới, giọng trầm thấp vô thức nhẹ nhàng hơn với cô, "Ở đây có bác sĩ cao cấp nhất, em không cần quá lo lắng."
"Ừm." Sở Ca nhận khăn tay mới trong tay anh, gò má không tự chủ được nóng lên, nhịp tim cũng đập rối loạn.
Vừa rồi chắc chắn cô khóc vô cùng thê thảm mới có thể làm cho anh cảm thấy một cái khăn thì không đủ dùng.
"Bản vẽ thiết kế không cần gấp." Chung Yến An mở miệng lần nữa, "Sau khi người nhà em phẫu thuật cũng cần em chăm sóc."
"Cảm ơn." Sở Ca hít mũi, mở hộp sô cô la ra, cầm một viên lột ra bỏ vào miệng, lên tiếng, "Sau này tôi mời anh ăn cơm nhé, anh không thể ăn được cái gì nói trước với tôi một chút."
Tính cách của người hàng xóm này của cô rất tốt, tỉ mỉ chu đáo, năng lực xem ra cũng không thấp.
"Mời tôi ăn cơm?" Chung Yến An kiềm chế kích động, giả vờ thản nhiên trả lời, "Không ăn đắng được có tính không?"
Lúc trước, khi ở chung bọn họ không bao giờ thuận lợi ra ngoài ăn cơm chung, lần nào cũng bị phóng viên phát hiện."
"Tính." Sở Ca ngậm sô cô la trong miệng, hai má phồng lên, giọng nói ngọng nghịu, "Cái nào anh không ăn được đều tính."
Chung Yến An nhìn xuống, cô gái chống tay lên bàn, vì vừa mới khóc nên khóe mắt vẫn còn ửng đỏ, hương thơm thoang thoảng lộ vẻ yếu ớt, khiến cho người ta hận không thể đem cả thế giới cho cô.
Anh nắm chặt tay, rồi chậm rãi buông ra nghiêng về phía khác, "Trừ không thể ăn đắng, những thứ khác không có vấn đề gì."
Đi ăn cơm, cô thật sự không ngại ở cùng với anh, lỡ xuất hiện trước mặt công chúng thì sao?
"Cũng không khác tôi lắm." Sở Ca ăn xong viên sô cô la, phiền muộn trong lòng từ từ tản ra, giọng nói có thêm mấy phần hoạt bát, "Tôi một quán nấu vô cùng ngon, điều kiện cũng không tệ."
"Ừ," Tim Chung Yến An đập rộn lne, gương mặt không còn trắng trẻo như bình thường mà lại nhàn nhạt đỏ.
Cô thật sự muốn mời anh ra ngoài ăn cơm, lỡ bị phóng viên chụp được, cô sẽ giải thích thân phận của anh như thế nào?
Hàng xóm, hay bạn?
Chung Yến An nghĩ đi nghĩ lại vài lần, khi nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô, anh mới nhận ra mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hiện tại anh lo lắng mấy cái này còn hơi sớm.
Tầm 11 giờ, Tần Chuẩn háo hức chạy tới.
Anh ta thấy cặp mắt sưng đỏ, mũi cũng hồng hồng của Sở Ca, lời nói trong bụng vừa đến miệng lập tức nuốt trở lại, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện.
Người này gầy hơi đáng sợ, không biết làm sao mà quen được Sở Ca?
Có điều ngoại hình anh ta vô cùng đẹp mắt, nếu không gầy nhom như vậy, bằng giá trị nhan sắc này có thể thu được một đống phấn*.
(Mình nghĩ phấn là từ phấn trong thành ngữ phấn điêu ngọc trác, nghĩa là da thịt mềm mại, trắng nõn.)
Tần Chuẩn nghĩ tới đây, nở nụ cười trên mặt, lễ phép đưa tay ra, "Chào anh, tôi là người đại diện của Sở Ca, Tần Chuẩn."
"Chào anh." Chung Yến An đưa tay ra nắm hờ, thái độ nhạt nhẽo.
Tần Chuẩn cũng không thèm để ý, tự cười một tiếng rồi nói chuyện với Sở Ca, "Có thể bàn công việc ở đây không?"
Phòng làm việc nhằm vào người đại diện của Đường An Nhiễm để phản kích, đã có hiệu quả nhất định. Có điều đối phương hiển nhiên đã đoán được rằng bọn họ sẽ làm như vậy, nên sáng sớm hôm này đã gửi văn kiện của luật sự đi.
"Hai người cứ nói đi." Chung Yến An ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tần Chuẩn, ánh mắt lại quay lại trên người Sở Ca, "Tôi ở bên ngoài sẽ không đi xa."
Sở Ca mỉm cười gật đầu.
Tần Chuẩn sờ mũi, đưa mắt nhìn bóng lưng của người đàn ông đang trượt xe lăn đi ra ngoài, hạ thấp giọng nói hỏi thăm, "Bạn em mới quen?"
Không biết có phải anh đã nghĩ nhiều hay không mà luôn cảm thấy người đàn ông kia chính là Chung Yến An đã mất tích trong truyền thuyết.
Chuyện này đã lộ ra được một thời gian, nhà họ Chung không đính chính lại tin đồn, nhưng cổ phiếu của các công ty đại chúng cũng không có biến động lớn.
Nếu như đúng là anh ta, vậy tại sao anh ta lại không đính chính lại tin đồn mất tích?
"Hàng xóm ở Hoa Đình, mới vừa từ nước ngoài về." Sở Ca giải thích một câu, cẩn thận đậy hộp sô cô la lại, "Nói chuyện chính."
"Người đại diện của Đường An Nhiễm đã đâm đơn kiện người tung tin." Tần Chuẩn đưa iPad của mình qua, "Còn có người dắt mũi cư dân mạng, nói người tung tin có liên quan tới em."
"Có điều anh không cần lo lắng chuyện đơn kiện, anh mời một luật sư giúp em." Sở Ca không có tinh thần, "Không cần quá chú ý trên mạng, anh chỉ cần bàn bạc kĩ càng, tài nguyên kinh doanh và bên điện ảnh, truyền hình."
"Em chọn xong nhân vật trong phim của Trương Nam chưa, anh chuẩn bị hợp đồng kí với bọn họ." Tần Chuẩn nói ngắn gọn, "Về kinh doanh anh sẽ nhanh chóng chọn lựa rồi đưa em xem."
"Vâng." Sở Ca lên tiếng, mệt mỏi dựa lưng ra sau.
Tần Chuẩn biết buổi tối cô ngủ không ngon, còn gặp phải chuyện không may nên không nói nữa.
Chuyện phẫu thuật, miệng cô thì nói không lo lắng nhưng trong lòng vẫn rất sợ.
Ngoài cửa phòng ăn nhỏ.
Chung Yến An xem xong tin nhắn Hà Sâm gửi, mặt không biểu cảm trả lời: Sau khi bố cô ấy phẫu thuật xong mới về.
Hà Sâm: Ông cụ cũng tới, cậu vẫn ở lại đó?
Chung Yến An nhắm hai mắt, gửi một tin nhắn cho Sở Ca: Kết quả kiếm tra của tôi đã có, một lát nữa tôi trở lại với em.
Sở Ca: Nếu anh có chuyện gấp thì không cần tới, người đại diễn sẽ ở đây với tôi.
Chung Yến An nhướng mày, gõ chữ 'Được' gửi qua, rồi khóa màn hình điều khiển xe lăn đi về phía thang máy.
Anh sẽ không rời khỏi bệnh viện.
Ông nội còn có việc phải làm, dẫn Trần Kiền tới xem tình trạng như thế nào, rồi ở lại với Sở Ca một hồi, nhận được điện thoại của công ty mới rời đi.
Sở Ca tiễn ông cụ đo, rồi quay trở lại đi ngang qua phòng hồi sức, vô tình nhìn thấy một chiếc xe lăn khác với xe lăn do bệnh viện cung cấp.
Có thể là vì lo Tần Chuẩn sẽ vì anh nên sẽ làm khó cô, cho nên anh mới không ra mặt?
Sở Ca quay lại khu vực chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, điện thoại nhận được một tin nhắn mới: Tôi ở phòng hồi sức, sau khi kết thúc phẫu thuật nói với tôi một tiếng, tránh cho người đại diện của em hiểu lầm.
Cô đọc xong, nhanh chóng trả lời được.
Cuộc phẫu thuật kéo dài đến một giờ rưỡi trưa mới kết thúc.
Sở Ca và Lưu Hoa Mai đi theo y tá, dẫn Lý Thừa Điền đến phòng chăm sóc đặc biệt, cả người thả lỏng hơn rất nhiều.
Cuộc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, nhưng còn cần phải đến phòng chăm sóc đặc biệt để quan sát thêm, người nhà không được vào.
"Tối hôm qua con không ngủ cả đêm, con về ngủ một giấc trước đi, có chuyện mẹ gọi cho con." Lưu Hoa Mai vừa đau lòng cho cô vừa vui vẻ vì chồng phẫu thuật thuận lợi, vừa nói chuyện, hốc mắt đã đỏ lên, "Đi đi mẹ cũng trở về phòng bệnh nghỉ ngơi."
Sở Ca mím môi giang tay ôm lấy bà, "Có chuyện gì nhất định phải gọi cho con."
Cô biết cuộc phẫu thuật hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng vẫn không tránh được nỗi lo lắng.
"Yên tâm đi." Lưu Mai Hoa cười, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng cô, "Cũng không phải là lần đầu phẫu thuật, lần này lại cho nhiều chuyện gia như vậy sẽ không có vấn đề gì nhiều đâu."
Sở Ca gật đầu, tạm biệt bà, quay đầu gọi Tần Chuẩn rồi đi thang máy xuống.
Đúng thật cô rất buồn ngủ.
Tối hôm qua không thể nào ngủ được, buổi trưa lại phiền muộn không thôi, sau khi xuyên vào thế giới này tất cả những muộn phiền được trút hết vào buổi trưa, làm cho người mệt lả người.
Cô cần ngủ một giấc thật ngon, để cho mình sống lại một lần nữa.
Sở Ca về đến nhà ngả ra giường mới nhớ tới, cô vẫn chưa nói lời nào với Lâm An ở bệnh viện.
Cô thở ra, cầm điện thoại nhanh chóng nhắn tin cho anh: Xin lỗi hồi nãy ở bệnh viện tôi không thấy anh, tôi đã về nhà, hai ngày sau chúng ta cùng đi ăn cơm, tôi đã đặt chỗ.
Gửi đi, rất nhanh anh đã trả lời lại: Được.
Sở ca chớp mắt nhìn sau đó khóa màn hình lại đi ngủ.
Sau hai ngày theo dõi, các chỉ định hậu phẫu của bố đã ổn định và có thể chuyển lên phòng bệnh bình thường.
Sở Ca đã hoàn toàn nhẹ nhõm, đến bệnh viện sớm, chờ các bác sĩ từ phòng chăm sóc đặc biệt dẫn bố cô về.
"Chuyện còn lại con cứ giao cho mẹ là được rồi, con bận bịu chuyện gì thì cứ đi làm đi." Lưu Hoa Mai rót cho cô ly nước, cười chúm chím ngồi xuống, "Nhiều chuyên gia nói ông ấy ổn như vậy chắc ông ấy không sao đâu, con đừng suy nghĩ lung tung.
"Con biết, con cũng bắt đầu bận rộn, tin tức trên mạng mẹ đừng cho bố thấy." Sở Ca ngồi xuống, híp mắt cười, "Nếu bố thấy thì mẹ nói với bố đừng suy nghĩ lung tung, con sẽ xử lí tốt."
Lưu Mai Hoa vui vẻ yên tâm gật đầu.
Sở Ca đợi bố từ phòng chăm sóc đặc biệt về, thấy ông thực sự ổn mới rời bệnh viện tiếp tục đến phòng tập Kendo để tập luyện.
Tất cả các động tác đánh nhau với Lục Hành Châu trong phim cô đã luyện tập rất nhuần nhuyễn, còn động tác với những người khác thì vẫn còn phải luyện tập thêm một thời gian.
Phim mới của Trương Nam đã kí hợp đồng, khóa luyện tập cũng kết thúc, cô chính thức vào đoàn.
Còn chuyện người phát ngôn Tần Chuẩn còn đang đàm phán, vẫn chưa có quyết định cuối cùng.
Trước khi kết thúc buổi huấn luyện chiều, Sở Ca còn nhớ mình đã đồng ý mời Lâm An đi ăn tối, liền lấy điện thoại ra nhanh chóng gửi cho anh một tin nhắn: Buổi tối cùng nhau ăn cơm, chờ tôi về đón anh.
Gửi qua chưa được một giây, Lâm An đã trả lời tin nhắn: Được.
Sở Ca nhướng mày, cất điện thoại di động chào tạm biệt mọi người, rời khỏi phòng tập.
Hai ngày nay tin tức của Đường An Nhiễm giảm đi một chút, người đại diện của cô ấy cũng không tung tin vịt nữa, còn về cửa hàng flagship* của Lam Mị, danh sách khách mời cho buổi khai trương ngày mai đã được công bố.
(Cửa hàng flagship là cửa hàng hàng đầu trong một chuỗi cửa hàng bán lẻ. Nó hoạt động để phô diễn thương hiệu hay tên tuổi nhà bán hàng. Nhiệm vụ chính của nó chính là thu hút khách hàng đến với thương hiệu, mục tiêu trên hết là việc bán hàng. Thuật ngữ Flagship xuất phát trong truyền thống hải quân. Tàu hàng đầu (Flagship) là tàu dẫn đầu trong một hạm đội và nó thường là lớn nhất, nổi tiếng nhất hoặc có vũ khí tốt nhất.)
Đường An Nhiễm bất ngờ có tên.
Nghe nói người được quyết định làm người phát ngôn của Lam Mị sẽ được tham gia rất nhiều hoạt động do Lam Mị tổ chức.
Đường An Nhiễm mới ra mắt, chưa có tác phẩm nào trong tay, đột nhiên trở thành khách mời trong buổi khai trương cửa hàng hàng đầu, càng khiến cư dân mạng háo hức tò mò hơn.
Đáng tiếc hóng hớt cả nửa ngày vẫn không có chuyện gì xảy ra.
Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi Sở Ca có xem qua tin tức trên mạng, còn làm sao để ứng phó, làm sao để phát thông báo, toàn bộ giao cho Tần Chuẩn xử lí.
Sự hóng hớt của cư dân mạng nhanh đến nhanh đi, mỗi ngày đều có tin tức mới xuất hiện, một số tin đồn không thấy được cxung chả sao.
Cô chỉ cần kiếm tiền.
Tầng hai biệt thự số 5 Hoa Đình.
Hà Sâm đặt bộ âu phục thứ ba mươi xuống, không còn muốn sống nữa, "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cậu cần gì phải như vậy?"
Vừa nhận được tin nhắc của Sở ca, anh lập tức suy nghĩ nên mặc cái gì, phối với đồng hồ đeo tay nào, mang giày màu nào thì hợp.
Lăn lộn đến tận bây giờ, đã qua nửa tiếng, nhưng anh vẫn chưa nghĩ ra được nên mặc cái gì.
Đâu phải đi xem mắt đâu.
Thật sự Hà Sâm không nghĩ ra, tại sao ông chủ lại quan trọng hóa lên như vậy, "Chỉ ăn cơm thôi mà, mặc đồ quá trang trọng cậu không cảm thấy rất gò bó sao?"
"A Sâm, lần đầu tiên tôi đi ăn cơm cùng với một cô gái, không giống nhau." Chung Yến An ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn bản thân trong gương, "Đã 24 năm rồi, không có ai mời tôi ăn cơm hết."
Cũng không có một cô gái nào giống như Sở Ca được, đáng giá để anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Anh không hy vọng lần đầu hẹn hò, để lại ấn tượng xấu với cô.
"Ừa..." Hà Sâm bỉu môi, nuốt lại lời vừa đến miệng, bình tĩnh đổi lời, nói, "Tôi kêu bọn họ mang thêm mấy bộ âu phục tới."
Chỉ là anh không hy vọng cậu ấy quá khẩn trương, quá long trọng, dọa Sở Ca.
Đối với cô mà nói có thể đây chỉ là một bữa ăn bình thường, không có hàm nghĩa gì dư thừa.
Ông chủ trịnh trọng như vậy, lỡ làm cho người ta sợ đến chạy mất thì cuộc sống sau này rất thảm.
"Trừ màu trắng cũng có thể thử màu khác một chút." Sắc mặt Chung Yến An hòa hoãn hơn một chút, "Đừng tươi quá là được."
Hà Sâm gật đầu, lấy điện thoại di động ra gọi cho giám đốc nhãn hàng quen thuộc.
Chung Yến An điều khiển xe lăn trượt đến bên cạnh cửa sổ, suy nghĩ một chút rồi quay trở lại.
Nhìn bên này không thấy được Sở Ca.
Mở cửa đi ra ngoài, giọng nói hơi khàn khàn của cô gái vang lên bên lỗ tai, "Để cháu lên lầu tìm anh ấy, dì yên tâm."
Chung Yến An thoe bản năng lập tức cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Hà Sâm: Đóng cửa, cô ấy tới.
Hà Sâm trả lời: ...
Chung Yến An làm như không có chuyện gì xảy ra cất điện thoại, vờ như mình mới đi ra.
"Lâm An." Sở Ca vừa nhìn thấy anh, đôi mắt lập tức cong lên, "Tôi vừa mới chuẩn bị lên lầu gọi anh đấy."
"Thật trùng hợp." Sắc mặt Chung Yến An giãn ra, "Đi ngay bây giờ?"
"Bây giờ, tôi đặt chỗ rồi." Sở Ca cúi đầu nhìn xe lăn của anh, bỗng nhận ra, "Làm sao anh xuống được."
"Chờ tôi một chút." Chung Yến An điều khiển xe lăn quay về phòng ngủ của mình.
Hà Sâm đứng trước cửa phòng thay đồ, thấy anh đi vào, theo phản xạ có điều kiện liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
"Tôi đi đây, cậu ở lại, dù có chuyện lớn cỡ nào cũng phải đợi tôi trở về, không cho phép gọi tôi." Chung Yến An thấp giọng dặn dò một câu, cầm cây nạng để ở một bên lên, điều khiển xe lăn đi ra ngoài.
Hà Sâm: "..."
Lăn lộn nửa ngày, bây giờ lại không thay quần áo mà đi ra ngoài?
Chung Yến An điều khiển xe lăn trượt lại bên cạnh Sở Ca, giọng nói trầm thấp pha lẫn vui thích lên tiếng, "Làm phiền em cầm xe lăn giúp tôi một chút, rất nhẹ."
Bây giờ anh không chỉ có thể đứng lên mà còn có thể tự đi được, chỉ là thời gian đi không được lâu.
"Được." Sở Ca không chút nghĩ ngợi, đưa tay cầm xe lăn của anh lên.
Nhìn trông như rất nặng nhưng lúc cầm trên tay thì thấy không nặng là bao, nhẹ ngoài sức tưởng tượng của cô.
Xuống đến một lầu, Sở Ca mở xe lăn ra cho anh, giọng nói hoạt bát, "Anh đi theo sau tôi là được."
Chung Yến An ngồi vào trong xe lăn, bình tĩnh lên tiếng, "Thật ngại quá, hôm nay tài xế xin nghỉ, có thể phiền em lái xe không."
"Tôi lái cũng được, chỉ là..." Sở Ca hơi nhức đầu, "Xe tôi không thể để xe lăn của anh lên được."
Cô chỉ nghĩ muốn mời anh đi ăn cơm, không muốn trì hoãn quá lâu.
"Lái xe của tôi." Chung Yến An lặng lẽ thở ra, "Chìa khóa xe ở trên tủ ở sảnh ra vào. "
"Vậy cũng được, quán này hơi xa." Sở Ca bật cười, "Anh đừng có thất vọng đó."
Chung Yến An nhẹ nhàng cong môi, "Không biết."
Chỉ cần đi ăn cơm cùng với cô, ăn cái gì cũng rất ngon.
Lúc trước khi trở về hình dạng 6 tuổi, mỗi lần ra ngoài anh đều phải ngồi ngoan ngoãn trên ghế an toàn cho trẻ em, cho tới bây giờ mới có cơ hội nhìn cô lái xe.
Sở Ca chọn quán ăn ở gần ngoại thành, là một quán ăn tư nhân vừa mới khai trương.
Đi vào cửa, hai bên đường là hoa hồng đủ loại màu sắc, khai trương tưng bừng như lửa.
Chung Yến An nghiêng đầu nhìn cô, nhớ tới lúc ở trước của phòng tập Kendo cô nói với Lục Hành Châu mình bị dị ứng phấn hoa, đáy mắt hiện lên ý cười.
Cô cũng nói dối.
"Đến rồi, chỗ này không tệ chứ?" Sở Ca dừng xe tắt máy, cười tháo dây an toàn ra, "Tôi rất thích chỗ này."
Ông chủ quán ăn là bạn cũ của Lữ Xuân Lâm, lúc trước cô được mời tới ăn một lần.
Chỗ này không khó tìm, bên trong trang trí cực kì tinh xảo.
"Ừ." Chung Yến An hơi gật đầu.
Sở Ca mở cửa đi xuống, lấy xe lăn cất bên trong mở ra chờ anh ngồi xuống, lấy lại nạng bỏ vào trong xe, "Vào thôi, tôi đã gọi món trước khi tới rồi, rất nhanh."
Chung Yến An gật đầu, theo cô đi vào.
Khu vực chỗ ngồi được đặt ở phía sau sảnh nhà hàng, ngoại trừ mái nhà và tường kiên cố, phần còn lại của bức tường là kính suốt từ trần đến sàn, bên ngoài bức tường cũng trồng đầy đủ các loại hoa và cây leo.
Ngồi bên trong giống như được đi vào vườn bách thảo*.
(*Vườn bách thảo hay thảo cầm viên là một công viên trồng nhiều loài thực vật khác nhau, được chăm sóc tốt và thường trồng thành từng nhóm theo loại, như xương rồng, rau thơm, thảo dược...)
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, nắng chiều màu vàng hắt vào, nhẹ nhàng chiếu sáng khuôn mặt thuần khiết của Sở Ca. Cô được bao phủ trong vầng sáng đó, trông vừa thánh thiện vừa xinh đẹp.
Chung Yến An nghe rõ nhịp tim của mình, tai lặng lẽ đỏ lên.
"Có thể mấy ngày sau sẽ giao bản vẽ thiết kế cho anh, mấy ngày nay tôi gặp nhiều chuyện." Sở Ca rót trà cho anh, nhưng vô tình thấy tai anh lại đỏ lên, cô đảo mắt, khóe môi công nhẹ, "Tuần sau chắc chắn sẽ có."
Tuần tới cô sẽ vào đoàn phim đô thị giả tưởng của Trương Nam, tầm một tháng rưỡi mới quay xong.
Trước khi vào đoàn cô phải vẽ xong bản thiết kế vào thi công.
"Được." Chung Yến An cảm nhận được ánh mắt của cô, bàn tay để trên đùi vô thức giật giật, ngón tay mảnh khảnh cong lên rồi buông lỏng, tim đập như trống.
Cô có thấy chán ghét anh không?
Hình như anh nhìn chằm chằm cô như vậy rất thất lễ.
"Trước kia anh Lâm ở nước ngoài, có phải anh rất ít khi hoạt động xã giao bên ngoài không?" Sở Ca nhìn anh khẩn trương, nụ cười trên miệng vô thức rộng hơn, "Anh thả lỏng một chút, chỉ là bạn bè hẹn nhau ăn bữa cơm, không phải đi xem mắt."
Dáng vẻ vừa khẩn trương vừa đỏ mặt của anh thật sự một trời một vừa với tuổi tác và địa vị của anh.
Nếu không phải thời gian tiếp xúc không tính là ngắn, cô cũng rất khó tin, giao tiếp xã hội của anh còn đơn giản hơn của người xuyên qua như cô.
Từ khi anh chuyển đến kế bên nhà, trừ chiếc Bently thường xuyên ra vào, cô không thấy chiếc xe nào khác xuất hiện.
Giống như anh rất ít khi ra khỏi cửa.
Một người thích ở nhà như vậy, cũng khá phù hợp với công việc của anh.
"Đúng thật không có xã giao." Chung Yến An ngẩng đầu lên, cả người gần như tan vào nụ cười của cô, "Sau này tôi sẽ thay đổi."
"Phụt..." Sở Ca không nhịn được cười, "Được."
Anh cũng hơi đáng yêu.
Bữa cơm này vô cùng vui vẻ, ban đầu Sở Ca cho rằng anh là người ít nói, trò chuyện một hồi mới phát hiện kiến thức của anh rất rộng, dường như nói đến cái gì anh cũng có thể tiếp lời.
Cô đã đến thế giới này đã mấy tháng, nhưng chưa bao giờ vui vẻ như đêm nay.
Đưa anh về đến nhà, Sở Ca tháo dây an toàn ra, khóe môi cong lên, "Chờ tôi lấy xe lăn, anh đừng vội đi xuống."
Chung Yến An khẽ gật đầu.
Lúc trước khi ở chung, anh chỉ biết Sở Ca rất giỏi, sự xuất sắc của cô rất khác so với bất kì nữ diễn viên nào.
Tối nay mới biết, những gì cô thể hiện ra chưa bằng một phần mười những gì cô biết.
"Được rồi." Sở Ca lấy xe lăn ra, hơi cúi đầu nhìn anh qua cửa sổ đang mở, "Để xe vào ga ra được không?
"Để vào vào ga ra là được." Khuôn mặt trong bóng tối của Chung Yến An lại đỏ lên, anh đưa tay đẩy cửa xuống xe.
Sở Ca chờ anh ngồi lên xe lăn đi đến cửa mới lên xe lái vào trong ga ra.
Rút chìa khóa đi ra ngoài, anh vẫn còn chờ cô ở cửa, thân hình gầy gò phủ ánh vàng của bóng đèn, phảng phất một nỗi cô đơn khó thể diễn tả bằng lời.
Như thể... anh đã ra khỏi thế giới này.
Sở Ca lắc đầu, cố gắng khôi phục nhịp tim bình thường, bước chân nhanh hơn, "Chìa khóa của anh, ngủ ngon."
"Ngủ ngon..." Chung yến An nhận lấy chìa khóa, muốn hỏi cô có muốn vào uống một tách trà không, lại nuốt xuống.
Sở Ca khoát tay, quay đầu đi ra ngoài.
Chung Yến An đưa mắt nhìn bóng lưng cô đi ra khỏi cửa, ánh mắt loáng thoáng ý cười.
Cô nói sau này có chuyện có thể gửi tin nhắn cho cô.
Nói cách khách, sau này anh không cần lo lắng sẽ dọa cô, vì có thể liên lạc với cô bất cứ lúc nào.
"Ăn cơm tối rất vui?" Hà Sâm nằm sấp trên ghế sô pha, cằm gối lên mui bàn tay cười chúm chím trêu ghẹo, "Chuẩn bị quần áo nửa □□, kết quả cơ hội thay cũng không có."
"Cô ấy không để ý." Chung Yến An điều khiển xe lăn đi qua, mặt không cảm xúc nhìn anh ta, "Trễ như vậy còn ở đây, có chuyện gì?"
Trước khi ra ngoài anh đã dặn, chuyện lớn cỡ nào cũng không được gọi cho anh.
Sở Ca rất thông minh, dù đã đồng ý với ông nội làm vị hôn thê trên danh nghĩa của anh, còn chụp hình với Hà Sâm để công bố với phía truyền thông, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ dựa vào nhà họ Chung để đạt được bất cứ mục đích gì.
Anh dọn vào biệt thự số 7, ông nội lại sắp xếp cho cô vào biệt thự số 6 trước, một khi để cho cô thấy Hà Sâm ra vào chỗ này, chắc chắn sẽ đoán được thân phận thật sự của anh.
"Không có chuyện gì lớn, chủ nhật này lễ kỉ niệm một trăm năm của Sang Thiêm, ông cụ hỏi cậu có muốn tham gia hay." Hà Sâm nhún vai, "Nhóm cổ đông nghe nói cậu mất tích, phản ứng hệt như hai vị Chung tổng bị lạnh nhạt kia vậy."
"Tài sản trăm tỉ của Sang Thiêm, người khác đỏ con mắt thèm khát cũng bình thường." Chung Yến An giơ tay lên cởi từng cúc áo sơ mi, giọng nói thản nhiên, "Điều tra người đại diện của Đường An Nhiễm tới đâu rồi."
Ba lần bốn lượt cố ý nhắm vào Sở Ca, thật sự cho rằng nhà họ Chung không quan tâm tới.
"Còn thiếu một ít chứng cớ nữa, sẽ được nộp cho cảnh sát vào thứ bảy tới." Hà Sâm nghiêm túc trở lại, giọng nghiêm túc, "Ông chủ, nếu Sở Ca không đồng ý qua lại với cậu, có phải cậu cũng đối phó như vậy với cô ấy?"
Trước mắt Sở Ca nhiều lắm là coi cậu ấy như bạn bè, anh thật sự lo lắng chuyện này.
Dù sao... suy nghĩ của ông chủ cũng rất khó đoán.
"Không biết." Chugn Yến An liếc anh ta, quay đầu lên lâu, "Gửi cho tôi danh sách mấy lão cổ đông đó, lớn tuổi rồi cũng nên an hưởng tuổi già."
"Ừ." Hà Sâm đứng dậy duỗi thẳng tay chân rồi lon ton cầm cây nạng đuổi theo anh.
Chỉ mong là không biết thật.
Sở Ca cũng không làm gì sai, chỉ là không đồng ý qua lại với anh mà bị trả thù, thì cũng thật oan cho cô.
Anh thật sự không cảm thấy Sở Ca sẽ vừa ý ông chủ.
Thời gian ở trong nhà quá lâu, có khi ông chủ thật sự rất đáng sợ, nhất là liếc mắt nhìn người ta, chỉ nghĩ đến thôi cũng không khỏi rùng mình một cái.
*
Sau một ngày, Sở Ca chưa tỉnh dây đã bị cuộc điện thoại của Tần Chuẩn đánh thức.
Cô đang ngủ mê man, nghe như vậy nói ký hợp đồng chụp hình quảng cáo, cô không khỏi lầm bầm, "Nhãn hiệu nào mà vô lý như vậy, 7 giờ sáng phải đi làm?"
"Là Lam Mị, người ta đặc biệt mời nhiếp ảnh gia tới chụp, em nhớ canh đúng giờ, anh cho trợ lí tới đón em." Tần Chuẩn nói xong lập tức cúp điện thoại, không nói thêm gì với cô.
Sở Ca trầm mặc một hồi, chật vật đứng dậy lắc đầu, nhớ tới Lam Mị muốn ký hợp đồng, mới chợt tỉnh táo lại, lên tinh thần hào hứng đi tắm rửa.
Cô được trả thù lao mấy triệu cho hai năm làm người phát ngôn! Trừ đi các khoản chi tiêu khác, mua được một căn nhà trong hai năm không phải là mơ!
Sở Ca hoàn toàn tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào, sửa sọan xong xuôi, chờ trợ lí tới lập tức lên đường.
Tối nay Đường An Nhiễm tham gia sự kiện cắt băng khai trương cửa hàng flagship, nhưng cô lại làm người phát ngôn, chắc ngày mai không ít người bôi nhọ cô.
Sở Ca nhắm mắt lại nghĩ đến tiền sẽ sớm vào tài khoản, đột nhiên không còn lo lắng nữa.
Kiếm tiền, mặc kệ cư dân mạng nói gì.
Buổi tối hôm đó, Đường An Nhiễm thực sự xuất hiện tại buổi khai trương cửa hàng flagship của Lam Mị, trên người vẫn mặc một bộ thời trang cao cấp của một thương hiệu tên tuổi.
Sở Ca hóng hớt từ tin tức lớn đến tin lá cải một hồi, phát hiện tất cả đều chửi cô không biết xấu hổ, muốn đeo bám nhà họ Chung, nên không nhìn nữa.
Là nhà họ Chung muốn cô ở lại được không.
Lời như vậy một mình cô trút giận là được rồi, không thể nói ra.
Đặt điện thoại xuống, cô đeo tai nghe vào, tìm bài hát yêu thích, vừa vẽ thiết kế cho Lâm An vừa nghe nhạc.
Buổi chiều chủ nhật, giới giải trí được tung ra hai tin tức nặng kí —— Được mệnh danh là người tạo ra ngôi sao sáng, từng một tay đưa hai ảnh hậu, ba ảnh đế ra thị trưởng quốc tế, người đại diện nổi tiếng bị cảnh sát bắt đi điều tra.
Người mới gần đây người đó ký hợp đồng là Đường An Nhiễm, cũng không tránh được bị cư dân mạng chỉ trích.
Không có tác phẩm nào mà dám tham dự lễ khai trương cửa hàng flagship, bộ phim truyền hình đầu tay của cô ấy có thể hợp tác với
Liễu Tùng Văn... các loại tin tức được đăng lên nối tiếp nhau được tổng kết lại một câu: Nhờ gia thế của Đường An Nhiễm, chắc người đại diện của cô ấy không bị gì đâu.
Ngoài tin đầu tiên thì còn một tin nữa là, chủ tịch của Sang Thiêm tối nay sẽ dẫn theo một người cùng tham sự lễ kỉ niệm một trăm năm của công ty.
Blogger chưa nói cụ thể là ai, nhưng cư dân mạng đã có thể đoán được là Đường An Nhiễm.
Nghe nói, Chung Yến An mất tích đã lâu cũng sẽ xuất hiện, để làm hậu thuận cho vị hôn thê của mình.
Sở Ca thoát ra khỏi cửa sổ, năm ngón tay từ từ co lại, nắm lấy gấu váy ren cao cấp, nghiên đầu nhìn ông cụ Chung bên cạnh, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, "Tối nay Chung Yến An cũng xuất hiện hả ông?"
Vị hôn thê của Chung Yến An là ai không quan trọng, đột nhiên anh ta xuất hiện vì Đường An Nhiễm như vậy.
Cô không muốn chết.
Danh Sách Chương: