• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự xuất hiện của Phó Yểu Yểu đã đơn phương kết thúc trận chiến này. 
 
Mặt mũi Độ Hàn Giang bầm dập, vừa vỗ bụi trên người vừa nói: “Nếu không phải nhờ ngươi thì hôm nay lão tử đã mất tay mất chân không chạy nổi rồi, xem như lão tử lại nợ ngươi một ân huệ đi!”
 
Phó Yểu Yểu rất hiếu kỳ: “Tại sao bọn họ lại đánh ngươi?”
 
Độ Hàn Giang vỗ bụi xong thì chùi máu mũi, tức giận nói: “Bọn họ chê lão tử bán đồ đắt, nói lão tử là gian thương, muốn đuổi lão tử ra khỏi chợ đen!”
 
Phó Yểu Yểu: “…”
 
Hắn ta mở miệng ra là đã hô hào mười vạn lượng vàng thì đúng là gian thương thật.
 
Phó Yểu Yểu cùng chung mối thù: “Đó là do bọn họ có mắt không tròng, không biết pháp bảo của ngươi lợi hại thế nào! Ngươi có bán hai mươi vạn lượng vàng cũng đáng giá!”
 
Độ Hàn Giang kinh ngạc, bởi vì ngay cả hắn ta cũng không dám mặt dày nói pháp bảo của hắn ta đáng giá hai mươi vạn lượng vàng. Nhưng ánh mắt Phó Yểu Yểu lại nghiêm túc như thế, giọng điệu cũng rất chân thành, bất giác Độ Hàn Giang cũng bị nàng lây nhiễm: “Tinh mắt đấy! Lão tử kết giao với bằng hữu như ngươi đúng là không thiệt mà! Nhân dịp bằng hữu gặp nhau, đi nào, lão tử mời ngươi ăn bữa cơm!”
 
Phó Yểu Yểu vui vẻ đồng ý.
 
Nàng nghĩ rằng bữa cơm trong miệng hắn có lẽ là đến Vạn Yến lâu, nhưng không ngờ Độ Hàn Giang đưa nàng đến một quầy hàng bên đường. Cũng không khác gì quầy hàng của Tiêu A Tứ, thậm chí về mặt chất lượng vệ sinh còn không bằng Tiêu A Tứ!
 
Độ Hàn Giang thấy rõ vẻ ghét bỏ của nàng, nhưng cũng thoải mái giải thích: “Lão tử không có nhiều tiền, ăn uống ở tửu lâu không nổi, nếu ngươi không thích ở đây thì đợi lần tới lão tử kiếm được tiền rồi lại mời ngươi.”
 
Phó Yểu Yểu tò mò: “Sao ngươi lại không có tiền? Ngươi bán nhiều pháp bảo như vậy mà!”
 
Độ Hàn Giang bưng một chén cháo không biết làm từ nguyên liệu gì uống hai ngụm: “Tiền lão tử kiếm được còn không đủ luyện chế pháp bảo kìa! Thời gian trước để luyện xúc tu Cửu Minh Hồng Mãng ngươi đưa cho ta mà công cụ luyện khí của lão tử nổ tung cả rồi. Thứ đồ chơi này, con mẹ nó đúng là khó làm, tu vi lão tử không đủ, có lẽ chỉ có lão già kia mới làm được.”
 
Phó Yểu Yểu hỏi: “Lão già kia là ai?”
 

Độ Hàn Giang: “Cha của ta, ông già khốn nạn ấy. Bây giờ lão tử đã lưu lạc đến như vậy đều là do ông ta cả!”
 
Phó Yểu Yểu cũng rất tò mò, sao người của Phách Thiên cốc lại thiếu tiền chứ? Hơn nữa lúc đó ô Thanh Cốt cứu nàng và Bách Lý Hưu ở phái Cửu Hoa cũng không phải pháp bảo mà người bình thường có thể luyện ra, rốt cuộc Độ Hàn Giang có lai lịch thế nào?
 
Chẳng mấy chốc, Phó Yểu Yểu đã biết được thân phận của hắn ta từ cái miệng ba hoa nói chuyện của hắn ta.
 
Độ Hàn Giang là con trai út của cốc chủ Phách Thiên cốc.
 
Phó Yểu Yểu vừa nghe, đây chẳng phải là thiết lập nhân vật nam chính Long Ngạo Thiên từ hôn? Nhưng đáng tiếc, Độ Hàn Giang cũng không phải Long Ngạo Thiên, hắn ta là bị cha ruột mình đuổi khỏi Phách Thiên cốc.
 
Lúc trước Phách Thiên cốc có được một gốc tiên thảo cửu phẩm, đến nay tiên thảo cửu phẩm gần như mất tích, có thể tìm được một gốc tiên thảo quả thực là được tổ tiên phù hộ. Toàn bộ Phách Thiên cốc kích động không thôi, cất gốc tiên thảo cửu phẩm đó vào trong phòng luyện đan mà chỉ có cốc chủ có thể ra vào, chỉ đợi ngày hoàng đạo tế bái tổ tiên, cốc chủ sẽ bỏ vào lò luyện đan.
 
Kết quả lại bị Độ Hàn Giang nẫng tay trên, luyện hỏng gốc tiên thảo cửu phẩm thì cũng thôi đi, lại còn khiến lò luyện đan của cha hắn ta nổ tung. Cốc chủ Phách Thiên cốc không đánh chết hắn ta đã xem như may rồi, chỉ đuổi hắn ta đi thôi cũng đã là nể nang hắn ta là con trai ruột lắm rồi.
 
Độ Hàn Giang lại không phục nói: “Tốt xấu gì lão tử cũng là con trai ông ấy, vậy mà còn không bằng một gốc tiên thảo cửu phẩm, đúng là uổng phí mấy năm nay lão tử gọi ông ấy là cha!”
 
Phó Yểu Yểu cạn lời: “… Tại sao ngượi lại tự mình luyện đan chứ?”
 
Độ Hàn Giang húp sạch chén cháo, lau miệng nói:” Thân là một luyện khí sư, ai nhìn thấy tiên thảo cửu phẩm mà nhịn được chứ? Dù sao lão tử cũng không nhịn được.”
 
Tốt lắm, rất có cá tính.
 
Vì thế Độ Hàn Giang bị đuổi đi vừa ngao du vừa luyện khí. Luyện khí cũng không phải lần nào cũng thành công, có lúc phải làm nổ cả ba bốn lần mới có thể luyện thành một pháp bảo, mà nguyên liệu và công cụ của những pháp bảo này đều không rẻ.
 
Lúc trước còn có Phách Thiên cốc gánh cho hắn ta, bây giờ mới biết thế đạo khó khăn thế nào.
 
Phó Yểu Yểu thấy hắn ta vẫn chưa ngừng mà còn muốn ăn thêm một chén cháo thì vội ngăn hắn ta lại: “Đừng ăn cái này, ta mời ngươi đến Vạn Yếu lâu ăn bữa cơm đi.”
 
Nhìn quá đáng thương, hình như tên nhóc này đói đến gầy rộc rồi.

 
Nhưng không ngờ người ta lại rất ương ngạnh nói: “Lão tử mới không thèm ăn đồ mà đám ngốc của gia tộc Vĩ Thược kia làm đâu.”
 
Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè! Độ hảo cảm của Phó Yểu Yểu đối với hắn ta lập tức tăng gấp bội, quyết định lôi kéo hắn ta! Nàng truyền tin cho Hùng Thanh Thanh, bảo hắn ta chuẩn bị rượu ngon cơm nóng, sau đó đưa Độ Hàn Giang đến nhà của Hùng Thanh Thanh ở thành Tứ Phương. 
 
Hiện nay Hùng Thanh Thanh được Ma Tôn “trọng dụng”, thường ở Ma điện, rất ít khi về ở nhà. Phó Yểu Yểu vừa nhắc đến, hắn ta đã thoải mái tỏ ý để nơi này cho Độ Hàn Giang ở.
 
Độ Hàn Giang ăn một ngụm thức ăn, uống ngụm rượu, thật lòng cảm thán nói: “Cuối cùng lão tử cũng gặp được người tốt rồi. Bằng hữu Phó, quen được ngươi đúng là may mắn của lão tử!”
 
Phó Yểu Yểu híp mắt cười chạm cố với hắn ta, đợi hắn ta ăn no uống say rồi mới vào chuyện chính: “Bằng hữu Độ, ngươi có muốn hợp tác với ta không?”
 
Bàn tay Độ Hàn Giang đang bưng chén rượu chợt run lên: “Hợp tác thế nào?”
 
Phó Yểu Yểu nói:” Hiện tại ngươi cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách, những kẻ bày quầy hàng ở chợ đen cũng đều là những kẻ liều mạng, ngươi là như vậy sao? Ngươi nào phải chứ! Ngươi đường đường là tiểu cốc chủ của Phách Thiên cốc mà! Cho dù bị đuổi đi thì thân phận và thiên phú của ngươi cũng không cho phép ngươi sa đọa như bây giờ!” 
 
Độ Hàn Giang liên tục gật đầu.
 
Phó Yểu Yểu: “Ngươi có kỹ thuật, ta có tiền, chi bằng chúng ta hợp tác mở một cửa tiệm pháp bảo. Ta bỏ tiền, ngươi bỏ sức, có nơi ở và nguồn kinh tế ổn định rồi, tỷ lệ luyện khí của ngươi chắc chắn sẽ nâng cao, đường đường là pháp bảo do tiểu cốc chủ của Phách Thiên cốc luyện ra mà còn sợ không có người mua sao? Đợi có tiền rồi, cửa tiệm chúng ta càng lúc càng lớn, mở khắp đại giang nam bắc Ma giới, cha ngươi sẽ càng hối hận, đến lúc đó còn không gõ trống khua chiêng đón ngươi về cốc sao?”
 
Độ Hàn Giang sáng rực hai mắt.
 
Phó Yểu Yểu: “Đương nhiên, bằng hữu hợp tác kiêng kỵ nhất là phân chia lợi nhuận, đến lúc đó tiền kiếm được chúng ta chia ba bảy, ngươi bảy, ta ba. Chắc chắn ta sẽ không lợi dụng ngươi! Nhưng nếu ta có yêu cầu thì ngươi phải ưu tiên luyện chế pháp bảo cho ta đầu tiên. Ta không chỉ có thể cung cấp tiền cho ngươi, giống như nguyên liệu như xúc tu Cửu Minh Hồng Mãng lần trước, chỉ cần ngươi muốn, ta cũng có thể làm cho ngươi…”
 
Độ Hàn Giang đập bàn một cái: “Không nói đến cái khác, chỉ điểm này thôi, lão tử đã đồng ý với ngươi rồi!”
 
Phó – ngoại giao – Yểu – đại sư vẽ bánh- Yểu, hài lòng cười.
 

Luyện khí sư của Phách Thiên cốc, đốt đèn lồ ng tìm cũng chẳng thấy, giống như ô Thanh Cốt lần trước cứu một mạng người ngay lúc hiểm nguy, có gọi là pháp bảo vô giá cũng không ngoa. Có một luyện khí sư như vậy ở bên cạnh, sau này muốn có đan dược hay pháp bảo gì chẳng phải có dễ như trở bàn tay sao.
 
Phó Yểu Yểu cảm thấy người này thật dễ lừa, mà Độ Hàn Giang cũng cảm thấy người này tuy ngốc mà lại rất nhiều tiền.
 
Vì thế hai bên đạt được thỏa thuận chung, ký kết huyết ước đặc biệt của Ma giới, đề phòng một trong hai bên đổi ý. Phó Yểu Yểu chi trước cho hắn ta một vạn lượng vàng, để hắn ta lo chuyện cửa hàng, lo lắng hắn ta bị lừa, còn bảo Hùng Thanh Thanh tìm hai tiểu đệ thường trà trộn khắp nơi ở thành Tứ Phương dẫn Độ Hàn Giang đi tìm nơi mở cửa hàng.
 
Có Hùng Thanh Thanh giúp đỡ, mọi chuyện đều tiến hành rất suôn sẻ. Phó Yểu Yểu còn đánh tiếng trước với Kim Sinh Tài và Linh Lung, sau này ba cửa tiệm còn có thể hợp tác với nhau. Pháp bảo do cá nhân Độ Hàn Giang luyện ra chắc chắn rẻ hơn khi mua của Phách Thiên cốc, so với việc bọn họ mua của Phách Thiên cốc thì lời hơn nhiều.
 
Tên của cửa tiệm rất thẳng thắn: Tiệm Phách Thiên Cốc.
 
Bên cạnh còn khắc cả logo của Phách Thiên cốc.
 
Vì thế Độ Hàn Giang bày quầy ở chợ đêm bị đánh chớp mắt đã biến thành người đại diện của Phách Thiên cốc ở thành Tứ Phương. Trước không cần nói pháp bảo giá mắc hay không, mà chỉ cần nhìn thấy ký hiệu của Phách Thiên cốc thì trước khi tiến vào cửa tiệm đã ôm lòng tôn kính rồi.
 
Để tránh sau này có kẻ không có mắt đến tiệm kiếm chuyện, trộm cắp đánh đấm, Phó Yểu Yểu quyết định mời Bạch Lý Hưu đến làm khách mời cắt băng khai trương.
 
Bách Lý Hưu nhận thư mời: “… Thứ gì vậy?”
 
Hắn mở danh thiếp, mấy con bướm nhỏ bay ra, sau đó hóa thành từng đốm sáng, chầm chậm tạo thành một hàng chữ trên không: Kính mời Ma Tôn đại nhân ngày mai đến tiệm ta cắt băng khai trương.
 
Phó Yểu Yểu đứng bên cạnh nhìn, trong lòng nghĩ thế giới huyền huyễn đúng là khác biệt. Độ Hàn Giang ít nhiều cũng có chút khiếu thẩm mỹ trên người, mấy thứ đồ làm ra cho dù là pháp bảo hay là thư mời cũng tinh xảo thoát tục như vậy.
 
Qua một lúc, Bách Lý Hưu không biết nói gì bèn hỏi nàng: “Ngươi rất thiếu tiền à?”
 
Phó Yểu Yểu thành thật đáp: “Đúng là hơi thiếu.”
 
Bách Lý Hưu bỗng kéo cổ tay nàng, thầm niệm chú, trước mắt đã xuất hiện một cách cổng. Phó Yểu Yểu đang nghi hoặc nhìn thì hắn đã kéo nàng đẩy cửa đi vào.
 
Sau đó Phó Yểu Yểu đã bị châu báu vàng rực đầy phòng làm chói cả mắt. Nhiều tiền quá! Nhiều tiên phẩm quá! Nhiều bảo bối quá!
 
Làm Ma Tôn kiếm được nhiều tiền vậy sao!
 
Bách Lý Hưu nói: “Ta nói rồi, ngươi thích gì ta đều có thể cho ngươi.” Ý trên mặt chữ, không cần làm mấy thứ gì kỳ lạ cả.
 

Phó Yểu Yểu sờ này sờ kia, rồi lại nhớ đến hành vi quét sạch Tàng Thư lâu của phái Cửu Hoa của hắn, không chắc chắn mà hỏi hắn: “Những thứ này lấy từ đâu vậy?”
 
Chắc không phải cướp từ tu tiên giới đấy chứ? Đụng phải ma đầu như vậy, tu tiến giới đúng là thảm thật.
 
Bách Lý Hưu tiện tay cầm lấy một ngọn nến thủy tinh màu xanh lên quan sát: “Đa phần đều là đồ cất giữ của Quy Nguyên tông, những thứ khác là do thế lực khắp nơi công nạp sau khi ta làm chủ Ma điện.” Hắn bỗng nâng tay, ngón tay lạnh lẽo khẽ điểm vào trán nàng, Phó Yểu Yểu vẫn ngơ ngác thì nghe hắn nói: “Sau này muốn gì, cứ tự mình vào lấy thôi.”
 
Đột nhiên có được Tàng Bảo các thế này, Phó Yểu Yểu cảm thấy không thật chút nào. Lúc vừa đến Ma giới, nàng ăn bữa nay lo bữa mai, ai ngờ được đến hiện tại, ngay cả Tàng Bảo các của Ma Tôn mà nàng cũng có thể tùy ý ra vào cơ chứ!
 
Phó Yểu Yểu cả hai đời cộng lại cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy: “Nhưng ta còn muốn để ngươi đến cắt băng khai trương cho tiệm ta nữa.”
 
Bách Lý Hưu: “…”
 
Hắn đen mặt, đang muốn từ chối.
 
Phó Yểu Yểu nắm tay áo hắn: “Chỉ đi một lúc thôi, được không? Ta đã bảo đảm với Độ Hàn Giang rồi, nhất định sẽ khiến ngươi xuất hiện, nếu ngươi không đi thì ta rất mất mặt. Ta sẽ bị người ta cười nhạo, sao ta gặp mặt người khác được nữa chứ…’
 
Bách Lý Hưu hít sâu một hơi: “Ngày mai khi nào?”
 
Vì thế ngày hôm sau, gần như ma tu toàn bộ thành Tứ Phương đều đến vây xem Ma Tôn đại nhân cắt băng khai trương.
 
Ma Tôn thống nhất Ma giới lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lộ diện ở thành Tứ Phương. Có không ít ma tu ngưỡng mộ kẻ mạnh ở Ma giới, ánh mắt nhìn Bách Lý Hưu đầy vẻ tôn sùng. Nhưng khi ánh mắt hắn lạnh lùng lướt nhìn mọi người, sức ép vô hình khiến mọi người đều sợ hãi trong lòng, không dám nhìn lại. 
 
Phó Yểu Yểu nhắc trước với Độ Hàn Giang, nhìn thấy Ma Tôn thì đừng có mở miệng ông đây. Độ Hàn Giang lúc nào cũng cà lơ phát phơ hiếm khi nghiêm túc như vậy: “Đa tạ Ma Tôn đại nhân nhận lời!”
 
Bách Lý Hưu liếc nhìn hắn ta.
 
Độ Hàn Giang cảm thấy ánh nhìn này bừng bừng sát khí.



 


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK