• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Đội trưởng, con lợn này của ông phối giống kiểu mới lạ thế, không phải là đang ngược đãi lợn sao?" Quách Vũ Sa hừ lạnh nói.

Tô Diệu Vân đứng dậy bưng một chậu thuốc đổ vào máng lợn, hàm ý sâu xa nói: "Dì Quách, sao dì lại chắc chắn là không phối giống được? Đây là thuốc cho lợn ăn, sao đến chỗ dì lại thành ngược đãi rồi?"
Quách Vũ Sa: "Con nhóc chết tiệt này nói bậy bạ gì vậy?"
Tô Kinh Vĩ cũng đứng ra nói: "Diệu Vân nói không sai, giống như mọi người bình thường bị mưng mủ ở chỗ nào đó thì đến chỗ tôi để rửa sạch mủ vậy.

"
"Nhưng mà Diệu Vân như vậy cũng quá không biết xấu hổ rồi.

" Hoàng Lan Tuệ muốn nói lại thôi, ra vẻ thực sự không nỡ nói ra miệng.


"Đúng vậy, con bé Diệu Vân này quá không ra gì rồi.

"
Ánh mắt dân làng nhìn Tô Diệu Vân cũng mang theo chút kỳ lạ.

Còn Tô Diệu Vân thì bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi khám bệnh cho lợn cũng giống như bác sĩ khám bệnh cho người, nếu bác sĩ có nhiều kiêng kỵ như vậy thì còn khám bệnh cho người được không?"
Tô Diệu Vân nói xong cũng không thèm để ý đến hai người nữa, hôm nay thực sự quá mệt rồi, nếu không cô còn có thể đấu khẩu thêm vài câu.

Mọi người xung quanh thấy đúng là như vậy, dần dần giải tán, dù sao còn rất nhiều việc phải làm.

Tuy nhiên, họ không tin Tô Diệu Vân có thể phối giống cho lợn thành công, cũng định về nhà dặn dò con gái trong nhà đừng đi lại quá gần với Tô Diệu Vân, nếu không sẽ học hư.


Chỉ còn lại mẹ con Quách Vũ Sa, Hoàng Lan Tuệ nhìn bóng lưng Tô Diệu Vân, thầm nghĩ mày thích phối giống cho lợn chứ gì, để tao chống mắt lên mà xem.

Còn Quách Vũ Sa thì không biết nghĩ đến điều gì, nhìn chuồng lợn một cách nham hiểm.

Thứ hai Tô Diệu Vân đến văn phòng, thấy các giáo viên nhìn cô một cách kỳ lạ, còn Cao Tĩnh Mạn thì giả vờ bịt mũi, khoa trương nói: "Mùi gì thế này, thật hôi!"
Văn phòng đột nhiên im lặng, các giáo viên ngơ ngác nhìn Cao Tĩnh Mạn, không ngửi thấy mùi gì cả mà?
Cao Tĩnh Mạn tiếp tục chế giễu: "Chuyện chuyên môn thì nên để người chuyên môn làm chứ, cô giáo Tô giỏi giao tiếp với lợn như vậy, sao lại đến đây dạy học? Chẳng phải là lãng phí nhân tài sao? Còn mang mùi khó chịu đến đây nữa.

"
"Cô Cao, lao động là vinh quang, cho dù cô không ngửi được mùi, thấy tôi có mùi thì cũng không nên nói như vậy, tôi thấy tư tưởng giác ngộ của cô có lẽ còn phải nâng cao.

"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK