• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit : Linhxu
Beta: meott
Nam Cung Phiêu mang theo vết thương về nhà, Senke bị kinh hãi cực độ vội vàng đi luộc trứng gà để làm tan vết bầm. Bàn tay mềm vươn tới, cản hắn lại mang theo vết thương đi vào phòng.
KING ngồi trên sô pha, cầm bình huyết, nhìn chăm chú vào thân ảnh vội vàng kia, tò mò không hiểu vết thương của cô là do ai tạo thành? Cô còn muốn giấu diếm, chẳng lẽ muốn cho ai xem sao?
Mắt lam dời đi, liếc mắt nhìn tờ lịch treo trên tường một cái, công tác bảo tiêu một tháng cũng đã sắp chấm dứt, nhưng là đám người kia vẫn còn chưa có hành động nào. Chẳng lẽ vết thương này của cô là để cho bọn hắn xem sao?
Ngày mai trở về trường học sẽ biết.
KING mạnh mẽ hấp một ngụm máu, đem toàn bộ huyết trong chai hấp sạch sẽ một giọt cũng không thừa, sau đó buông cái chai ra, loạng choạng trở về phòng, bổ sung giấc ngủ cho chính mình.
Ngày hôm sau, Nam Cung Phiêu vừa tới đến trường học, lôi kéo toàn bộ chú ý của mọi người, đặc biệt là đám nanh vuốt của MING, lại nghi hoặc nhìn cô.
Giữa trưa, khi cô gặp Đức Húc ở sân trường, mỗi người chiếm cứ một bên, hai người đứng cách xa mười thước nhìn nhau. Một làn gió thu thổi qua, lướt nhẹ trên tán lá rụng, chỉ có hai người bọn họ yên lặng bất động. Hai tròng mắt phun hỏa, hai nắm đấm nắm chặt, hai chân hơi hơi tách ra, bày ra tư thế hung mãnh, khiến ngay cả bạn học đứng bên cạnh cũng cảm giác được rõ ràng bọn họ sự thù địch giữa bọn họ.
Chỉ chốc lát, hai người xoa xoa vết thương của mình, căm tức nhìn nhau một cái rồi một người ra khỏi trường học, một kẻ đi vào phòng học, chấm dứt trận đối diện thế kỷ.
Khi Nam Cung Phiêu đi đến cổng trường, một chiếc xe thể thao màu đen đã đang đứng ở bên đường, thân ảnh cao lớn dựa vào cửa xe, hướng cô lộ ra nụ cười tà ác.
Nam Cung Phiêu vô cùng khó chịu đi đến bên cạnh hắn, bỏ tai nghe MP3 ra, nhai kẹo cao su, khẽ nhếch cằm, nói: “Làm sao, cười sáng lạn như vậy, màu sắc không đẹp sao?”
Ngón tay thon dài chậm rãi vươn tới, xoa xoa cằm của cô, MING cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới Đức Húc lại ra tay đánh nữ nhân.”

“Hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu.”
“Các người công khai đối địch, nếu hắn gặp chuyện không may, người bị nghi ngờ đầu tiên sẽ là cô.”
“Ha ha, anh sẽ giúp tôi tạo ra chứng cớ ngoại phạm sao?”
MING mím môi, mỉm cười gật gật đầu: “Tôi thích hợp tác với người thông minh.”
“Nói nói kế hoạch của anh đi.”
Cánh tay dài duỗi ra, bàn tay to nhẹ nhàng đặt hờ phía sau lưng cô, MING mở cửa xe cho cô: “Lên xe, trước tiên chúng ta làm một chuyện nhỏ này đã.”
“Ừm.”
Nam Cung Phiêu nghe lời ngồi lên ghế trên, tầm mắt ngắm MING đang đi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, nam nhân này rất có phong độ đáng tiếc lại là thủ lĩnh xã hội đen, không chọc vào được.
Xe thể thao màu đen chạy như bay trên đường, đột nhiên một nam nhân cao lớn đi ra khỏi cổng trường, đôi mắt lam nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện.
Lái xe vào một khu nhà bỏ hoang, MING mang Nam Cung Phiêu đi vào một kho hàng cũ nát, mở cửa là một bạn học cùng lớp với cô, người này chính là một nam sinh trong hồ sơ của cô.
Đi vào kho hàng, Nam Cung Phiêu chăm chú nhìn xung quanh, quan sát địa hình, tầm mắt đặt ở hai cái quạt gió lớn trong kho hàng, nơi này chỉ có hai người có thể ra vào còn lại hoàn toàn kín đáo.
Hai người đi vào trong một căn phòng, chỉ thấy một nam nhân toàn thân xích lõa nằm ở trên giường, toàn thân bị trói chặt, chỉ lộ ra bộ vị trọng yếu có chết cũng không cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ba mỹ nữ ở bên cạnh phun ra chất lỏng kích tình.
Nam Cung Phiêu nhìn nhìn nam nhân, mặt hắn bị bịt kín, nhưng dung mạo người này có chút quen.
MING chỉ chỉ nam nhân, mỉm cười nói: “Hắn ăn MK5( một loại xuân dược), sẽ có thể giữ trạng thái hưng phấn trong hai ngày.”
“Ha ha, nam nhân này sắp thành đồ bỏ đi rồi.”
“Không! Thể chất hắn cường thịnh, không dễ dàng phí như vậy.”
Nam Cung Phiêu cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh ở trước ngực, nhìn MING: “Muốn tôi làm như thế nào?”
MING quay đầu lại, nhìn cô nói: “Tôi đã muốn liên hệ chủ nhân của hắn, nói hắn đến nơi này một mạng đổi một mạng, cô hãy phụ trách gọi hắn đến đây.”
“Được, không thành vấn đề.”
MING đem chìa khóa xe thể thao đưa cho cô: “15 phút đến ghế đá cạnh khu vui chơi bên bờ biển, không thành vấn đề chứ?”
“OK!”
Nam Cung Phiêu tiếp nhận cái chìa khóa, còn nhân cơ hội liếc mắt ngắm nam nhân một cái, thật sự không thể nghĩ ra được hắn là ai, xoay người ra khỏi phòng.
Trên đường, Nam Cung Phiêu suy nghĩ đến những gì MING nói, chủ nhân của hắn?
Một kẻ là chủ nhân, vì sao có thể khẳng định chủ nhân sẽ vì một hạ nhân một mạng đổi một mạng đâu? Nếu quan hệ tốt như vậy, còn phân chủ tớ làm gì? Trừ phi chủ nhân kia là kẻ quá nhân từ, cho dù toi mạng cũng không muốn để ình thiếu nợ một ai, một kẻ đần độn mà thôi, không đáng đồng tình.

“Thực lãng phí mãnh nam kia, aizz…”
Đây là lý do duy nhất cô thở dài.
Xe thể thao chuyển hướng dần dần tiến vào khu vui chơi, ngay cạnh cửa có một người cao lớn mặc trang phục thoải mái, đeo kính râm. Hai tay đang chắp sau lưng sau lưng, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào cô.
Nam Cung Phiêu ngừng ở trước mặt hắn, nheo mắt lại đánh giá một chút: “Lên xe đi.”
Nam nhân thấy cô, chợt sửng sốt, sau đó nhanh chóng ngồi lên ghế bên cạnh, xe thể thao lập tức chạy như bay.
Đèn đỏ, xe dừng lại, nam nhân bỏ kính râm ra, mắt vàng nghi hoặc nhìn Nam Cung Phiêu: “Tại sao lại là cô?”
Nam Cung Phiêu mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú bức người, lập tức nheo mắt lại: “Không nghĩ tới anh chính là cái chủ nhân đần độn kia.”
“Có ý tứ gì?”
“Vì người khác một mạng đổi một mạng? Anh dù sao cũng là một đại minh tinh, đáng giá sao?”
“Caligula giống như thân huynh đệ của tôi, hắn không phải một kẻ bình thường.”
“Cái gì!” Nam Cung Phiêu lập tức trừng to mắt: “Hắn là Caligula?”
Snow hơi nghiêng đầu, mắt vàng lóe ra kinh ngạc: “Cô biết Caligula?”
Nam Cung Phiêu ảo não vì cảm xúc kích động quá mức của mình, lập tức quay đầu lại nhìn về phía trước, lạnh lùng trả lời: “Không biết, nghe bằng hữu nói qua mà thôi.”
Cô phát hiện tim mình đang không ngừng đập nhanh hơn, đáy lòng dâng lên một loại ngôn ngữ khủng hoảng không thể hiểu nổi. Caligula uống phải MK5, còn tiếp tục như vậy sớm hay muộn cũng sẽ thành phế nhân, làm sao bây giờ đây.
“Này, hắn không có việc gì đi.”
“Tạm thời không, muộn một chút thì không biết được.”
“Ha ha, thật đúng là muốn nhìn bộ dáng hắn trúng phải MK5 một chút.”
“…”

Snow mang kính râm lên, cười không nói, không biết cái loại thuốc kích dục kia có cường thịnh như tên không, có thể biến hắn trở thành ma cà rồng đầu tiên bất lực hay không? Phỏng chừng trải qua việc này, hắn sẽ không dám tiếp tục ở trước mặt mình khoe khoang cường lực của hắn nữa đi?
Còn rất chờ mong thấy bộ dáng Caligula thoát y.
15 phút sau, xe thể thao dừng trước cửa kho hàng, Nam Cung Phiêu tháo tai nghe MP3 ra, mang theo Snow đi vào kho hàng.
Bước đi hai người có vẻ thong thả, Nam Cung Phiêu cố ý để cho Snow đi sau cô, nhẹ giọng nói: “Nếu anh bị bắt, nhất định phải chịu đựng, chờ tôi tìm cơ hội tới cứu các người.”
“A?” Snow tò mò cúi mặt xuống nhìn cô, bọn họ không phải chỉ có một người sao?
“Cho dù anh tới, MING cũng sẽ không thả người, đừng hy vọng Caligula sẽ đến cứu anh.”
“Tôi biết.”
“Biết mà anh còn?”
“Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.”
“Đừng để ình bị bắt.”
“Yên tâm, không chết được.”
“Đần độn tự đại cuồng!”
“…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK