-Yen ơi, em sao vậy!!
-....
-Yen
-.....
-Hoàng Bảo Minh
-Ơ dạ-Ngơ ngác như con *** lác(Yin:Độc giả tự hiểu đi nha. Yin chưa mún chớt!!! ^.~)
-Ra đi em, làm gì mà đơ người ra vậy?-Kun hỏi
-Không có gì đâu. Ra thôi anh -Yen cười trừ
-Có chuyện gì?-Jen lạnh lùng hỏi nhưng tay vuốt ve con mèo nhỏ kia.
-Jen em thôi đi. Ớn quá à!!-Nó nói không để ý cái tay ở eo mình.
-Chị khác gì?-Một giọng nói lanh lảnh vang lên
-Ai?-Yen lạnh lùng
-Tôi-Yin lạnh lùng vang lên.
-Yin em sao vậy??-Jen lo lắng hỏi
-Không, Zen chuyện gì?-Yin lạnh lùng hỏi
-Mai chúng ta qua Nhật-Zen trả lời
-Why?/What?/Nani?/Sao?/Hả?-Đồng thanh trừ Yin,Yen, Jen,Zen ra
-IM HẾT ĐI!-Yin khó chịu hét lên làm mọi người giật mình. Nó chạy đến chỗ cô bảo Jen đi ra. Nó bắt Yin phải nhìn thẳng vào mắt mình hỏi
-Nguyễn Hoàng Thiên Tuyết em sao vậy? Đây không phải là con người của em. Em nói cho chị nghe xem nào?-Nó không còn kiên nhẫn nữa
-Em mệt.-Nói xong cô hắt tay nó ra.Đi lên phòng
-Huhuh đây là lần đầu tiên nó làm thế với em. Nó thương em lắm mà. Huhuhu-Nó khóc nấc lên
-Chị nín đi. Em lên phòng xem Yin như thế nào?-Nói xong Jen chạy bay lên nhà
-Vy em nín đi. Không sao đâu chắc nó mệt ý mà.-Kun dỗ nó
-Rốt cuộc hôm nay nó làm sao vậy nhỉ?