-"Con đã đi đâu? "
-" Còn đi có chút việc a? "
-" Vào giờ này sao? Là việc gì? Quan trọng chứ? "-Câu hỏi cùng giọng điệu phẫn nộ kìm nén cơn giận vào trong.
-" Chuyện này... "-Nó khó nói ấp úng.
Thái độ ấy làm bà càng thêm phần khỏi chịu.
-"Tại sao con vô tâm như vậy chứ? Em con đã vì con mà bị thương. Bây giờ nó đâu ốm, con không hỏi thăm lại ra ngoài vào giờ này. Thử hỏi có phải là quá đáng không?"
Nó tròn mắt với vẻ lo lắng đến gần bà. Nhưng chỉ vài bước, cái khoảng cách cạnh bà của nó rất xa vời. Chưa bao giờ là gần gũi hay thậm chí là gần dù chỉ một hai bước chân. Điều này ai cũng biết. Đôi khi nó cũng không biết là bà mình, nhìn gần trông sẽ ra sao? Nó chỉ từ xa nhìn bà, cứ thế nó thấy bà thật xa lạ.
-"Con xin lỗi. Khắc Dương em ấy sao rồi ạ? "
-" Lên mà xem nó. Đứng hỏi như vậy ư? "
Nó hấp hối chạy nhanh lên phòng nhỏ. Trước khi đã nhờ Quản gia Ngô bảo giúp việc nấu cháo và pha một ly sữa mang lên.
Cạch.
Nó mở cửa bước vào. Bác sĩ với mồ hôi cùng những cuộn băng đẫm máu kia. Nó hốt hoảng chạy đến. Mọi vết thương đã được băng bó lại. Nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nhỏ, nó cảm thấy có lỗi rất nhiều.
-"Em ấy không sao chứ? "
-" Vâng thưa tiểu thư. "
-" Cảm ơn ông. "-Nó quay sang cúi nhẹ đầu kèm lời cảm ơn.
Bác sĩ nhìn nó một hồi lâu lâu. Suy nghĩ trong bụng định nói điều gì rất quan trọng.
-" Tiểu thư... Tôi có chuyện này muốn nói với cô. "
Nó cười nhìn bác sĩ với ánh mắt ổn như.
-" Vâng... "
-" Thực ra... "
Nhưng chưa kịp nói thì quản gia Ngô vào với cháo và sữa.
-" Thưa cô chủ. Cháo và sữa. "
-" Vâng. "
Nó ngồi cạnh giường thổi nhẹ cháo. Mâm ít cháo trong muỗng rồi nhẹ nhàng cho vào miệng nhỏ. Nhỏ đang trong tình trạng hôn mê nên chắc hẳn đang đói.
-" Mãi quản gia đến trường xin phép cho cậu chủ nghĩ vài ngày. Chừng nào khoẻ, rồi đi học lại. "
-" Tôi hiểu rồi. "
Nó chăm chú mâm từng muỗng cháo thật tỉ mỉ. Bác sĩ ngồi cạnh thấy nó tận tình thương đứa em kia. Cũng im lặng ngồi.
-" À... Ban nãy bác định nói gì với cháu? "
-" À... Không có gì đâu. "
-" Vâng ạ. "
-" Vậy xong chuyện rồi tôi xin phép ra về. "
-" Bác về cẩn thận.
Nói rồi nó xả xăm nhìn nhỏ bằng ánh mắt lo lắng. Đôi môi khô khang ấy khẽ run lại. Nhỏ lên cơn sốt. Bác sĩ mới vừa ra về, bạn nãy lại vất vả với những vết thương. Không muốn làm phiền. Đành thức khuya chăm sóc nhỏ.
Nó xuống dưới với ấm nước nóng cùng những chiếc khăn mền ấy. Pha chút loãng nước lạnh vào nước nóng. Nước nguội dần, nó bê lên với khăn ướt mền ấy. Tận tình lau những giọt mồ hôi trên trán, tay và cổ. Người nhỏ từ nóng dần hạ xuống. Nó cũng bớt lỗ lắng.
-"Chị xin lỗi. "
Bên ngoài, ông nội đứng đấy quan sát này. Hoàng Thục Anh, cháu là niềm tin của ông. Ông đặt cả niềm tin vào nó. Với ánh mắt ổn nhu đầy yêu thương.
-" Đấy là điều lẽ phải. Tại sao ông luôn dành tình cảm cho Thục Anh như vậy. Trong khi cháu trai ông đang bệnh nằm đấy. "-Bà nội từ đâu xuất hiện lên tiếng.
-" Nói như bà vậy việc cứu chị mình cũng là lẽ đương nhiên. "-Ông lạnh nhạt.
-" Ông... "
-" Bà đứng khắc khe với Thục Anh như vậy. Để sau này hối hận. "
-" Tại sao phải hối hận cơ chứ? "-Bà cương bướng nói chuyện.
-" Tôi không nói nhiều. "-Ông lắc đầu đi về phòng.
...............................................
6h00"
Nó nằm cạnh giường giật mình dậy. Nhìn xung quanh khẽ nhăn mặt. Nhìn lên giường, nhỏ vẫn nằm đấy mê mẩn. Nó thở dài đặt tay lên trán, cảm thấy nhỏ ổn mới về phòng.
-" Cháu đến trường. Ở nhà, cảm phiền quản gia chăm sóc Khắc Dương. "-Nó nhẹ nhàng cúi đầu chào quản gia Hồng trên tay cầm hộp thức ăn.
Quản gia nhìn Hồng nhìn hộp thức ăn trên tay nó. Thục Anh quả đúng là cô gái chú đáo. Suốt đêm tận tình vì cậu chủ Khắc Dương, sáng sớm lại quan tâm đến thiếu gia Bá Quyền. Quả là người hiếm có.
-"Tôi hiểu rồi. "
Nói nhẹ nhàng đóng cửa cổng. Nhìn sang vườn hoa hồng đỏ bên nhà hắn. Phải rồi, Bá Quyền cũng đang bị thương. Nó khẽ nhấc điện thoại với dãy số kia.
-"Thuê bao quý khách....." - Nó nhăn mày. Mọi hôm Bá Quyền luôn sạc đầy pin điện thoại sao? Nó đứng một hồi suy nghĩ. Bấm số điện thoại của quản gia nhà hắn. Mắt hướng lên phòng, màn cửa sổ phất phơ với chậu xương rồng nó đã tặng.
-"Vâng tôi nghe thưa tiểu thư. "
-" Bác coi chăm sóc Bá Quyền giúp cháu. Nếu cậu ấy đau. Cháu sẽ xin phép giáo viên. Chiều cháu sang nhà. "
-" Vâng tiểu thư. "
Nó thở dài yên tâm với hộp thức ăn trên tay đi đến nhà anh. Tiện thể, gắn tai nghe với nhịp nhạc bên tai làm nó cảm thấy thú vị.
Quản gia tắt máy, hắn từ đâu xuất hiện làm giật mình.
-" Cô ấy nói gì? "-Đội mắt thâm quầng vì suốt đêm qua không ngủ. Đã thế tay hắn, vết bằng đã đầy máu và khô lại. Mùi tanh toả lên nồng nặc. Chân cũng toàn vết thượng đế khó khăn đến hỏi dồn dập quản gia. -" Nói mau. Cô ấy nói gì? "
-" Cậu chủ. Trước hết phải băng bó vết thương lại đã. Cậu mất khá nhiều máu rồi. "-Quản gia lỗ lắng với khuôn mặt xanh xao kia.
-" Tôi đang hỏi sao không trả lời. "-Hắn quát.
Quản gia sợ hãi, nuốt nước bọt không thôi với đôi mắt đầy lửa giận kia. Tiểu thư Thục Anh.... Người sắp chết với cậu chủ rồi.
-" Nói mau."-Hắn thiếu kiên nhẫn.
-"Tiểu thư nói cậu ở nhà nghỉ ngơi. Cô ấy xin phép giáo viên và chiều sang nhà. "
Hắn đã tức còn tức hơn. Một mạch chạy ra khỏi nhà với bộ đồ hôm qua, tay còn mùi tanh. Chân khó đi chuyển đuổi theo bóng dáng nó đang đi vội phía trước.
Thục Anh... Mày không thể bỏ tạo đi đến nhà Minh Hoàng được. Tao không cho phép. Tại sao cơ chứ?
Hắn với mình mẫy đầy vết thương cứ từng bước đuổi theo nó. Cho đến khi nó ngày càng xa hắn. Hắn sợ điều này.
-"Thục Anh.. Thục Anh. "-Hắn gằng giọng hét lên.
Nó đeo tai phone với những bản nhạc kia. Mãi đi không để ý đằng sau tiếng hắn gọi.
Hắn không chấp nhận chạy theo và kết quả là hắn tế nhào xuống đất và bóng nó khuất dần. Tay nắm chặt lại đấm mạnh xuống nền. Cậu vì hắn ta mà bỏ tôi sao? Tôi nhất định không để chuyện này xảy ra đâu. Ngày từ đầu cậu là của tôi. Thục Anh.
.....................................
Nó đứng trước cổng nhà anh. Nghĩ đến hôm qua và hôm nay. Không biết cậu ấy vẫn còn nhớ những gì mình đã nói. Sáng mai, tôi sẽ quên tất cả của hôm nay. Nó đưa tay lên rồi xuống không dám nhấn chuông. Sợ lại phải đối diện với lời nói tiết kiệm lạnh nhạt ấy. Trống trãi làm sao?
-"Sao không nhấn chuông đi. "-Giọng nói của anh vâng lên ở phía sau lưng nó.
-" À..."-Nó giật mình quay sang nuốt nước bọt đối diện anh. - "Tại tớ...?"
-"Đồ ăn sáng? "-Anh nhìn xuống chiếc hộp trên tay nó.
-" Cậu nhớ hôm qua sao? "-Nó khẽ cười.
-" Không. "-Anh trở về đối diện ánh mắt nó.
Nó tắt nụ cười kia, im lặng nhìn anh.
-" Vào nhà đi. "-Anh dắt chiếc xe đạp vào trong.
Nó lẳng lặng đi theo với chiếc hộp ấy. Chứng bệnh thật làm người khác đau lòng. Như thế nó càng muốn chữa trị càng sớm càng tốt cho anh.