Nỗi thèm khát bát quái của tôi bắt đầu rục rịch, không chịu khống chế của lý trí nữa, tôi tìm một khoảng thời gian phù hợp, kéo Đàm Dịch sang một bên: “Cậu có thù oán với Như Đình à? Là thù giết cha hay mối hận đoạt chồng?”
Vẻ mặt Đàm Dịch lại rất ung dung: “Không thù không oán.”
Tôi vỗ đầu cậu ta một cái: “Nói cho hết lời đi, làm bà chị đây ăn mất ngon, chán sống rồi hả?”
Đàm Dịch đành phải khai thật: “Nhà em và nhà anh Tiểu Khả chơi thân với nhau. Từ nhỏ em đã biết anh Tiểu Khả không thích Như Đình, nhưng vì quan hệ trong nhà mà không thể không chăm sóc Như Đình. Aiz, anh Tiểu Khả thật đáng thương…”
Tôi liếc mắt nhìn cậu ta: “Sao cậu biết người ta không thích Như Đình? Bọn họ là thanh mai trúc mã, đây gọi là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ ngã. Ân ân ái ái, anh anh em em, cậu chia uyên rẽ thúy, làm ngân hà chia tách Ngưu Lang Chức Nữ còn không biết?”
Đàm Dịch đắc ý nói: “Nếu anh Tiểu Khả thật sự thích Như Đình, bọn họ đã thành đôi từ lâu. Vì sao đến giờ còn chưa thành?”
Nghe được câu trả lời của Đàm Dịch, tuy không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng tôi cũng dâng lên một cỗ vui mừng. Bọn họ chưa thành một đôi, có phải chứng tỏ tôi còn một tia hy vọng hay không? Aiz, tôi lưu lạc tới thảm cảnh này từ khi nào vậy?
Đàm Dịch sát lại nói tiếp: “Chị thích anh Tiểu Khả có phải không?”
Tôi hoảng hốt xua tay loạn xạ: “Nói vớ vẩn cái gì đấy? Nói với cậu rồi, tôi với anh Tiểu Khả nhà cậu chỉ là rất quen thuộc thôi. Không có quan hệ gì khác…”
“Vậy vẻ mặt sung sướng vừa rồi của chị là thế nào? Nếu chị thích, em có thể giúp chị. Nói tổng thể thì chị cũng không tệ.”
Tôi cười dâm đãng: “Đúng không? Tôi cũng biết bản thân tôi không tệ.”
Đàm Dịch lập tức làm động tác té xỉu: “Thật ra em chỉ tùy tiện nói một chút thôi.”
Mấy ngày tiếp theo, Đàm Dịch đùa đùa gọi tôi là “chị dâu”. Tuy tôi nghe nhân xưng này rất vừa lòng, nhưng thời gian đầu tôi còn giả vờ rụt rè, nói với cậu ta gọi như vậy rất quá đáng, hơn nữa Như Đình vẫn còn đang ở đây, không thấy cô ta giận tới mức mũi cũng lệch đi sao? May mà Văn Đào nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, phải đi làm một bộ sưu tập các danh nhân, bị ép phải bay về Bắc Kinh trước, nếu không anh ta nhất định sẽ chém tên nhóc này.
Buổi tối hôm sau, đoàn chúng tôi bỗng nhiên nổi hứng muốn đi mấy quán ăn ven đường cách khách sạn không xa. Nhưng ra khỏi khách sạn mới nhớ ra đang là giữa hè, bên ngoài đang lất phất mưa nhỏ. Ô của khách sạn chuẩn bị không nhiều lắm, chúng tôi chia thành từng nhóm hai người che ô xuất phát. Khi đến lượt tôi, anh Dư nói: “Thiếu ô rồi. Tạ Đoan Tây, cậu và Chu Lâm Lâm che chung một cái ô đi trước đi. Mấy người chúng tôi sẽ bắt xe tới sau.”
Đại ca đã lên tiếng, tôi cũng không tìm ra lý do gì để từ chối, đành phải xuất phát. Trong lòng cũng đã chuẩn bị một đoạn đường xấu hổ.
Hạt mưa tí tách rôi vào mặt trên của ô, tôi và Tiểu Tây sóng vai bước đi. Đây là chuyện mà trước đây tôi đã ao ước biết bao, đáng tiếc hiện tại ngoại trừ cảm thán cảnh còn người mất, cũng chẳng vui mừng nhảy nhót như trong tưởng tượng.
Tiểu Tây lại mở lời trước: “Lâm Lâm thích Dư Khả à?”
Tôi hít vào một hơi: “Không có, không phải em thích anh sao?”
Tiểu Tây mỉm cười: “Khi em nói được như vậy, chứng tỏ em đã không còn thích anh nữa rồi.”
Chúng tôi cùng nhau bước qua một vũng nước đọng. Tôi không phản bác lại, bởi vì câu nói “không phải em thích anh sao?” vừa rồi của tôi cũng giống như “hôm nay không phải anh vừa ăn cơm sao?”, vừa tùy ý vừa tùy hứng, không nóng không lạnh, không có thêm bất cứ cảm xúc gì.
Tiểu Tây tiếp tục nói: “Bây giờ Đàm Dịch gọi em là chị dâu, vẻ mặt hưởng thụ của em làm tất cả mọi người đoán ra được, em thích cậu ấy. Lúc trước khi em nói em thích anh, em biết vì sao anh lại nhìn Phương Dư Khả rồi mới nhìn em không? Bởi vì anh cảm giác hai người các em là hai đứa trẻ đang cự nự nhau, rõ ràng thích nhau rồi mà còn không biết, còn muốn lôi cả anh xuống nước…”
“Khi đó em thật sự chưa thích cậu ấy…” Tôi càng nói càng nhỏ.
Tiểu Tây cười: “Khi đó không thích, chính là thừa nhận bây giờ thích rồi. Ha ha. Nhiều khi chúng ta thích một ai đó từ khi nào, chính chúng ta cũng không biết. Chúng ta bị rất nhiều chuyện làm bối rối, cho rằng một thời tim đập hay rung động chính là tình yêu mà chúng ta cần, mà quên mất người ở bên cạnh đã dung túng cho chúng ta rung động với một người khác. Em nói lúc đó em chưa thích Dư Khả, vậy vì sao từ trước đến nay em không thích Như Đình?”
“Rất nhiều người không thích Như Đình, bởi vì cô ấy… quá kiêu ngạo, có lẽ cuộc sống quá giàu có, chúng em ghét sự giàu có mà thôi.”
“Em xác định bởi vì ghét sự giàu có chứ không phải vì cô ấy ở cạnh Dư Khả?”
“Chờ một chút, vừa rồi, vừa rồi, có phải anh nói ‘thích nhau’ không?” Phản ứng của tôi hình như vĩnh viễn chậm hơn người khác một nhịp.
Tiểu Tây lộ ra má lúm đồng tiền: “Đúng vậy, anh có nói. Dư Khả thích em.”
Đàm Dịch nói Phương Dư Khả không thích Như Đình, tôi coi đấy là lời nói giận dỗi của trẻ con, nghe cho vui rồi thôi, nhưng lời nói của Tiểu Tây thì khác. “Không thể… Cậu ta rõ ràng thích Như Đình.”
“Rất nhiều chuyện chỉ cần hỏi là biết đáp án. Cần gì phải khổ sở suy nghĩ một mình?”
Tôi cúi đầu không nói gì. Đáp án mà Tiểu Tây cho tôi làm tôi quá khiếp sợ, khiếp sợ đến mức tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tiểu Tây tiếp tục nói: “Ngày mai là 18, là sinh nhật Dư Khả. Anh có ý nhắc nhở em một chút.”
Tôi như con cá dưới đáy biển, mồm há ra ngậm lại nhưng không phát ra âm thanh.
“Món quà 20 tuổi tốt nhất, em suy nghĩ kỹ đi.” Tiểu Tây thích thú nhìn vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người của tôi.
Trong quán ven đường, tôi ngồi yên bên cạnh Tiểu Tây nhưng ánh mắt từ lâu đã hướng về phía Phương Dư Khả ở bên kia. Thích tôi thì phải nói sớm một chút chứ, buồn bực gì mà ngồi xa như vậy, tôi hỏi thế nào được. Có đúng là thích tôi không nhỉ? Hay là Tiểu Tây đoán mò?
Tôi rối loạn vò đầu, vẻ mặt căm hờn nhìn thức ăn trên bàn mà không nói lời nào.
Dàm Dịch thấy tôi như vậy, sát lại hỏi: “Chị dâu, vẻ mặt chị rất thối, có phải bị anh Tiểu Khả bắt nạt không?”
Tôi dùng sức gật đầu.
Đàm Dịch lại chạy sang bàn của Phương Dư Khả, nói với cậu ta: “Chị dâu nói anh bắt nạt chị ấy, vì vậy hiện giờ chị ấy rất buồn bực.”
Phương Dư Khả ngẩng đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn Đàm Dịch: “Em nói với cô ấy, để ý lại đầu tóc một chút, đừng làm ra vẻ anh thật sự dứt tóc bắt nạt cô ấy.”
Tôi trừng mắt lườm cậu ta. Aiz, cậu ta sao có thể thích tôi, có ai lại tổn thương người mình yêu như thế sao?
Tôi quay đầu hỏi Tiểu Tây: “Có phải mắt anh sang vành rồi không. Đây phải gọi là nghiệt duyên, cãi nhau ngược nhau mới gọi là thích chăng?”
Tiểu Tây cười nói: “Thật ra, muốn đạt được mục đích rất đơn giản, em phối hợp với anh là được.”
Tôi hỏi: “Phối hợp thế nào?”
Tiểu Tây đưa tay vuốt mái tóc rối bù của tôi: “Em chỉ cần cười với anh là được rồi.”
“Vậy chẳng phải em biến thành tên ngốc à?”
“Em có muốn biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì không?”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Chúng ta cứ ra vẻ mờ ám một chút là được. Tên nhóc này từ ngày em nói với anh một đống những lời lẽ khó hiểu ở nhà cậu ta xong là trở mặt lạnh nhạt với anh. Thôi thì anh làm bia đỡ đạn, hy sinh để tác hợp cho các em, tích chút công đức cũng được.”
“Cái này anh không cần thí nghiệm nữa. Nói đến mờ ám, Văn Đào là cao thủ, cậu ấy cũng không nói gì với em. Tuy bọn họ có ầm ĩ một trận, nhưng em thật sự xác nhận cũng không phải cãi nhau to gì.”
“Sao em có thể đặt Văn Đào cùng cấp bậc với anh? Anh là người em đã quang minh chính đại thổ lộ; Văn Đào là người em đã quang minh chính đại từ chối.”
Tôi nghĩ thấy rất có đạo lý, liền cười gian: “Mờ ám thế nào? Hắc hắc… Muốn em ôm anh không?”
Tiểu Tây nhìn tôi như nhìn biến thái: “Có phải em muốn nhân cơ hội ăn đậu hũ của anh không?”
“Xì, ai muốn ăn đậu hũ của anh? Tuy nửa năm trước em có nghĩ đến…”
Tiểu Tây dịu dàng cười, bóc một viên lạc đặt trong đĩa của tôi: “Bắt đầu mờ ám.”
Tôi nhìn anh một chút, hiểu ra: “Tiểu Tây, em thật sự không nhìn ra là anh có thiên phú này! Đương nhiên em sẽ không bại dưới tay anh đâu.” Tôi cầm lấy giấy ăn thô ráp trên bàn, hướng vào mồm Tiểu Tây ra sức lau.
Nụ cười của Tiểu Tây cứng lại: “Còn chưa qua sông mà em đã vội phá cầu?”
Tôi cười ha hả: “Văn hóa xã hội chủ nghĩa nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa chính là do vô số chữ ‘phá’ tạo thành, em chỉ thuận theo thủy triều thôi.”
Tiểu Tây vẫn tươi cười: “Có muốn uống chút rượu không?”
Tôi lắc đầu: “Em đã hứa với Phương Dư Khả sẽ không uống rượu nữa.”
Tiểu Tây thở dài: “Sao diễn kịch em cũng không biết thế? Giờ không uống thì còn đợi lúc nào?” Nói xong, Tiểu Tây nói với người bán hàng: “Cho hai chai bia!”
Tôi bất an nhìn về phía Phương Dư Khả ở bên kia, phát hiện mặt cậu ta dài như mặt ngựa, rất giống gương mặt của Lý Vịnh, người dẫn chương trình “Phi thường 6+1”.
Tôi lập tức đầu hàng: “Không uống, không uống… Nói chuyện, nói chuyện là được rồi.”
Tiểu Tây lại dùng vẻ mặt bình tĩnh bật nắp chai bia: “Không phá thì không xây được. Sau này yêu nhau thì nghe lời cậu ta cũng chưa muộn.”
Nói xong anh liền giúp tôi rót bia, nói khẽ bên tai tôi: “Dù thế nào anh cũng phải tống tiễn em đi trước sinh nhật của cậu ta.” Tôi nghe xong không khỏi gian tà cười với anh.
Người chạy tới đầu tiên chính là Đàm Dịch: “Chị dâu, chị không tuân thủ nữ tắc.”
Tiểu Tây cười nói với Đàm Dịch: “Anh chưa cưới, cô ấy chưa gả, sao có thể là không tuân thủ nữ tắc?”
Đàm Dịch bĩu môi, không biết phải bắt bẻ lại thế nào, uất ức đi về phía Phương Dư Khả nhìn cậu ta. Phương Dư Khả cúi đầu, coi như không nghe thấy.
Tôi có chút nhụt chí: “Chúng ta diễn có phải quá giả tạo không?”
Tiểu Tây ôm vai tôi: “Đó là vì còn chưa đủ quyết tâm. Cười với đại gia một cái.”
Tôi nhìn cánh tay trên vai: “Anh không cảm thấy chúng ta là một đôi gian – phu – dâm – phụ à?”
Vừa nói xong, tôi đã thấy Phương Dư Khả đi tới, hung hăng giật một cái ghế ra, ngồi xuống cùng bàn với chúng tôi.
Tiểu Tây chớp chớp mắt với tôi: “Lâm Lâm, em cắt tóc xong đẹp hơn rất nhiều…”
“Vậy sao?” Tôi phát ra nụ cười từ tận đáy lòng. Tôi nghĩ Tiểu Tây sợ tôi bị lộ tẩy nên mới một mình làm chủ cuộc chiến.
“Cô gái như em, tính cách tốt, không câu nệ tiểu tiết, lấy về nhà là tốt nhất.”
“Quá khen, quá khen.” Tôi cười toe toét.
“Em đừng đối tốt với Văn Đào, người như cậu ta sao có thể xứng đôi với tiên nữ như em.”
Khóe miệng tôi cũng sắp kéo đến mang tai: “Không tốt với anh ta, không tốt với anh ta. Em thích ai anh còn không biết…”
Phương Dư Khả bỗng nhiên đứng lên, nổi giận đùng đùng nói với tôi: “Cô ra đây.”
Tôi ngoan ngoãn đứng lên, len lén làm mặt quỷ với Tiểu Tây, cúi đầu đi ra ngoài với Phương Dư Khả.
Bên ngoài mưa bụi triền miên, Phương Dư Khả chìa tay vẫy xe. Xe vừa dừng lại lập tức nhét tôi vào bên trong.
Phương Dư Khả nói với tài xế: “Làm ơn tới nhà trẻ ở ngoại thành.”
Tôi hỏi: “Buổi tối còn muốn ra ngoại thành làm gì? Cậu muốn mưu sát à?”
Phương Dư Khả gật đầu: “Đoán đúng rồi, nghĩ cô quá ồn ào, giết đi để thế giới yên tĩnh.”
Tôi không nói nữa, xem ra Phương Dư Khả thật sự tức giận. Tuy tôi thật sự rất vui vì cậu ấy ghen, nhưng trong lòng lại có chút thấp thỏm bất an, cậu ấy sẽ nói với tôi câu mà tất cả phụ nữ đều chờ đợi chứ? Tất cả đều là thật chăng? Ai nha, nhỡ may tình cảm quá mức mãnh liệt, trực tiếp lăn ra bất tỉnh nhân sự thì làm thế nào bây giờ? Tôi đã hứa với mẹ sẽ còn nguyên tem nguyên mác mà về nhà, nhưng nếu thật sự dâng ra, người ta cũng ngượng ngùng nói ra nha. Thôi chết, nội y hôm nay hình như không phải thể loại nóng bỏng rồi.
Tôi quấn quýt chìm trong thế giới của mình, thoáng một cái đã đến nơi cần đến.
Nhà trẻ Thành Tài là nhà trẻ của tôi khi còn bé. Rất nhiều năm chưa quay lại, nhà trẻ đã xây lại và mở rộng hơn nhiều, không quá giống như trong ấn tượng của tôi. Nhưng cụ thể là không giống ở chỗ nào, tôi cũng không nói ra được, dù sao cũng đã mười lăm mười sáu năm, ấn tượng đã không còn rõ ràng nữa rồi.
Tôi không rõ vì sao cậu ấy lại đưa tôi đến đây, tôi cũng không muốn hỏi.
Cổng sắt đóng chặt, chúng tôi không vào được, đành phải đứng dưới mái hiên trú mưa. Thật ra tôi muốn nói với cậu ấy, nếu cậu ấy muốn vào, tôi không ngại cùng nhau trèo tường.
Cậu ấy liếc mắt nhìn tôi: “Đừng suy nghĩ chuyện trèo tường nữa, quá nguy hiểm, cũng không hợp để con gái làm.”
Tôi cúi đầu: “Không phải cậu từng nói tôi không giống con gái sao? Bây giờ cảm thấy tôi là con gái rồi.”
Phương Dư Khả nhìn về phía màn mưa bụi, dường như muốn đào ra một thứ gì đó từ trong bóng tối: “Bởi vì thật lâu trước đây, cô cũng không coi tôi là một đứa bé trai.”
“Sao?”
Nhịp điệu mưa đêm uyển chuyển, dễ dàng làm xúc động lòng người.
Phương Dư Khả xoay người nhìn về phía tôi: “Trước đây chúng ta đã từng là bạn học ở nhà trẻ này trong một tháng. Dưới mái hiên này, cô từng ôm lấy tôi, còn bảo tôi lấy cô về.”
“Hả?”
“Cô nói xem có còn muốn tôi lấy cô về nhà hay không?”
“Cái gì?”
“Đàm Dịch gọi cô là chị dâu, cô không tức giận. Vừa rồi Tiểu Tây là cố ý, hai người đang thử tôi. Thật ra, cô cũng thích tôi, đúng không?”
“Mùa hè mưa nhỏ là rất kỳ quái, nhưng cũng không nên có giông tố chứ nhỉ…?”
“Cô cũng thích tôi, đúng không?”
“Đậu phộng ở quán ăn vừa rồi thật là mặn, tôi hơi khát nước.”
“Anh thích em.”
Giống như truyền tới từ thời xa xưa, trèo qua vô số dãy núi, luồn qua vô số đường hầm, lội qua vô số dòng sông, sau đó dầm qua mưa phùn, mang theo hương thơm của lá sen, cuối cũng cũng tới đây.
Thời gian ngừng lại ở nơi này. Tôi gần như nghe thấy tiếng hạt mưa rơi trên lá sen trong hồ nước của nhà trẻ ở phía xa xa, nhìn thấy rõ ràng từng hạt nước trong suốt chảy qua lá sen, ngửi được mùi hoa sen lan tỏa.
Phương Dư Khả nhìn vào mắt tôi: “Hiện giờ là 23 giờ 59 phút ngày 17, anh nói với em, anh thích em. Em cũng nên tại 0 giờ ngày 18 nói cho anh biết đáp án. Anh cũng đã cho em một ngày để suy nghĩ rồi.”
Tôi đỏ bừng mặt, phun ra được một câu: “Tôi thật sự khát…”
Phương Dư Khả cười cười, nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng: “Nói câu nói kia, đối với hai chúng ta đều khó vậy sao?”
Ngửi mùi dầu tắm nhàn nhạt vừa đủ trên người Phương Dư Khả, nhắm mắt lại cảm nhận vòng tay ấm áp, trong đầu nghe từng giây đồng hồ tích tắc trôi qua. Tôi len lén mở mắt, nhìn về phía màn mưa rơi trong đêm đen, nhẹ nhàng ghé vào tai cậu ta nói: “Phương Dư Khả, sinh nhật vui vẻ.”
“Còn nữa, em cũng thích anh.”