Ngày hôm sau bác sĩ Trương kiểm tra phòng theo thông lệ, nhìn thấy Tưởng Vân Xuyên nằm ở trên giường, chậm rãi mở mắt ra.
Nhập viện tròn ba tuần.
Cuối cùng Tưởng Vân Xuyên đã tỉnh lại, Tưởng Vân Xuyên hai bảy tuổi so sánh với Tưởng Vân Xuyên mười chín tuổi, khí chất chín chắn hơn, ánh mắt xa cách hơn.
Nếu như Trang Thu Bạch không đi vào thế giới nội tâm của hắn một vòng thông qua hệ thống chữa bệnh, có lẽ vẫn duy trì một khoảng cách vốn có với hắn như trước kia.
Nhưng bây giờ khác rồi, anh biết dưới lớp vỏ bọc lạnh như băng của Tưởng Vân Xuyên là một nhóc dễ thương thâm tình và chân thành. Vậy nên khi hắn tỉnh lại, anh đã chủ động bổ nhào lên người hắn, ôm chặt lấy hắn.
Tưởng Vân Xuyên vô thức ôm anh vào lòng. Dường như hắn đã hoàn toàn quên mất toàn bộ quá trình điều trị, ánh mắt nhìn Trang Thu Bạch cũng giống như mấy năm sau khi cưới, duy trì khoảng cách nên có.
Một người có được ký ức của hai người quả thật hơi khó chịu đựng, Trang Thu Bạch vốn định chờ Tưởng Vân Xuyên xuất viện sẽ bắt đầu giúp hắn khôi phục ký ức. Nhưng không ngờ Liêu Văn Kiệt một mình bận rộn ba tuần trực tiếp đến nhà thăm, đích thân dẫn anh đến công ty, bắt đầu công trình dự án mới.
Ở lâu trong hệ thống, Trang Thu Bạch suýt quên mất thật ra anh rất bận, mỗi lần có dự án mới đều phải thức khuya dậy sớm, rất khuya mới có thể tan làm. Nếu như đặt ở lúc trước, có thể anh sẽ nghỉ ngơi ở công ty, nhưng hôm nay biết trong nhà có người chờ mình, cho dù rất muộn anh cũng muốn chạy về nhìn.
Có điều bây giờ đã hai giờ sáng, Tưởng Vân Xuyên bệnh nặng mới khỏi, cũng ngủ rồi.
Trang Thu Bạch đỗ xe ở cửa nhà, nhẹ chân nhẹ tay mở cửa nhà, vốn định lặng lẽ thay giày đi lên tầng, thì thấy Tưởng Vân Xuyên mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa, đang mặt không biểu cảm đọc sách dưới ánh đèn yếu ớt.
Trang Thu Bạch không nhìn thấy bảng chữa bệnh, không biết rằng hắn vẫn chưa ngủ, anh lặng lẽ đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Đang chờ em à?”
Tưởng Vân Xuyên khẽ giật mình, lập tức lật sang một trang sách, nghiên túc nói: “Sao lại chờ em, anh đang đọc sách.”
Trang Thu Bạch dựa vào ghế sofa bóp bả vai đau nhức, nhìn thoáng qua trang sách Tưởng Vân Xuyên lật, dùng ngón tay chỉ một cái.
Tưởng Vân Xuyên cúi đầu, mới phát hiện mình đang “tỉ mỉ nghiên cứu” mục lục của quyển sách này, không dễ giải thích thêm, hắn dứt khoát ném sách sang bên cạnh, liếc Trang Thu Bạch một cái, “Muộn thế này sao vẫn về?”
Khi lái xe Trang Thu Bạch đã dùng hết tất cả tinh lực, lúc này dựa vào bả vai Tưởng Vân Xuyên mệt mỏi muốn ngủ.
Tưởng Vân Xuyên sợ anh khó chịu nên nghiêng người đi, tìm một tư thế thoải mái cho anh.
Gần đây Trang Thu Bạch đang giúp Tưởng Vân Xuyên nhớ lại chuyện trong hệ thống, bắt đầu từ lần ném đầu tiên, từ khi họ cùng đến nhà hàng không trung.
“Hôm qua kể đến đâu rồi?”
“Hẹn hò.”
“Đúng… hẹn hò.” Trang Thu Bạch nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên: “Lần đầu hẹn hò chúng ta đến sân chơi, hình như đó là lần đầu tiên anh đến nơi đó, cùng ngồi tàu lượn siêu tốc với em, cùng chơi đu quay ngựa, mặc dù hai tên con trai lớn tướng như chúng ta cùng ngồi đu quay ngựa hơi kỳ lạ, nhưng anh vẫn chơi rất vui vẻ…”
“Thật không?”
Tưởng Vân Xuyên thấy mắt anh lim dim, bèn vươn tay bế anh lên.
Trang Thu Bạch thuận thế ôm cổ hắn, dựa vào lồng ngực hắn. Dù sao Tưởng Vân Xuyên cũng không nhớ rõ, anh cứ tùy ý làm liều thêm mắm dặm muối, “Thật mà, chúng ta chụp rất nhiều ảnh ở đó, có mấy tấm anh đều cười.”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Anh không tin.”
Trang Thu Bạch cố sức mở mắt, “Tại sao không tin? Em còn có thể lừa anh à? Anh chẳng những cười, mà còn rất phóng khoáng ôm em hôn mấy lần, không hề xụ mặt không thích cười như bây giờ.”
Tưởng Vân Xuyên lập tức sửa lại: “Anh không cười, cũng không hôn em đến mấy lần.”
Trang Thu Bạch nghi ngờ nói: “Tại sao anh chắc chắn vậy? Không phải anh quên hết rồi sao?”
Tưởng Vân Xuyên chớp mắt, sau đó nghiêng đầu đi, không nhìn Trang Thu Bạch nữa, “Quên rồi, trừ khi hai chúng ta đến lần nữa, nếu không anh không nhớ ra.”
Trang Thu Bạch nói: “Nhưng lúc chúng ta đến chỉ có mười chín tuổi, bây giờ hai chúng ta cộng lại đã năm tư tuổi rồi, lại đến sân chơi liệu có thích hợp không?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Có gì không thích hợp? Sân chơi không cho phép người trưởng thành hai mươi bảy tuổi đến chơi à?”
Trang Thu Bạch đáp: “Dĩ nhiên không phải, nếu như anh muốn đi, chúng ta có thể đi lần nữa.”
Tưởng Vân Xuyên hài lòng gật đầu, rồi đi từng bước đưa anh về phòng, đắp chăn giúp anh, mới nghiêm túc nói: “Sau này nếu như tăng ca muộn thế này, em nên ở lại công ty đi.”
Trang Thu Bạch nửa mê nửa tỉnh, kéo tay hắn không cho hắn đi. Mặc dù Tưởng Vân Xuyên có vẻ như quên tất cả, nhưng khoảng cách giữa hai người lại càng ngày càng gần, “Vậy anh còn chờ em không?”
Tưởng Vân Xuyên nói: “Sẽ không.”
“Lừa đảo.” Trang Thu Bạch dịch chuyển cơ thể về giữa giường, dành cho Tưởng Vân Xuyên một vị trí gối, “Anh đã đợi em rất nhiều năm, em không thể để anh đợi nữa.”
Tưởng Vân Xuyên nghe anh nói xong, vành tai hơi đỏ lên, hắn cầm tay Trang Thu Bạch nằm bên cạnh anh, nghe tiếng hít thở của anh, nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, “Vậy sau này, anh đi đón em… được không?”
“Muộn thế này anh còn muốn đón em à?”
“Vì anh em có thể lái xe từ công ty về nhà vào rạng sáng, anh đi đón em thì có sao?”
Trang Thu Bạch im lặng một lúc lâu, lâu đến mức Tưởng Vân Xuyên cho rằng anh đã ngủ rồi, mới nghe anh nói: “Tưởng Vân Xuyên, có phải anh nhớ hết không?”
Tưởng Vân Xuyên hơi giật mình, sống lưng dán trên giường cũng cứng đờ theo.
“Lúc đó anh ở lại trong hệ thống, cũng không phải là không muốn tỉnh lại đúng không?”
“Có phải anh đang nghĩ cách lưu trữ ký ức cho mình không?”
Tưởng Vân Xuyên không trả lời rõ ràng, một lúc sau mới hỏi: “Em làm thế nào phát hiện được?”
Trang Thu Bạch cọ vào lòng hắn, “Bởi vì anh có biết giấu đâu, trước kia em không phát hiện anh thích em, là vì em không hề nghĩ đến điều này. Nhưng kể từ khi biết anh thích em, mỗi lời nói và hành động của anh, tất cả đều phơi bày suy nghĩ trong lòng anh, em đoán phát là ra.”
Mặt Tưởng Vân Xuyên lại đỏ hơn vài phần, giả vờ ho một tiếng.
“Tại sao anh phải giả vờ không nhớ?”
Tưởng Vân Xuyên không nói gì.
Trang Thu Bạch tiếp tục toét miệng đoán: “Đừng nói là muốn mượn việc nhớ lại để hẹn hò với em một lần nữa nhé?”
Tưởng Vân Xuyên hơi xấu hổ, thậm chí có phần thẹn quá hóa giận, “Không được à? Chúng ta là bạn đời hợp pháp mà? Đừng nói là hẹn hò, dù là…”
Trang Thu Bạch vẫn đang ủ cơn buồn ngủ, nghe nói như thế lập tức mở mắt ra, nằm sấp trên người hắn hỏi: “Dù là gì…”
Tưởng Vân Xuyên nghẹn lời một lát, muốn xuống giường lại bị Trang Thu Bạch đè dưới người.
“Cho dù anh giữ lại ký ức, em cũng sẽ cùng anh đến những nơi chúng ta từng đến một lần nữa. Ngoại trừ sân chơi, chúng ta còn phải đến đại học Minh Khoa ngắm sao, còn đến sân bóng rổ chụp ảnh chung, lúc anh ngủ say, mỗi một câu em nói đều là thật.”
“Tưởng Vân Xuyên, em yêu anh.”
“Em muốn trở thành bạn đời thật sự của anh, mà không phải người đính hôn hữu danh vô thực.”
Anh nói rất nghiêm túc, vừa nói vừa cởi khuy áo ngủ của Tưởng Vân Xuyên ra. Đôi mắt đen láy của Tưởng Vân Xuyên giống như nhuộm mực, giống như một tấm tưới to lớn lại dịu dàng, bao bọc hoàn toàn Trang Thu Bạch.