Tôi phải nghĩ mất một lúc mới hiểu được ra họ Kỷ là Kỷ Minh Trạch, hắn không thể nói đầy đủ họ tên được à?
Khá hay cho tôi lúc trước còn to còi bảo với Kỷ Minh Trạch mình thẳng như cột điện, giờ thì chưa được bao lâu đã cong bố nó rồi. Thế mới bảo đừng có mà tùy tiện lập flag.
Tôi có xíu tò mò, “Cậu… thích tớ từ khi nào?”
Hạ Hà đáp là yêu tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Ha ha.
Vừa mới xác định quan hệ mà đã bắt đầu lươn lẹo để lòe tôi rồi.
Nghĩ tôi quên cái status tuyên bố mình không gay rồi cài đặt chỉ để một mình tôi xem à?
Lấy điện thoại hắn xem lại… bị hắn xóa xừ mất rồi.
Lươn chúa!
Tôi nói, “Không phải người ta mới chạm vào một tí đã tránh như tránh tà à?”
“Tại tớ đang cực kỳ khủng hoảng.”
Hạ Hà giải thích là hắn biết tôi sẽ bẻ cong hắn nhưng lại không biết bao giờ ngày ấy sẽ đến. Giống tử tù đang trên pháp trường, biết máy chém trên đầu sẽ rơi xuống, nhưng lại không biết là lúc nào. Mỗi giây mỗi phút đối mặt với tôi lại là một giây hắn phải âm thầm giãy giụa.
Đối với nội tâm của hắn, tôi bày tỏ xem thế là đủ rồi.
Tôi lên mạng tra thì thấy xu hướng tính dục là bẩm sinh, chỉ là lúc hắn cong vừa đúng lúc gặp tôi mà thôi.
Hạ Hà nói không phải, chỉ là bởi người đó là tôi.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ khinh bỉ, song thực chất là tôi đang rất hưởng thụ.
Tự nhiên có một người bạn trai thế này, tuy đó là kết quả từ trăm phương ngàn kế của tôi, nhưng vẫn cảm thấy có hơi không chân thật.
Và đôi chút xấu hổ.
Nhất là Hạ Hà hễ một câu không hợp là lại cắn rồi liếm cổ tôi, còn tôi thì khó nhịn mà phát ra âm thanh khiến tôi cũng thấy ngượng.
Sau đó Hạ Hà như lên cơn điên, chuyện tiếp theo diễn ra thế nào tôi không muốn kể cho lắm, đại khái là hai thằng lại làm ra một màn huynh đệ thắm thiết gì gì đó. Hắn còn vẫn đang sờ soạng tôi điên cuồng, thật là quá dâm loạn.
Tôi mua vé về buổi chiều, sắp đến giờ đi, Hạ Hà đứng lên thu dọn đồ đạc. Hắn không cho tôi động tay nên tôi đành đứng xem hắn làm.
Bố tôi bỗng gọi điện tới.
Ông bảo muốn đến đưa tôi cả Hạ Hà ra bến xe, tôi vội vàng từ chối, “Bọn con đi taxi là được rồi bố.”
Bố tôi bảo Hạ Hà cất công từ xa đến, như vậy là không hay, tôi hết lời từ chối, “Cậu ấy bảo không sao đâu bố.”
Khuyên can mãi, cuối cùng bố tôi cũng đồng ý cho bọn tôi đi taxi.
Tôi sợ đến toát cả mồ hôi hột.
Nhất định không được để ông đến đưa đi.
Bởi vì tên Hạ Hà chó má kia dám cắn cổ tôi để lại cả dấu vết. Tôi điên tiết cắn trả lại hắn một phát vào xương quai xanh.
Hạ Hà lại còn ngu ngốc hỏi câu: “Sao lại không cho bố bọn mình đến?”
Uầy kinh nhờ, dám gọi cả bố rồi cơ đấy.
“Tự mình soi gương đi.”
Tôi không muốn come out ngay ngày thứ hai bố tôi kết hôn đâu.
Hạ Hà ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ vào vết cắn trên cổ mà cười ngớ ngẩn, “Cục cưng ơi anh bị bé phong ấn rồi.”
Tôi nói, “Về sau đừng có mà để lại dấu ở nơi dễ nhìn thấy.”
Hạ Hà đầu óc đơn giản, không quan tâm cái gì hết ráo. Nhưng tôi thì không được, dù gì cũng phải có một người tỉnh táo, không thể bị tình yêu làm mù con mắt cả lũ được.
Lúc lên xe trông hắn ghét dễ sợ, hễ tôi liếc mắt sang là lại thấy hắn đang ngoác mồm cười ngốc, khiến tôi cũng không nhịn được muốn cười.
Hạ Hà khoác vai tôi, “Dựa vào tớ ngủ một lát đi.”
Tôi gạt tay hắn ra.
Hạ Hà: “Sao không cho người ta ôm thế?”
Hắn còn dám hỏi.
Ngồi tàu cao tốc như này mà hắn dám thò tay vào trong áo tôi.
Tôi rất nghi ngờ liệu có phải hắn chỉ thích da thịt của tôi hay không.
Hạ Hà vội vã phân bua, đồng thời tỏ lòng trung trinh, “Ngôn nghĩ gì thế? Tớ thích toàn bộ con người của Ngôn. Kể cả Ngôn suốt ngày nghĩ một đằng nói một nẻo tớ cũng yêu Ngôn đến chết đi được ý.”
Ai lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo cơ?
Tôi hối hận đồng ý hẹn hò với hắn.
Hắn sến phát sợ, tôi nghĩ dạo này hình như mình dễ tính đi nhiều thì phải.
———–
Hứa Đa nhìn tôi và Hạ Hà với ánh mắt đau thương.
Hạ Hà: “Cái lồng gì thế? Muốn sủa gì sủa nhanh, bố mầy còn phải đi học.”
Hứa Đa: “Hai đứa mày thành đôi mà méo nói cho tao.”
Tôi: “…” Sao cậu ta nhìn ra hay vậy.
Hạ Hà: “Không nói cho mày mà mày vẫn biết?”
Hứa Đa: “Bố mày đéo mù nhé. Tiên sư cái bọn yêu nhau, suốt ngày sờ mông sờ má tán tỉnh nhau. Tao nói này Hà, đừng có tỏ ra thèm khát thế, uống xong một chầu rồi còn muốn gói anh Ngôn tao mang về hả mạy.”
Tôi: “…”
Tôi lẳng lặng gỡ bàn tay đang sờ eo tôi của Hạ Hà, hắn liền bắn cho tôi ánh mắt tủi thân.
Lúc quay sang Hứa Đa thì dữ như là đòi nợ thuê, “Mày ghê nhờ, còn quản cả chuyện của bọn tao cơ đấy. Dạo này có vẻ Chu Triết lơ là mày ghê, tao có nên gọi cho hắn một cú không nhỉ?”
Hứa Đa rén ngay lập tức, “Đũy mẹ anh Hà! Chuẩn đấy, có người yêu làm gì cũng đúng.”
Có thể thấy rằng Hứa Đa bị Chu Triết quản khá gắt.
Trước khi đi, Hứa Đa muốn nói lại thôi. Hạ Hà hết chịu nổi cậu ta, “Mày bị tắc đít à?”
Hứa Đa liếc tôi cái, “Thật ra cũng không có gì… Hầy, bọn mày đã nghĩ đến chuyện sau này sẽ làm gì chưa?”
Không ngờ trông Hứa Đa ngô ngố, thế nhưng đã biết tính đến chuyện tương lai của mình với Chu Triết, còn uy tín hơn cả Hạ Hà.
Hạ Hà lấy làm đương nhiên, nói: “Tất nhiên là vẫn yêu nhau rồi.”
Hứa Đa: “Mày chắc chứ? Ngôn idol của tao đỉnh chóp như thế, còn mày thì đúng là cạn lời. Tính theo lên Bắc Kinh đi học trường dân lập hả?”
“Cũng không phải là không thể,” Hạ Hà vô tư nói, “Cùng lắm thì đến cổng trường của Ngôn bán bánh trứng.”
Tuy Hạ Hà nói thế, song thực chất cũng không hẳn là chẳng thèm quan tâm chút nào đến chuyện này.
Tối ngồi học đến tận 12 giờ đêm, tôi bảo đi ngủ còn không chịu.
Tôi nói, “Đi ngủ ngay và luôn, cho sang giường tớ ngủ.”
Hạ Hà lập tức cất sách vở vào ba lô rồi tắt đèn trèo lên giường tôi.
Tôi thầm đếm, một, hai, ba, đúng ba giây.
“Sao nay đằng đấy lại cho đằng này lên giường mình ngủ thế? Bé cưng của anh đang cô đơn nên muốn anh an ủi đúng hông?”
“… Còn vớ vẩn nữa thì phắn xuống giường.”
Cứ cho hắn ngủ cùng là y như rằng hôm sau tôi sẽ rã rời hết cả người. Tôi đã được trải nên bình thường sẽ không dễ dàng cho hắn chung giường với tôi.
Nhưng do hôm nay trông hắn hình như có tâm sự, nên tôi mới muốn an ủi hắn.
“Cậu đánh răng chưa?”
“Đánh rồi,” Hạ Hà tức khắc xích lại gần, “Ngôn kiểm tra đi.”
Tôi hối hận khi đã hỏi hắn, bị hắn hôn đến môi cũng tê rần.
“Đủ rồi,” Tôi đẩy hắn ra, “Về giường cậu ngủ đi.”
“Sao cục cưng lại như thế, lợi dụng người ta xong thì vứt bỏ.”
Lợi dụng cái gì cơ? Tôi đâu có muốn hôn, rõ rành rành hắn là người chủ động cơ mà.
“Nóng.”
“Thế mà không nói sớm để người ta bật điều hòa.” Hạ Hà duỗi tay với điều khiển rồi bật điều hòa, “Cơ mà bật điều hòa sẽ bị lạnh đó, nên anh phải ôm cưng ngủ.”
Tôi: …
Đúng là tự lấy đá đập chân mình.
Hắn ôm tôi, thằng cu em bên dưới thì chọc thẳng đùi tôi, tôi sợ hắn không kiềm chế được sẽ xồ vào tôi mất.
Hạ Hà nói, “Cục cưng đừng sợ. Tuy cưỡng gian cũng khá là hấp dẫn đấy, cơ mà anh không lỡ làm thế với cưng đâu. Lỡ cưng khóc, anh sợ mình sẽ mất khống chế mà làm cưng bị thương mất.”
… Tôi lại cảm ơn hắn quá.
Hạ Hà nói, “Đợi đến sinh nhật 18 tuổi của cưng đi, ngày này khá dễ nhớ.”
Sao hắn lại phải nhớ loại chuyện này vậy chứ?
Tôi suýt thì quên mất ban nãy định nói gì. Cứ mỗi lần muốn nói chuyện nghiêm túc với hắn là hắn lại cua được ngay sang chuyện kia thế mới tài.
Tôi hỏi Hạ Hà sau này muốn làm gì.
“Muốn đưa Ngôn sang nước ngoài kết hôn.”
“… Ý tớ là muốn làm nghề gì.”
Hạ Hà đáp luôn chẳng thèm nghĩ ngợi, “Không biết, làm gì cũng được, miễn gần Ngôn là được. Tốt nhất có thể kiếm được nhiều tiền, kiếm tiền nuôi Ngôn.”
“Tớ không cần cậu nuôi… Cậu không đặc biệt thích gì à?”
Hạ Hà nói nghiêm túc, “Tớ đặc biệt thích Ngôn.”
Tôi, “Đừng đùa nữa.”
Hạ Hà: “Tớ không đùa thật. Tớ không có hứng thú với học hành, ngày xưa là tính học bừa cái trường gì đó lấy cái bằng xong rồi về quản lý võ quán giúp bố tớ. Sau khi gặp Ngôn thì chỉ muốn được ở gần Ngôn thôi. Bây giờ Hà là của Ngôn rồi, Ngôn đi đâu Hà sẽ theo đó.”
Hắn nói làm tôi đỏ cả mặt, may mà tối nên hắn không nhìn thấy.
Tôi nói, “Cậu phải có thế giới riêng của mình chứ.”
Hạ Hà: “Ngôn không phải là toàn thế giới của tớ à?”
Cái tên này… sao lúc nào cũng có thể phun ra mấy lời sến sẩm thế được nhỉ, câu nào câu nấy sến phát sợ lên được.
Tôi với Hạ Hà cùng nhau nghiên cứu mấy trường đại học mà hắn chọn trước đó. Mà cho dù có thi trường nào thì hắn cũng phải nâng cao kiến thức hiện tại lên đã.
Thực ra Hạ Hà khá thông minh, chỉ là mạch não thì không giống người thường, lúc nào cũng có thể xuyên tạc câu hỏi của người ta.
Kèm hắn giải đề mà khiến tôi suýt thì tăng xông mà đứt.
【(…) là dụng cụ thí nghiệm dùng để hút và nhỏ một lượng nhỏ dung dịch hóa chất, nghiêm cấm hút thuốc thử khác khi chưa làm sạch.】
Người bình thường sẽ điền câu trả lời là “Pipet thủy tinh”, còn Hạ Hà lại điền là “Nếu”.
Thoạt đầu trông thấy tôi còn tưởng là hắn viết đùa.
Hạ Hà khó hiểu nói, “Ủa này đọc nghe rất hợp lý mà, Ngôn đọc thử coi.”
【Nếu là dụng cụ thí nghiệm dùng để hút và nhỏ một lượng nhỏ dung dịch hóa chất, nghiêm cấm hút thuốc thử khác khi chưa làm sạch.】
Tôi đọc lại và thấy…
Móa nó chứ thuận tai thật mới vờ lờ.
Hạ Hà dương dương đắc ý, “Ngôn coi, câu trả lời của tớ quá là hoàn hảo luôn. Nếu câu này mà cho vào đề thi đại học thì đúng là một câu có vấn đề, có thể sẽ gây ra hiểu lầm rất lớn.”
Tôi cười khẩy, loại mạch não diệu kỳ nghìn năm mới có một này, dù có gây hiểu lầm thì cũng chỉ ảnh hưởng một mình hắn thôi.
Hạ Hà ngượng nghịu bảo, “Đừng khen tớ vậy mà, xấu hổ chết. Chắc đây là tư duy của những bậc thi nhân đấy.”
Tôi thực sự muốn đập nở hoa cái đầu chó của hắn.
Buổi trưa, tôi với Lịch Thiến Ninh cùng nhau vẽ báo tường, Hạ Hà đứng phía sau nhìn chòng chọc bọn tôi.
Lịch Thiến Ninh cứ ngoái lại liên tục, chắc do thấy gai lưng.
Tôi ngoảnh đầu lườm Hạ Hà, hắn rầu rĩ chán chường ngồi về chỗ.
Cả một tiết buổi chiều, thằng ranh này ngó lơ tôi.
Không ngắm tôi, không đưa giấy, không ghé tai tôi thì thầm, cũng không sờ mó gì tôi.
Hạ Hà, giỏi lắm, dám chiến tranh lạnh với tôi.
Phản, phản rồi.
Hắn bơ tôi, tôi cũng đếch thèm để ý hắn.
Tôi đâu có làm gì sai.
Đến lúc tan tiết, rốt cuộc hắn cũng không chịu nổi nữa, bèn kéo tôi ra chỗ cửa sổ hành lang, “Ngôn không quan tâm người ta nữa rồi.”
Tôi thầm cười, song ngoài mặt vẫn giả bộ hỏi lại, “Cậu làm sao?”
Hạ Hà hờn tủi kể lể: “Tớ bơ Ngôn cả tiết mà Ngôn không thấy bất thường à?”
“Ờ, sao cậu lại bơ tớ?”
Hạ Hà lên án tôi bằng ánh mắt, “Tớ ngó lơ Ngôn mà Ngôn không thể chủ động quan tâm tớ được hả?”
Hắn đòi hỏi ghê thật, còn bắt tôi phải chủ động nữa. Hắn dâm như thế, tôi cũng đâu có thấy hắn chủ động ra sau bếp làm chuyện mờ ám.
“Rốt cuộc cậu đang khó chịu gì đấy?”
Hạ Hà: “Chắc chắn cái Ninh vẫn còn có ý đồ với Ngôn. Vẽ báo tường nhờ ai mà chẳng được, lớp mình đầy bạn nữ vẽ đẹp, sao cứ phải nhờ Ngôn. Nhỏ đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc đúng không?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ đã nói rõ với bạn ấy.”
Hạ Hà lại nói: “Thế Ngôn hứa là từ đầu đến cuối tuyệt đối không hề có ý gì với nhỏ đi.”
Bộ dạng vô lý đùng đùng của hắn thế này… lại khiến tôi cảm thấy đáng yêu mới chết chứ, phải làm sao giờ?
Tôi hết thuốc chữa rồi.
Tôi nói, “Tớ hứa.”
“Này vẫn còn chưa đủ đâu,” Hạ Hà ra vẻ chưa hài lòng, “Ngôn giờ đã là hoa có chủ, tớ cảnh cáo Ngôn đừng có mà tùy tiện thả thính nhé.”
“… Tớ tùy tiện thả thính khi nào cơ?”
“Ngôn không biết mình hấp dẫn như nào đâu, Ngôn cười lên có thể câu hồn đấy,” Hạ Hà phẫn nộ, “Ban nãy Ngôn nói chuyện gì với nhỏ Ninh mà còn cười với nhỏ? Lúc Ngôn mới chuyển đến đây chưa từng cười với tớ lần nào đâu.”
Tôi không cười với hắn…
Lúc đầu ngày nào hắn cũng trưng cái mặt đen như đít nồi ra cho tôi lại còn bắt tôi phải cười với hắn? Không biết xấu hổ hả?
“Bạn ấy hỏi tớ cách phối màu, chẳng lẽ tớ không trả lời?”
“Phối màu.” Giọng Hạ Hà nghe rất dị đời, “Có phải nhỏ còn bảo màu tím rất thú vị đúng không?”
Hắn đang nói ba lăng nhăng gì đó?