Bình thường các phủ mời rượu sẽ gửi thư cho người đi thông báo một chút, để tránh việc vì chỗ ở mà người ta không đến được quý phủ của mình.
Cũng vì năm nay Thái hoàng thái phi ở trong phủ Nhiếp chính vương, nhưng phủ Nhiếp chính vương lại không mời rượu. Vậy nên Thái hoàng thái phi nhất định phải đi đến phủ Công chúa, ngày thứ hai sẽ tham gia tiệc rượu đơn giản bên phủ Tịnh Thù công chúa.
Khi mà nhóm người Thái hoàng thái phi đến nơi thì Tịnh Thù công chúa cùng phò mã đang ở cửa chờ.
Nàng ấy sớm biết biểu muội đến ở phủ của hoàng huynh, còn bị thương, nhưng mà vào thời điểm cuối năm thật sự quá bận rộn, nàng ấy không thể phân thân cũng không thể sang đó thăm trước. Lần này đi theo nhóm người Thái hoàng thái phi đến đây cũng không tiện việc đi đứng.
Nhìn thấy xe ngựa đến, Tịnh Thù vội vàng gọi người lại đây hỗ trợ.
Xốc màn xe lên, Tịnh Thù tiến lại gần giúp đỡ Thái hoàng thái phi xuống xe ngựa, sau đó duỗi tay giúp Giang Đàm.
Nhìn thấy tay của Tịnh Thù công chúa tiến lại gần dắt tay mình, Giang Đàm hơi ngừng lại một chút, chỉ thấy Tịnh Thù công chúa cười dịu dàng trêu ghẹo nói: “Đàm muội muội không còn nhận ra ta nữa sao?”
“Biểu tỷ.” Giang Đàm kinh ngạc gọi to một tiếng, mới đưa tay sang chỗ nàng ấy.
Tay của Tịnh Thù rất ấm, cả người trông rất ôn hòa dịu dàng, mặc dù là công chúa điện hạ nhưng tính tình vẫn tốt giống như trước đây.
“Muội muội cẩn thận chút.”
Nàng ấy dặn dò, hai chân của Giang Đàm di chuyển khó khăn, thị nữ nâng nàng ấy ngồi xuống trên chiếc xe lăn bằng gỗ.
Giang Đàm vừa mới ngồi xuống, ở phía đối diện có lão quận vương phi của Đông quận vương phủ cùng với mấy người con dâu, còn dắt theo mấy đứa trẻ con choai choai. Một loạt xe ngựa dừng lại, từng người một đi xuống dưới, vừa nhìn cảnh này đã biết toàn bộ Vương phủ đó cùng đi rồi.
Quận vương phi của Quận vương phủ vừa thấy Thái hoàng thái phi ở cửa, ý cười trên mặt uyển chuyển, nhanh chóng tăng bước chân đi tới. Thái hoàng thái phi nhìn thấy bóng dáng của bà ấy, nụ cười trên môi giống như hoa nở rộ giữa ngày hè.
Bà đứng chờ tại chỗ, lão Quận vương phi vừa đến gần đã muốn vén y phục để hành lễ, Thái hoàng thái phi vội vàng kéo tay bà ấy: “Không cần đa lễ, nhìn ngươi như vậy ta vốn định gọi ngươi đi chậm lại một chút, ta còn có thể bay được hay sao. Nhưng nghĩ lại thì nhìn thấy một đoàn tiểu bối phía sau lưng ngươi đang xấu hổ nên đành nhịn xuống.”
Lão Quận vương phi hạ thấp giọng nói: “Xấu hổ cái gì mà xấu hổ, không phải là đã rất lâu rồi không thấy ngươi sao, chỉ có đuổi theo nhanh như thế mới chắc chắn được ngồi chung chỗ với ngươi.”
Giọng nói của hai người rất nhỏ, những người ở xung quanh chỉ nhìn thấy hai cụ bà lớn tuổi cầm tay nhau nói chuyện âm thầm, cũng không có ai cố ý nghe xem họ nói cái gì.
Nghe thấy những lời này của lão Quận vương phi, Thái hoàng thái phi cười nói: “Mấy ngày này ngươi chớ chê ta phiền, ta chuẩn bị ăn nửa tháng tiệc rượu xong mới trở lại hoàng cung.”
“Tình cảm thật tốt, qua hai ngày ngươi tới Quận vương phủ, cùng ở với ta mấy ngày.” Lão Quận vương phi nói xong, Thái hoàng thái phi còn chưa tiếp lời thì Tịnh Thù đã nói: “Bên ngoài hơi lạnh, mẫu thân và Quận vương phi vào phủ nói chuyện đi.”
Thái hoàng thái phi vội nói: “Đi vào đi vào.”
Bà đang nói thì dừng lại, Thái hoàng thái phi quay đầu nhìn về Giang Đàm ở phía sau, ánh mắt của lão Quận vương phi cũng nhìn theo: “Vị cô nương này là?”
“Cháu gái ngoại, Giang Đàm.” Vừa dứt lời, lão Quận vương phi nói: “Đây chính là tiểu cô nương mà lúc trước ngươi mang theo bên cạnh mình sao? Đã lớn như thế này rồi.”
“Đúng vậy, thoáng cái có lẽ đã mười mấy năm trôi qua.” Thái hoàng thái phi cảm thán nói.
Giang Đàm ngồi ở trên xe lăn gỗ không thể đứng dậy được, nàng ấy nhìn về phía lão Quận vương phi, hơi hơi cúi đầu cung kính nói: “Thỉnh an Quận vương phi.”
Lão Quận vương phi cười nói: “Không cần đa lễ, không cần đa lễ.”
Bà ấy quay đầu liếc mắt nhanh một cái, không nhìn thấy Vĩnh An quận chúa. Lão Quận vương phi cũng không hỏi, hai tỷ muội lớn tuổi dìu nhau đi vào trong phủ.
Quay về phía ngoài phủ, Mục Đào Đào ngồi xổm ở cửa xe ngựa hỏi: “Hoàng thúc, chúng ta đi xuống đi?”
“Lão tổ tông và lão Quận vương phi đã đi vào chưa?”
“Đi vào rồi.”
Mục Đào Đào cũng không hiểu được vì sao phải chờ đến khi Thái hoàng thái phi và lão Quận vương phi đi vào rồi các nàng mới được xuống xe ngựa.
“Vì sao chúng ta phải chờ lão tổ tông đi vào mới xuống?”
Hoắc Nghiễn Trưng thản nhiên nói: “Tránh lải nhải.”
Thật sự là hiếm thấy, đường đường là Nhiếp chính vương thế mà cũng sợ bị lải nhải.
Thật ra Hoắc Nghiễn Trưng nhìn thấy mấy người đi ra từ Đông quận vương phủ, có rất nhiều nữ thân quyến, nói chuyện mãi không dứt, thật sự là quá mức ồn ào cho nên hắn định từ từ bước ra.
Tịnh Thù đưa khách mời vào trong phủ sau đó mới quay lại ra bên ngoài, nhìn thấy Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng đang từ trên xe ngựa đi xuống, nàng ấy mím môi cười yếu ớt, đi qua gọi một tiếng: “Hoàng huynh.”
Mục Đào Đào nhìn Tịnh Thù, một thân cát phục phượng loan nhẹ bước, không đến mức quá mức diễm lệ nhưng tinh hoa ẩn giấu bên trong: “Công chúa cát tường.”
Tịnh Thù nhìn thoáng qua Hoắc Nghiễn Trưng, lại nhìn Mục Đào Đào đã cao lên không ít, nàng ấy cười nói: “Quận chúa càng ngày càng đẹp.”
Hai má Mục Đào Đào ửng đỏ, ánh mắt nàng nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng, dịu dàng trả lời: “Công chúa điện hạ chớ chê cười Đào Đào.”
Vừa mới dứt lời, lại có khách mời khác đến đây, Hoắc Nghiễn Trưng dắt Mục Đào Đào chuẩn bị đi vào trong phủ.
Còn chưa có bước chân lên bậc thềm, bỗng từ phía sau lưng truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Đào Đào, ngươi…” Hai chữ chờ ta còn không kịp hô lên thì Ngụy Vân Hi đã bị Ngụy đại phu nhân bịt kín miệng, nàng ta khiển trách: “Công chúa còn ở trước phủ, làm sao con lại ồn ào vô lễ như vậy, Vĩnh An quận chúa có thể bay mất hay sao?”
Ngụy Vân Hi lắc đầu thật mạnh, hy vọng Ngụy đại phu nhân thả nàng ấy ra, nhìn thấy bộ dạng nàng ấy hưng phấn như thế, Ngụy đại phu nhân dặn dò: “Không được hét lớn tiếng, có nghe hay không? Bằng không mẫu thân sẽ không khách khí!”
Nàng ấy gật đầu như điên, thấy vậy Ngụy đại phu nhân mới buông nàng ấy ra.
Trông nàng ấy giống như một con cún con vui vẻ được thả ra, chạy như bay về phía Mục Đào Đào. Ngụy đại phu nhân cảm thấy nữ nhi của mình có vẻ như… có chút không biết phải làm thế nào.
Nghe thấy tiếng kêu, Mục Đào Đào dừng lại chờ Ngụy Vân Hi, Hoắc Nghiễn Trưng cũng đứng tại chỗ chờ.
Sau khi Ngụy Vân Hi giãy dụa ra khỏi tay của Ngụy đại phu nhân thì chạy như bay đến, nhào vào trong lòng của Mục Đào Đào.
“Đào Đào, hôm nay trông ngươi thật đẹp nha! Ta còn cho là ta nhìn thấy tiên nữ.”
Mục Đào Đào cười nói: “Tiên nữ chỉ có thể nhìn thấy tiên nữ.” Nói xong còn giúp nàng ấy vén lại một ít tóc trên trán, vừa rồi do chạy quá nhanh, mái tóc đang chỉnh tề ở trên trán rối bời cả rồi.
Hai người con gái líu ríu nói chuyện nửa ngày trời, Hoắc Nghiễn Trưng đứng bên cạnh đợi chờ, ánh mắt hắn không có vẻ mất kiên nhẫn gì. Tịnh Thù nhìn lơ đãng nhìn thoáng qua, nàng ấy bất đắc dĩ cười cười, ha hả. Không nghe được lão mẫu thân lải nhải, cũng không chịu được những nữ nhân khác ồn ào huyên náo, còn người kia đang líu ríu bên cạnh thì hắn không thấy phiền hà một chút nào, đây là hoàng huynh của nàng ấy nha.
Ngụy tam phu nhân xuống xe ngựa, nhìn thấy bộ dạng đau đầu của Ngụy đại phu nhân, giọng điệu cổ quái nói: “Vân Hi cũng thật là, chợt hét lớn một câu khiến muội cũng giật nảy mình, nếu dọa đến công chúa thì thật thất lễ.”
Mặc dù câu nói này nói không quá to, nhưng mà âm lượng cũng đủ để Tịnh Thù nghe thấy. Nàng ấy nhìn vị ni cô là Trọng Hoa trưởng công chúa trước mặt này, tam phu nhân của Ngụy phủ. Nghĩ đến lần trước Mục Đào Đào và Minh Châu quận chúa phát sinh mâu thuẫn ở trong phủ công chúa, trong lòng nàng ấy có chút không hài lòng.
Ngụy đại phu nhân nghe thấy những lời này sắc mặt biến đổi, lão thái thái còn chưa nói với hai người họ thì Tịnh Thù dẫn đầu nói: “Bản cung cũng là người làm mẫu thân, cực kỳ thấu hiểu Ngụy tiểu thư còn đang tuổi nhỏ. Chỉ có chừng ấy âm lượng không dọa được bổn cung, chỉ là đứa nhỏ thôi, còn chạy nhảy sai sót một chút khờ dại một chút, có điều khiến cho người ta yêu thích hơn nhiều.”
Những lời này vừa nói ra khiến Ngụy tam phu nhân đỏ mặt, mà người vừa mới mở miệng nói chuyện là Tịnh Thù cũng không cho nàng ta cơ hội nói. Mà nàng ấy quay sang chào hỏi Ngụy lão thái thái và Ngụy đại phu nhân, đón người vào phủ.
Vào trong phủ, Ngụy Vân Hi đã đi theo Mục Đào Đào không còn nhìn thấy bóng dáng. Ngụy đại phu nhân nhìn xung quanh một lượt không tìm thấy người đâu, đành sắp xếp một thị nữ đi ra ngoài nhìn xem, cũng không nên gây rối.
Hôm nay ở tiệc rượu phủ công chúa, người tới rất đông, Trọng Hoa trưởng công chúa, Gia Nhu tam công chúa cũng đều đến đây. Trường Đình quận chúa và Minh Châu quận chúa đều bị mẫu thân của hai người giữ lại bên cạnh, vẫn chưa đi ra bên ngoài chơi.
Không may một chỗ chính là, khi tiệc rượu sắp kết thúc, Hoắc Vân Hằng và Hoắc Vân Chiếm trốn từ trong cung đi ra ngoài còn vào trong phủ.
Khi mà đầy tớ trong phủ báo lại, Tịnh Thù đang làm người giới thiệu cho Giang Đàm, nghe thấy thế vội vàng rời đi.
Quản gia dẫn hai người mang lại đây, Tịnh Thù nhìn thấy hai người thiếu niên choai choai, nàng ấy nhíu mày: “Hai người các ngươi trốn ra đúng không?”
Hoắc Vân Hằng gãi gãi đầu, cầm lấy cánh tay Tịnh Thù làm nũng nói: “Cô, cầu xin người, cho chúng ta ăn bữa cơm đã đi, trốn ở trong phòng không cho người khác thấy, được không?”
Nhìn bộ dạng thô lỗ khóc lóc om sòm này cũng không biết là giống ai, nàng ấy đánh lên tay hắn ta, thấp giọng nói: “Đều đã lớn như vậy, đừng làm nũng! Hai người các ngươi có phải thường xuyên làm như vậy hay không?”
“Không có không có, làm sao có thể, thỉnh thoảng chúng ta mới làm một lần.”
Hoắc Vân Chiêm đứng ở một bên, hắn ta suy nghĩ một lát mới nói: “Chúng ta quay về ngay lập tức, cô không cần lo lắng.”
Nghĩ đến việc người đã đến quý phủ, để cho người ta nhìn thấy một chút cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Hiện tại mọi người xung quanh đã muốn đi ra ngoài, nói cái gì nữa cũng vô dụng, chỉ có thể để cho bọn họ ở quý phủ chơi, cuối cùng phái người đuổi chúng về cung.
Minh Châu mắt sáng tai tinh, không biết là nghe ai nói ra thật cẩn thận câu Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử đến đây. Khi lỗ tai của nàng ta nghe thấy ba chữ Nhị hoàng tử, trong nháy mắt lỗ tai dựng thẳng đứng.
Căn bản Hoắc Vân Hằng không nghĩ đến chuyện ra ngoài cung, nhưng mà Hoắc Vân Chiêm muốn gặp Mục Đào Đào, nên hắn ta khuyến khích Hoắc Vân Hằng cùng nhau đi đến phủ công chúa. Hoắc Vân Hằng là một người thẳng tính, căn bản không nhìn ra những tính toán trong lòng của Hoắc Vân Chiêm.
Cho nên lúc Hoắc Vân Chiêm mang theo Hoắc Vân Hằng đi dạo xung quanh phủ công chúa, căn bản hắn ta không biết Hoắc Vân Chiêm đang đi tìm Mục Đào Đào.
Lúc này Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi, còn có tam tiểu thư của quận Vương phủ và Trường Lạc quận chúa đang ở đằng sau tòa núi giả tìm đá trên đám cỏ.
Hoắc Vân Chiêm đã nhìn thấy bóng dáng của Mục Đào Đào, hắn ta tăng nhanh bước chân hướng về phía nàng đang ở đi đến.
Nhưng bỗng nhiên Minh Châu quận chúa từ chỗ nào nhảy ra ngăn cản hắn ta lại.
“Nhị biểu ca.”
Hoắc Vân Chiêm bị dọa sợ, Hoắc Vân Hằng cũng vừa định lên tiếng răn dạy thì phát hiện đó là Minh Châu quận chúa, những lời nói đang ngấp nghé cửa miệng phải nuốt vào trong.
“Minh Châu biểu muội.” Hoắc Vân Chiêm thản nhiên gọi một câu, tâm tư của hắn ta lúc này đang ở phía Mục Đào Đào bên kia, ánh mắt cũng không tự giác mà bay sang bên đó.
Thư Minh Châu vẫn chưa phát hiện ra đám người Mục Đào Đào đang ở phía sau tòa núi giả cách đó không xa. Nàng ta nhìn xung quanh không thấy có ai, giữ chặt lấy cổ tay của Hoắc Vân Chiêm một phen, nói: “Nhị biểu ca cùng ta đi đến một chỗ, ta có lời muốn nói với biểu ca.”
Hoắc Vân Hằng nhìn thấy hành động của Thư Minh Châu, hắn ta lập tức lấy tay gạt đi tay của Thư Minh Châu, nói: “Biểu muội, ngươi mau buông tay ra, nam nữ khác biệt, ngươi làm như vậy bị người ta nhìn thấy thì xong rồi.”
Một câu nam nữ khác biệt khiến cho sắc mặt Thư Minh Châu đỏ bừng, đáy lòng nàng ta đầy chờ mong nhìn vào Hoắc Vân Chiêm, chỉ nghe thấy Hoắc Vân Chiêm thản nhiên nói: “Vân Hằng nói có đạo lý, nam nữ khác biệt, biểu muội muốn nói lời gì? Ngươi nói ta nghe.”
Hoắc Vân Hằng đứng ở bên cạnh, bảo nàng ta nói ra như thế nào?
Nàng ta nhìn Hoắc Vân Hằng hỏi dò: “Tam biểu ca có thể tránh đi một lát không?”
Giọng Hoắc Vân Chiêm lạnh lùng cắt ngang: “Ngươi với ta là cô nam quả nữ, không ổn, đệ ấy không cần phải tránh mặt, ngươi cứ việc nói.”
Nhìn thấy ánh mắt của Thư Minh Châu, thật ra Hoắc Vân Chiêm đã biết nàng ta muốn nói gì, nhưng quả thực hắn ta cũng không muốn nghe. Hắn ta tự tin rằng mình chưa bao giờ để vị biểu muội này thể hiện ra bất cứ điều gì khiến người ta hiểu lầm. Hắn ta cũng không đối xử với nàng ta quá tốt, cũng không làm gì nàng ta? Vô duyên vô cớ cũng có thể thích một người hay sao?
Hắn ta cảm thấy Thư Minh Châu vẫn nên cố gắng đừng nói ra bất cứ lời gì là tốt nhất, bởi vì hắn ta cũng sẽ không thương hoa tiếc ngọc gì đâu, miễn cho hắn ta nói ra lời gì đó làm tổn thương lòng nàng ta.
Bốn ánh mắt nhìn nhau giằng co một lúc lâu, ánh mắt Hoắc Vân Chiêm khẽ thay đổi, nhìn thấy hai má Thư Minh Châu ửng đỏ, hai tay nàng ta nhéo ống tay áo, mũi chân dụi xuống mặt đất.
Hôm nay là cơ hội tốt nhất của nàng ta, cho dù mẫu thân có tình nguyện mang theo nàng ta đi ra ngoài tham dự tiệc rượu như vậy hay không, thì cũng không chắc chắn có cơ hội gặp được Hoắc Vân Chiêm. Nếu Hoắc Vân Chiêm đồng ý muốn cưới nàng ta, như vậy thì lễ cập kê cũng còn có lý do. Có Thái hậu và Hoàng đế ra mặt, lại có mẫu thân nên cữu cữu sẽ không nói cái gì nữa.
Nàng ta nắm thật chặt tay mình, móng tay sắc nhọn đâm vào trong lòng bàn tay, nhưng nàng ta không cảm thấy đau đớn, cắn chặt răng, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về Hoắc Vân Chiêm.
“Nhị biểu ca, ta thích ngươi, muốn làm thê tử của ngươi.”
Một câu thốt ra, còn có thể nghe thấy mang máng thanh âm run run trong lời nói của nàng ta. Một người thiếu nữ cố lấy tất cả dũng khí, nhưng kết cục cũng không chắc chắn tốt đẹp.
Hoắc Vân Hằng thì hối hận đến xanh cả ruột, nếu hắn ta sớm biết rằng Minh Châu quận chúa muốn thổ lộ cùng với Hoắc Vân Chiêm, hắn ta cũng sẽ không giống như hai tên ngốc đứng ở một bên nghe thế này. Thật là muốn tìm một cái lỗ chui vào cho xong, cơ thể hắn ta bất động nhưng chân lại di chuyển dịch ra bên ngoài. Thân thể cố gắng dùng tiếng động nhỏ nhất có thể chạy xa ra một chút khoảng cách, để cho hai người bọn họ một ít gió.
Thư Minh Châu thấp hơn Hoắc Vân Chiêm một cái đầu, so ra thì chỉ cao được đến trước ng*c của hắn ta. Sau khi nói xong, đôi mắt buông xuống một lát rồi ngẩng lên, trong mắt dạt dào chờ mong nhìn hắn ta.
Nhìn thấy ánh mắt ấy của nàng ta, đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần hắn ta thấy ánh mắt Thư Minh Châu lại đáng ghét đến như vậy, nhưng không chỉ là đáng ghét mà còn hơn vậy nữa.
“Cảm ơn biểu muội yêu thích, đối với ngươi, ta đã có người trong lòng, không thể nhận tấm lòng của biểu muội, xin biểu muội tìm một phu quân khác!”
Giọng nói của hắn ta bình tĩnh, ý nói ôn hòa nhưng vào bên trong tai Thư Minh Châu lại giống như sấm sét đánh ầm ầm. Không chỉ có chuyện Hoắc Vân Chiêm từ chối nàng ta, mà là câu nói kia, trong lòng hắn ta đã có người mà mình mến mộ!
Sắc mặt nàng ta chợt tái đi, không thể tin nổi, nhìn hắn ta hỏi: “Người trong lòng của biểu ca là ai?”
Ánh mắt Hoắc Vân Chiêm hướng đến Mục Đào Đào ở xa xa. Thư Minh Châu phát hiện ra ánh mắt bất thường của Hoắc Vân Chiêm, bèn nhìn theo phương hướng, là Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi, ngoài ra còn có Tam tiểu thư của Quận vương phủ. Nàng ta chưa từng thấy Hoắc Vân Chiêm có qua lại với Tam tiểu thư, Trường Lạc thì đã định hôn ước rồi, còn là Mục Đào Đào và Ngụy Vân Hi. Trong hai người đó, trực giác của nàng ta nghĩ là Mục Đào Đào.
Nghĩ đến đó, nàng ta bèn hỏi: “Người trong lòng nhị biểu ca chính là Vĩnh an quận chúa đúng không?”
Hoắc Vân Chiêm thản nhiên nói: “Là ai cũng không liên quan đến biểu muội.”
Thư Minh Châu nhìn hắn ta, kết quả này không giống nàng ta tưởng tượng, cũng không phải kết quả nàng ta muốn. Không biết do lòng tự trọng bị tổn thương, hay do bị người mình thích từ chối, Thư Minh Châu im lặng không nói lời nào. Nàng ta cắn răng nhìn Hoắc Vân Chiêm, lạnh lùng nói: “Ta sẽ không bỏ qua.”
Nói xong, nàng ta lập tức rời đi.
Hoắc Vân Chiêm cau mày, trong nháy mắt tâm trạng đang tốt không còn sót lại chút gì.
Thư Minh Châu đi rồi, Hoắc Vân Hằng cũng không quan tâm đến sắc mặt đen sì của Hoắc Vân Chiêm, tò mò hỏi: “Thế nào? Hoàng huynh từ chối nàng ta? Thật sự không nhìn ra đó, Minh Châu quận chúa lại thích huynh.” Hắn ta hệt như một người thích nói nhiều, lẩm bẩm khiến Hoắc Vân Chiêm đau hết lỗ tai. Hoắc Vân Chiêm quay đầu trừng mắt nhìn hắn ta, sau đó nhìn về hướng của Mục Đào Đào nhưng đã không còn người ở đó. Hoắc Vân Chiêm nắm chặt trâm cài tóc trong tay áo, cuối cùng vẫn đuổi theo.
Ngụy Vân Hi muốn nhặt những viên đá đẹp để mang về cho Ngụy Như Băng. Trường Lạc dẫn các nàng đi tìm nhưng không thấy gì ở phía sau núi giả. Trường Lạc bỗng nhớ ra, nói bên cạnh hồ sen chắc chắn sẽ có, bọn họ cùng nhau đi tới đó.
Hoắc Vân Chiêm chạy một hồi thì thở hổn hển, sau đó đi chậm lại, nhưng cuối cùng cũng đuổi theo tới.
“Đào Đào.” Hắn ta gọi một tiếng, vài tiểu cô nương cùng nhau quay đầu nhìn sang, Trường Lạc lên tiếng đầu tiên: “Nhị biểu ca.”
Hoắc Vân Chiêm gật đầu đáp lại, sau đó nhìn Mục Đào Đào vẫy tay.
Vẻ mặt nàng mờ mịt đi tới, chỉ nghe Hoắc Vân chiêm nói: “Ngươi rơi đồ, ta nhặt được nên muốn đem trả lại cho ngươi.”
Mọi người đều tin là thật, nhưng Mục Đào Đào nghĩ, nàng không có làm rơi vật gì mà?
Hoắc Vân Chiêm đi tới, lấy ra một cây trâm cài tóc, nhẹ nhàng cài lên búi tóc của nàng, hắn ta thấp giọng nói: “Quà sinh thần muộn, rất hợp với y phục hôm nay của ngươi.”
Mục Đào Đào ngẩn ra một chút, thấp giọng nói: “Quà sinh thần của Nhị điện hạ không phải đã đưa rồi à?”
Hoắc Vân Chiêm cười khẽ khi nghe nàng nói, quà kia là để tất cả mọi người nhìn, là người trong cung chọn. Cái này là đích thân hắn ta chọn cho nàng, sao có thể giống nhau được.
“Quà này là ta đích thân chọn cho ngươi.”
Mục Đào Đào nhìn ánh mắt của Hoắc Vân Chiêm, không còn lạnh lùng và bình tĩnh như ngày thường. Nàng ngẩn ra, ý thức được cái gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Cây trâm trên đầu nàng không phải là trâm cài tóc mà là sấm sét tháng sáu.
Lúc này trâm đã cài lên đầu, phía sau còn có Quận vương phủ Tam tiểu thư và Trường Lạc quận chúa. Nếu như nàng lấy xuống trả lại cho Hoắc Vân Chiêm thì những lời nói dối kia của Hoắc Vân Chiêm sẽ vô ích.
Đợi tìm cơ hội khác để nói cho rõ ràng thôi.
Nàng hành lễ, ôn nhu nói: “Cảm ơn Nhị điện hạ.” Nàng còng chưa kịp nói thêm thì nghe Hoắc Vân Chiêm nói: “Mau đi thôi, các nàng đều đang đợi ngươi, ta và Vân Hằng lát nữa cũng phải đi về.”
Nàng dừng một chút, không nói gì nữa. Một cây trâm cài tóc mà thôi, người ta chưa nói bất kỳ một lời thừa thãi nào, nếu như nàng hiểu sai ý thì chẳng phải sẽ rất lúng túng hay sao.
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, đi qua chỗ Trường Lạc, các nàng cũng không có nhiều lời, xem như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ở góc khuất cách đó không xa, Thư Minh Châu nhìn chòng chọc Mục Đào Đào, oán hận nói: “Quả nhiên là ngươi!”
Các nàng nhặt đá đã một lúc nên thấy tẻ nhạt, sau đó lười nhặt, chỉ muốn trở về nghỉ ngơi. Ngụy Vân Hi còn muốn nhặt thêm vài viên nên bảo các nàng về trước, Mục Đào Đào cùng nàng ấy tiếp tục nhặt đá bên hồ sen.
Các nàng đi rồi, Mục Đào Đào hỏi: “Thất cô cô muốn nhiều đá để làm cái gì? Còn muốn nhặt ở phủ công chúa, lát nữa mẫu thân ngươi ra thấy lại quở trách.”
Ngụy Vân Hi không để ý, cười hì hì, ghé vào tai Mục Đào Đào nói nhỏ: “Thất cô cô nói, cô cô có thể dùng những viên đá chúng ta nhặt được để tính nhân duyên của chúng ta.”
Mục Đào Đào mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Cô cô tính thế nào?”
“Ta cũng không biết, nhưng ngươi nhìn cô cô còn luyện ra cái gì dưỡng nhan đan, rất nhiều người ăn vào khí sắc đều hồng nhuận, da thịt trắng nõn nà. Thật sự có hiệu quả. Còn nhớ lần trước cũng không nói gì mà cô cô đã nhìn ra sao, ta cảm thấy Thất cô cô chắc là sắp tu đạo thành tiên!”
Lời nói của Ngụy Vân Hi làm Mục Đào Đào kinh hãi.
Tu đạo thành tiên, nàng chỉ nghe kể nhưng chưa thấy ai thật sự muốn tu đạo thành tiên.
“Ta có nên chọn hai viên để ngươi mang về nhờ Thất cô cô tính cho ta hay không?” Mục Đào Đào thấp giọng hỏi, Ngụy Vân Hi cười nói: “Ngươi không cần chọn, Thất cô cô đã tính qua cho ngươi.”
Ngụy Vân Hi vừa dứt lời, hai mắt Mục Đào Đào sáng quắc, vẻ mặt mong đợi chờ đợi, nhưng nàng ấy chỉ nói: “Nhưng mà, Thất cô cô không nói cho ta biết, khi nào có thời gian ngươi tự mình đi hỏi cô cô đi.”
Hai người đang nói chuyện chăm chú, không để ý là ai đột nhiên từ phía sau nhảy ra đẩy Mục Đào Đào một cái. Nàng không ngồi vững, người lại gầy yếu, cả người giống như bánh xe, trực tiếp ngã xuống hồ.
Ngụy Vân Hi quay đầu nhìn đã thấy người chạy đi chỉ thấy một cái bóng lưng, nàng ấy lo lắng cho Mục Đào Đào nên nhảy theo vào trong ao. Nhưng nhảy xuống mới nhớ ra nàng ấy cũng không biết bơi…
Nàng ấy đạp nước rồi hô vài câu cứu mạng.
Hoắc Nghiễn Trưng ngồi ở cửa chờ Mục Đào Đào chơi mệt trở về, thấy Trường Lạc và Tam tiểu thư đã trở về, nhưng mãi vẫn không thấy nàng, hắn bèn hỏi Trường Lạc.
Hắn đứng dậy đi tới chỗ nàng, cách một khoảng đã loáng thoáng nghe có người kêu cứu mạng.
Thanh âm quá nhỏ, đầu óc hắn nhất thời ong ong, chạy thật nhanh tới bên hồ sen, tìm không thấy Ngụy Vân Hi cũng không thấy Mục Đào Đào, trên mặt nước còn có gợn sóng.
Hắn nhảy xuống hồ rồi lặn xuống. Sau khi được vớt lên, hai người đều không bị gì quá nghiêm trọng, ói ra chút nước đã tỉnh lại. Nhưng nước trong hồ rất lạnh, hai người bị run đến cóng hết người.
Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng vô cùng lạnh lẽo, may mà hắn tới nhanh, nếu không… Ch*t đuối cũng không có ai biết.
Tịnh Thù vội vã rồi mang hai nàng về phòng, tìm y phục sạch để hai nàng thay rồi gọi người tới lau khô tóc.
Thấy hai người đã thay y phục xong, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn hai nàng hỏi: “Sao hai người các ngươi lại rơi xuống hồ?”
Ngụy Vân Hi còn chưa lên tiếng, Mục Đào Đào giành nói trước: “Ta không cẩn thận chân trượt té ngã xuống hồ.”
“Ngụy Vân Hi thì sao?”
Ngụy Vân Hi nhìn Mục Đào Đào, chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nhìn Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Ta thấy Đào Đào rơi xuống nước, ta muốn cứu nàng nên nhảy xuống, nhưng ta đã quên… Ta không biết bơi.”
Lời này vừa nói ra, tỳ nữ khắp phòng nhịn không dám cười, Tịnh Thù công chúa cũng nhịn, Mục Đào Đào phụt một tiếng phá vỡ không khí quỷ dị trong phòng.
“Ngụy Vân Hi, ngươi có bị ngốc không vậy?”
Ngụy Vân Hi bĩu môi: “Lúc đó ta lo lắng quá, đầu không theo kịp chân thì biết sao được.”
Hoắc Nghiễn Trưng nghiêm túc nhìn hai người, bất đắc dĩ đỡ trán. Y phục trên người hắn vẫn còn ướt, Tịnh Thù ôn nhu nói: “Hoàng huynh đi đổi y phục đi, để ta bảo Thái y nấu một chén canh gừng cho Ngụy tiểu thư và Quận chúa giải cảm.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào không nhúc nhích.
Mục Đào Đào có chút chột dạ, hôm nay là mùng hai tết, lại ở quý phủ của Tịnh Thù công chúa, là ai đẩy các nàng cũng không biết. Nếu như vỡ lở ra thì người mất mặt là Tịnh Thù công chúa. Cho dù không phải như thế, lễ mừng năm mới là thời điểm náo nhiệt, vui mừng, các nàng cũng không có gì đáng ngại, xem như trượt chân rơi xuống nước là được.
Nàng nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng, hơi ngẩng đầu lên, hỏi một câu: “Hoàng thúc, đến thay quần áo cũng muốn có người tới dỗ dành mới đi sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng: “…”
Tịnh Thù: “…”
Ngụy Vân Hi trợn mắt há hốc mồm nhìn tỷ muội của mình, nàng ấy bỗng nhiên có chút tò mò, ở Vương phủ rốt cuộc là ai dỗ dành ai?
Sững sờ trong chốc lát, Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng thấp giọng quát nói: “Nói bậy.” Nói xong, hắn xoay người ra khỏi phòng.
Hoắc Nghiễn Trưng đi rồi, Tịnh Thù nhìn gương mặt nhỏ nhắn, ngạo kiều của Mục Đào Đào, rốt cục không nhịn được cười ra tiếng: “Quận chúa cùng Ngụy tiểu thư ở trong phòng nghỉ ngơi, đợi tóc khô rồi hãy ra ngoài.”
Hai người ngoan ngoãn đáp lại, Tịnh Thù công chúa rời đi một lát thì Thái hoàng thái phi cùng Ngụy đại phu nhân đi tới.
Vừa vào đã thấy hai nha đầu đang quấn chăn, mặt đối mặt làm mặt quỷ, cơn giận của Ngụy đại phu nhân lập tức biến mất. Thấy nàng ấy không có chuyện gì, nàng ta giả bộ mắng nàng ấy vài câu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Việc Ngụy Vân Hi và Mục Đào Đào rơi xuống nước, truyền ra thì không hay, thêm vào đó Mục Đào Đào cũng muốn giấu giếm, vậy nên Tịnh Thù đành đè xuống.
Lúc tiễn Hoắc Nghiễn Trưng bọn họ rời phủ, Tịnh Thù đứng ở bên Hoắc Nghiễn Trưng trầm giọng nói: “Hoàng huynh yên tâm, việc này ta sẽ điều tra rõ ràng, nhất định cho hoàng huynh câu trả lời.”
“Chắc là không phải người trong phủ của muội, tra được là ai thì nói với ta một tiếng.”
“Vâng.”
Sau khi trở về Vương phủ, tâm trạng Giang Đàm không được tốt lắm. Nàng ấy nhìn ra ngày hôm nay Thái hoàng thái phi có ý định tác hợp nàng cùng Đông quận vương phủ Tiểu công tử. Nhưng mà tiểu công tử da thịt non nớt, nhìn qua cũng giống như nàng ấy, như gió phật, liễu yếu đào tơ. Nếu như kết thành phu thê, phu thê đi ra ngoài du ngoạn gặp phải thổ phỉ, thì không biết là người nào cứu người nào.
Xét về gương mặt, tuổi của nàng ấy cũng có chút lớn, nghe lão Quận vương phi nói tiểu công tử còn nhỏ hơn nàng ấy ba tuổi. Nhưng nàng ấy thấy không chỉ nhỏ hơn ba tuổi, dáng vẻ đó chí ít là năm tuổi.
Lão Quận vương phi đã từng nói, nữ nhân hai hai tuổi đều nên lấy chồng rồi.
Tiểu công tử cũng giống nàng ấy, bình thường da mặt mỏng, lão Quận vương phi tạo cơ hội chào hỏi, hắn ta lên tiếng nhỏ nhẹ: “Chào tỷ tỷ…”
Nàng ấy cắn răng, cũng đáp lại một câu: “Chào đệ.”
Thái hoàng thái phi và lão Quận vương phi vui vẻ ra mặt, thật là thoả mãn. Tiểu công tử có hài lòng hay không Giang Đàm không biết, nhưng nàng ấy rất không hài lòng. Sau khi hồi phủ, nàng ấy trầm mặc rất lâu. Thái hoàng thái phi biết tâm tư của nàng ấy nên cũng không ép, chuyện này chỉ có thể tiến hành từ từ.
Mà Hoắc Nghiễn Trưng bên này tâm trạng cũng không tốt lắm. Bước vào sân trong nhà, thấy không có ai xung quanh, Hoắc Nghiễn Trưng chậm rãi lấy cây trâm cài tóc từ ống tay áo ra.
Mục Đào Đào sửng sốt một chút rồi nhìn về phía hắn, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Chỉ nghe hắn lạnh giọng hỏi: “Cây trâm này là của nàng?”
Nàng yếu ớt gật đầu, rồi liên tục lắc đầu: “Không phải, không phải của ta.”
Hoắc Nghiễn Trưng híp mắt, cầm cây trâm cài tóc lên, cẩn thận quan sát, hồi lâu mới nói: “Không phải là của nàng, vì sao trên mặt có khắc tên của nàng?”
“Người nào đưa?”