• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ có thành phần xấu, phần đất được chia cũng không tốt, hẻo lánh, cằn cỗi và hoang vắng. Mỗi khi tan việc, mọi người trong gia đình họ thường là những người về muộn nhất trong làng.

Quảng Thống gầy gò, cơ thể đã suy nhược nhiều năm, hổn hển chạy tới, chen qua đám đông, đứng trước mặt Dương Quốc Trụ và hai người em họ của hắn ta.

Ông cầm cày trước ngực, sẵn sàng chiến đấu: “Cậu Dương, cậu đến nhà tôi gây sự hả?"

Trong những năm đầu, nhiều người trong đại đội đã lợi dụng danh nghĩa "đánh đổ bọn chó" để đến nhà họ Quảng cướp đồ, phá đồ.

Lúc đó, Quảng Thâm thấy ai là đánh, còn hung tợn hơn cả sói con.

Người khác đánh anh dữ dội, anh còn nặng tay hơn người ta, chỉ riêng số người bị anh cầm đồ đánh rạn sọ đã có vài người.

Anh không sợ chết, nhưng người khác sợ chết, dần dần, không ai dám đến nhà họ để gây sự.

Bây giờ Dương Quốc Trụ đến nhà Giang Chi gây sự, lợi dụng việc Quảng Thâm không thể quay về trong thời gian ngắn.

Đây là điều không thể chịu đựng!

Nếu Dương Quốc Trụ động tay với Giang Chi thì hắn ta còn có chút do dự, sợ gia đình mẹ đẻ của cô. Nhưng nếu động tay với Quảng Thống, người chắc chắn là kẻ xấu, thì hắn ta không hề có chút do dự hay sợ hãi nào.

Hắn ta liền giật lấy cái cày từ tay Quảng Thống.

Quảng Thống vô thức nắm chặt cán gỗ, nắm chặt đến nổi mặt đỏ bừng, cả người dùng sức.

Mặc dù Quảng Thống đã đến từng này tuổi, nhưng ông thực sự chưa bao giờ đánh nhau. Từ trước đến nay, đôi tay này chỉ viết chữ, đánh đàn, bây giờ là ôm con, nấu cơm.

Làm sao có thể đánh lại được?

Nhưng bây giờ, ông là người đàn ông trưởng thành duy nhất trong gia đình, buộc phải đứng lên!

Dù không muốn cũng phải làm!

Có lẽ nhận ra Quảng Thống đang dùng sức, Dương Quốc Trụ khinh thường cười khẩy, bất ngờ buông tay khỏi cán cày, đột ngột đẩy Quảng Thống ngã xuống đất.

"......"

Khi Quảng Thống ngã xuống, tay vẫn còn nắm chặt cái cày, cả người vẫn còn hoảng hốt.

Làm sao mà giằng co cái cày rồi lại bắt đầu đẩy người?

Người trẻ không biết giữ lễ nghĩa!

Nhóm người Dương Quốc Trụ khi nhìn Quảng Thống ngã xuống đất, nâng chân chuẩn bị bước qua Quảng Thống để đi vào trong.

Tử Thành nhíu mày, nắm chặt quả đấm, chuẩn bị lao vào, nhưng lại bị Giang Chi đẩy sang cạnh Quảng Hứa Như. Sau đó, Giang Chi tiến lên vài bước, nhặt lấy cái cày rơi trên đất, vung trước mặt Dương Quốc Trụ và những người khác.

"Biến đi!"

"Giang Chi, đừng tưởng tôi không dám đánh... A!"

Lời của Dương Quốc Trụ bỗng chốc bị cắt đứt, chỉ thấy Giang Chi đột ngột cúi người, nắm chặt cái cày cắm thẳng vào chân hắn ta.

Con đàn bà này điên rồi sao?!

Hắn ta hoảng sợ nhảy lùi, nhưng không ngờ lại đâm vào một người khác, dựa vào cánh tay người đằng sau mới đứng vững.

"Cảm ơn người anh em."

"Không có gì." Người đằng sau hất tay đè hắn ta xuống đất, một tay ép cổ hắn ta, vỗ nhẹ vào mặt, giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lẽo, giống như tiếng xương nứt trong băng tuyết, lạnh thấu tim gan.

Người đó cười khẽ, gằn giọng: "Chỉ là, mày vừa nói mày không dám đánh cái gì ấy nhỉ?" "Ai, ai là người đánh tao?"

Dương Quốc Trụ bị kẹt phần thân trên, nằm sấp trên đất, khó khăn nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt mang nụ cười quỷ dị của Quảng Thâm.

Một tay giữ cổ hắn ta, tay kia nhẹ nhàng cầm cái cày từ tay Giang Chi, ung dung cầm trên tay.

"!!!"

Cứu mạng!

Cái cày trong tay Quảng Thâm và trong tay Giang Chi hoàn toàn không giống nhau, được chứ?

Trong cái lạnh giá của mùa đông, trán của Dương Quốc Trụ bắt đầu đổ mồ hôi, răng run rẩy, cuối cùng cảm nhận được cái lạnh.

"Quảng... Quảng Thâm, hiểu lầm, đều là hiểu lầm!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK