Chúng tôi thân nhau tới mức tôi ở trọ một mình, những ngày hè rảnh rỗi cô ấy đến chơi với tôi, mượn quần đùi của tôi để mặc cho thoáng (béo mà, mặc quần bò khó chịu lắm, mùa hè nóng chảy mỡ ra), rồi hai đứa nằm lăn ra xem phim và ngáy khò khò. Có lần, tôi bất giác quay sang hỏi:
-Này, sao cậu không tìm lấy một người để yêu?
-Cậu nghĩ sẽ có một thằng con trai nào đó chấp nhận yêu tớ?
-Sao lại không? Cậu không thấy lũ con trai rất quý cậu à? Tính cậu rất hay mà!
-Con gái xấu ấy mà, dù cho tính cách có hay ho thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ để quý mà thôi!
Tôi thấy lòng chùng lại. Cô ấy suy nghĩ tích cực, nhưng luôn thực tế, thực tế tới phũ phàng.
Tôi biết có nhiều cô gái luôn tự ti bởi vẻ bề ngoài của mình, tới mức khép mình và không dám giao tiếp với thế giới xung quanh. Họ mặc cảm, cho rằng "xấu" là một cái "tội" của chính bản thân. Và với lỗi lầm đó, họ phải trả giá bằng sự cô đơn. Họ không muốn soi mình trong gương, không dám chụp ảnh và post hình lên Facebook, thậm chí họ hạn chế tối đa việc giao thiệp và kết bạn, nhất là với những người khác giới. Họ sợ bị người đối diện săm soi vào những chỗ không đẹp ở ngoại hình mình, họ sợ bị thương hại, sợ những câu hỏi vô tình nhưng đụng chạm tới sự tổn thương mà họ luôn che giấu...
Đúng là trong xã hội bây giờ, câu nối "cái nết đánh chết cái đẹp" ở một vài tình huống không có chuẩn xác nữa. Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng ngoại hình không phải là thứ ngăn cách hai tâm hồn tìm được sự đồng cảm. Những cô gái có ngoại hình không được như mong muốn luôn có thể tìm được thật nhiều bạn bè, những người quý mến họ chân thành vì những sát giá trị khác thiêng liêng hơn. Như cô bạn... "xấu xí" của tôi, cô ấy luôn sống rất hồn nhiên, luôn tự tin thể hiện những thế mạnh của bản thân và làm điều mình muốn, cái cô ấy được nhận về chắc chắn là hơn rất nhiều cô gái "xinh đẹp" khác.
Còn tình yêu... Tình yêu đối với những cô nàng không đẹp hẳn là sẽ chông chênh hơn. Họ khó tìm được một người đủ bản lĩnh để có thể vượt được qua rào cản ban đầu để chạm vào trái tim luôn sợ sệt của họ. Đấy là còn chưa kể có những kẻ lợi dụng sự yếu đuối đó để làm tổn thương, xước xát những tâm hồn luôn mong được che chở. Nhưng tôi tin rằng cái gì cũng có giá trị của nó, ông trời không cho không và cũng không lấy không của ai cái gì. Ngoại hình của những cô nàng kia chính là thước đo, là phép thử cho sự chân thành. Tôi tin cái kết của những cô nàng xấu xí luôn có hậu, chắc chắn họ sẽ tìm được một người biết cảm thông, biết yêu thương và bù đắp cho họ tất cả những thiệt thòi mà họ phải gánh chịu.
Nhưng làm thế nào để tìm được những chàng trai trong cổ tích đó? Họ không tuyệt chủng đâu, chỉ là bạn chưa cho họ cơ hội tìm thấy bạn mà thôi. Nếu cứ mãi hết mình, cứ mãi tự ti và dằn vặt bản thân vì những lỗi lầm không phải do bạn tạo ra, có lẽ suốt đời bạn sẽ không được sống và làm theo những gì mình muốn, suốt đời bạn sẽ không tìm được hạnh phúc đích thực của mình.
Tôi đã hỏi cô bạn thân của mình rằng: "Cậu có tin vào câu chuyện bạch mã hoàng tử yêu cô bé lọ lem không?" Cô ấy không trả lời, lục túi lấy son môi ra quẹt quẹt, giơ điện thoại lên chụp hình rồi post lên Facebook kèm theo dòng caption: "Tớ không tìm bạch mã hoàng tử, tớ tìm người sẵn lòng chấp nhận những vết lọ lem."
Chuyện đó xảy ra cách đây ba năm rồi, bây giờ trên tay tôi đang là tấm thiệp mời cưới của cô ấy. Chú rễ là một chàng trai thư sinh, cao 1m8 và yêu chiều cô ấy hơn bất cứ ai trên đời.
Nhìn vào nụ cười tươi tắn mũm mĩm của cô bạn thân trong bức ảnh cưới, tôi tự nhủ: "Những cô gái mang vẻ đẹp tâm hồn chắc chắn sẽ có được hạnh phúc theo một cách nào đó!"