• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thanh nhi, lẽ nào bây giờ trong lòng ngươi chỉ có cái nữ tử người Kim kia sao?”. Lý Sóc Phong nặng nề quát, trong mắt đầy bi thống: “Nợ nước thù nhà, ngươi còn nhớ không?”.



“Mộ Thanh đương nhiên nhớ”. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Lý Sóc Phong, kiên định vô cùng: “Chỉ là Nhược Cẩm đã là vợ của ta, ta sao có thể để nàng lại trong cung một mình, không quan tâm?”.



“Các ngươi!”. Lý Sóc Phong kinh ngạc: “Có thật không đã…”. Cũng không hét ra được “hoang đường” hai chữ, Lý Sóc Phong lắc đầu liên tục lại thở dài: “Thanh nhi à Thanh nhi…”.



Tiểu Nhĩ kinh ngạc nhìn Mộ Thanh, ngươi với nàng đã hẹn ước đầu bạc răng long rồi ư?.



“Sư phụ, ta biết ngươi cho rằng chuyện chúng ta làm quá mức hoang đường, thế nhưng Mộ Thanh ta vẫn nói câu nói cũ, ta chỉ muốn đau nàng, yêu nàng cả đời, ta không thấy có gì hoang đường cả”. Một câu nói xong, Mộ Thanh cười khổ: “Sư phụ, ngươi tội gì phải cố chấp?”.



“Ngươi có biết là tam ca của ngươi đã chết trong tay lũ chó Kim chưa?”. Lý Sóc Phong lạnh lùng mở miệng nói khiến Mộ Thanh giật mình.



“Sư phụ… người nói cái gì?”. Mộ Thanh không thể tin được vào điều mình vừa nghe: “Tam ca hắn… hắn…”. Liếc nhìn tiểu Nhĩ, Mộ Thanh lắc đầu: “Tiểu sư muội, ngươi nói đi, đây… đây không phải sự thật đúng không? Rõ ràng hắn… đã chạy ra khỏi cung cùng với ngươi, không thể như vậy, không thể!”.



Tiểu Nhĩ đau buồn lắc đầu: “Là thật…. đêm đó chúng ta nhanh đến quán trọ, xa xa đã nhìn thấy Hoàn Nhan tiểu thư bị quân Kim vây khốn, tam công tử bảo ta dụ một phần quân Kim rời đi, một mình tiến đến quán trọ…. Sau đó ta gặp lại Hoàn Nhan tiểu thư ở hoài thủy được chính miệng Duyên Lăng tứ công tử nói cho biết…. tam công tử đã chết thảm trong tay lũ Chó Kim…”.



Lý Sóc Phong giận dữ nhìn Mộ Thanh: “Trong lòng ngươi chỉ có đứa nữ tử người Kim kia, ngươi có từng nghĩ cho nước, cho nhà chưa? Lấy võ công của tam công tử, nhất định không thể chết trong tay mấy trăm quân Kim! Ngươi đã bao giờ nghĩ kỹ xem tại sao một cô gái yếu đuối như Hoàn Nhan Nhược Cẩm có thể bình yên trốn ra, còn tam công tử lại bỏ mạng trong tay lũ chó Kim chưa?”.



“Nhược Cẩm sẽ không làm chuyện như vậy!”. Mộ Thanh kiên định gật đầu: “Nhược Cẩm nhìn như ác độc nhưng thực chất tâm địa thiện lương, nhất định sẽ không làm hại tam ca, nhất định không!”. Một mạt bi thống lạnh lẽo hiện ra trong lòng, Mộ Thanh nhịn xuống nước mắt, tam ca…. Nhược Cẩm nhất định không làm hại ngươi.



Lý Sóc Phong vung lên tay áo, hung hăng cho Mộ Thanh một bạt tai: “Ngươi hồ đồ! Tống Kim vốn không thể cùng tồn tại, hai người anh của ngươi đều chết trong tay lũ chó Kim, ngươi nghĩ rằng cha ngươi có thể cho phép Hoàn Nhan Nhược Cẩm vào quận vương phủ ư?”.



Ngẩng mặt, Mộ Thanh liên tục lắc đầu, hai mắt đã đẫm lệ: “Ta nhất định sẽ cùng với Nhược Cẩm vượt qua chia cách giữa Tống Kim”.



Lý Sóc Phong bỗng nhiên cười nhạt: “Duyên Lăng Mộ Thanh, ngươi thật sự khiến vi sư thất vọng….”.



Nước mắt tuôn rơi, Mộ Thanh đột nhiên quỳ xuống dưới chân Lý Sóc Phong: “Mối thù giết anh, Mộ Thanh không dám quên, mối hận nhục quốc, Mộ Thanh cũng khắc ghi trong lòng, thế nhưng sư phụ, ta với Nhược Cẩm chấp tay cùng hứa cũng không thể quên! Cái chết của tam ca có nhiều điểm nghi hoặc nhưng sư phụ người sao có thể đổ hết cho Nhược Cẩm, nếu không có nàng, Uyển Hề công chúa sao có thể bình yên rời khỏi Trung Đô?”.



“Thật sự cứu công chúa là tiểu Nhĩ dùng kế thay mận đổi đào, còn có nha đầu ngốc là ngươi không tiếc tính mạng đai náo hoàng cung, có liên quan gì đến Hoàn Nhan Nhược Cẩm?”. Lạnh lùng nói, Lý Sóc Phong lắc đầu: “Lúc trước đúng là không nên cùng nàng ta ước định ba điều, khiến các ngươi hoang đường như vậy”.



“Ước định ba điều?”. Mộ Thanh kinh ngạc hỏi, Nhược Cẩm ngốc, ngươi rốt cuộc là đã hứa gì với sư phụ?.



“Ta muốn nàng ta cứu ra Uyển Hề công chúa thế nhưng người thật sự cứu công chúa là ngươi cùng tiểu Nhĩ, nàng ta bất ngờ bị vây lại lấy đi tính mạng của tam công tử, thì cho dù không phải là nàng ta hạ độc thủ cũng không tránh khỏi tội đồng mưu”.



“Sư phụ, Hoàn Nhan tiểu thư không làm ….”. Tiểu Nhĩ định nói lại bị Lý Sóc Phong ngắt lời: “Ngươi đừng vội lắm lời! Hôm nay nếu không thức tỉnh cái đồ đệ ngu ngốc này, để nó tiếp tục hồ đồ, sau này không chừng sẽ làm ra chuyện gì hại nước hại dân”.



Hai mắt đẫm lệ, Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn Lý Sóc Phong: “Hai điều còn lại là gì”. Cái chết của tam ca tuyệt đối không liên quan đến Nhược Cẩm. Chẳng lẽ Hoàn Nhan Lượng còn có một đám thủ hạ võ công cao cường ngay cả tam ca cũng đánh không lại? Tâm loạn cùng đau lòng trộn lẫn, Mộ Thanh chỉ cảm thấy tâm can như bị thiêu đốt.



“Cả đời này không được giết hoặc làm bị thương một người Tống”.



“Còn một điều nữa?”.



“Không được cùng ngươi xưng danh phu thê, tránh cho nhiễu loạn thế gian âm dương…. Đáng tiếc, các ngươi lại bắt Hoàn Nhan Lượng chính miệng tứ hôn, hôm nay ngươi còn gọi nàng ta là vợ, là danh phận phải bái thiên địa mới có”. Ngừng một lúc, Lý Sóc Phong tức giận thở dài: “Ba điều chỉ làm được một điều, nếu đã hứa gả cho ngươi rồi lại trước mặt mọi người cởi áo đòi ngôi vị hoàng hậu, nữ nhân thay đổi thất thường như vậy có đáng để ngươi lưu luyến si mê không?”.



“Đứa ngốc….”. Mộ Thanh gượng cười, không phân biệt được là đang tự chế giễu hay là bi thương.



“Duyên Lăng Mộ Thanh! Bần đạo biết ngươi muốn làm gì không ai cản nổi ngươi, thế nhưng dù gì ta với ngươi cũng có tình thầy trò, ta thực không muốn ngươi vì Hoàn Nhan Nhược Cẩm mà thân bại danh liệt, trở thành vết nhơ của Duyên Lăng quận vương phủ!”. Lý Sóc Phong tràn đầy bị thương nhìn Mộ Thanh: “Nếu ông trời đã cho ngươi sống, là cơ hội cho ngươi biết sai mà quay đầu. Hôm nay Hoàn Nhan Lượng bố binh Giang Bắc, xem ra ít ngày nữa sẽ xuất chinh nam hạ, cha ngươi đã mất đi hai người con, Duyên Lăng quận vương phủ ngày nay, nhị công tử võ nghệ bình thường, tứ công tử chỉ có thể làm quân sư, không thể ra trận giết giặc, chẳng lẽ ngươi muốn cha ngươi đã già phải đích thân ra trận?”.



“Ý của sư phụ là muốn ta quay về Đại Tống?”. Siết chặt hai tay, Mộ Thanh run rẩy mở miệng.



“Không sai, ngươi một thân võ nghệ, dũng mãnh gan dạ hơn người, từ lâu đã không thua bất kỳ một vị hổ tướng nào, lẽ nào chỉ vì một cô gái người Kim mà không để ý tới người cha tuổi đã già, không nhớ mối thù giết anh, làm kẻ bất hiếu bất nhân, thẹn với dân chúng Đại Tống sao?”. Từng câu từng chữ của Lý Sóc Phong nói ra khiến Mộ Thanh đau lòng.



“Tiểu sư muội….”. Mộ Thanh bỗng nhiên gọi một tiếng khiến tiểu Nhĩ giật mình.



“Ta…. Ta ở….”. Tiểu Nhĩ nhìn không ra trong mắt Mộ Thanh bi thương đến tột cùng là vì ai nhưng nó lại khiến lòng nàng khó chịu cực kỳ, ta biết, bắt ngươi bỏ mặc Hoàn Nhan tiểu thư, cứ như vậy nam hạ Đại Tống tất nhiên trong lòng ngươi không dễ chịu.



“Ta rất hâm mộ ngươi, không mang họ “Duyên Lăng”, không giống như ta… thân bất do kỷ…”. Cười chua sót, lệ nóng chảy xuống, Mộ Thanh nghẹn ngào mở miệng: “Nợ nước thù nhà…. Nợ nước thù nhà….”.



“Tiểu quận chúa….”. Tiểu Nhĩ vươn tay nhưng lại dừng giữa không trung, hoảng sợ nhìn Lý Sóc Phong sắc mặt đang tái nhợt, không thể chọc cho sư phụ giận thêm.



“Ta không trở về Đại Tống!”. Không thể ngờ Mộ Thanh lại nói những lời này, Lý Sóc Phong trong mắt đầy giận giữ.



“Cho dù có phải về, cũng phải cùng Nhược Cẩm về!”. Mộ Thanh đứng dậy, bình tĩnh nhìn Lý Sóc Phong: “Ta nhớ kỹ, ta là Duyên Lăng Mộ Thanh, ta là người Tống, là con gái của cha ta, việc ta gây ra ta sẽ chịu trách nhiệm…. Thế nhưng ta cũng nhớ kỹ, Hoàn Nhan Nhược Cẩm là vợ của ta, ta đã hứa với nàng một đời không li không khí, ta không thể bội ước! Huống chi….”.



Mộ Thanh hít một hơi thật sâu: “Có ơn phải trả, ta đáp ứng hỗ trợ quý phi nương nương lật đổ Hoàn Nhan Lượng, không thể cứ đi như vậy”.



“Quý phi nương nương nào? Ngươi lại đi trêu trọc thêm ai hả?”. Lý Sóc Phong nhịn không được quát lớn: “Thanh nhi, ngươi muốn hoang đường đến đâu mới chịu dừng?”.



“Sư phụ, hôm nay ngươi cho rằng chỉ với sức của ta có thể khiến ngươi thoát khỏi hoàng cung?”. Mộ Thanh lắc đầu đầy nước mắt: “Nếu không phải là quý phi nương nương âm thầm tương trợ, nếu là nhất loạt bắn tên chỉ sợ là ta với năm thành công lực còn lại đã sớm chết rồi”. Hít một hơi thật sâu: “Sư phụ ngươi cứu mạng ta, nhưng không đẩy được hết độc trong cơ thể ta, tàn độc lại thêm trúng độc, thân bị thiên quân vạn mã bao vây chỉ có nước chết, nếu không phải quý phi nương nương ra tay cứu giúp, ta e sư phụ tối nay không nhìn thấy ta rồi”.



“Ngươi nói Nhược Cẩm là đồng mưu hại chết tam ca, ngươi cũng biết nếu nàng thật sự muốn giết tam ca, lấy trí của nàng chỉ sợ tam ca đã chết lâu rồi! Hoàn Nhan Lượng để ý nàng đã lâu, nếu Nhược Cẩm muốn làm hoàng hậu chỉ sợ đã sớm đứng đầu lục cung! Nàng cời áo trước mặt mọi người chỉ vì cho rằng ta đã gặp bất trắc, muốn hy sinh thuần khiết để tiếp cận Hoàn Nhan Lượng báo thù cho ta! Buồn nhất chính là một tấm thâm tình của nàng trong mắt sư phụ lại thành ra như vậy!”.



Con ngươi thê lương rơi vào trong mắt Lý Sóc Phong, Mộ Thanh cười lạnh: “Ta bây giờ mới hiểu được vì sao đêm qua Nhược Cẩm lại nói, không có thiên địa làm chứng, phụ mẫu làm bằng, chỉ có một tấm chân tình. Hóa ra là nàng ngu ngốc một mực thực hiện cái định ước này mà ủy khuất chính mình….”. Nhược Cẩm, ngươi thật khờ quá!.



Tiểu Nhĩ rùng mình, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, không ngờ ngươi đối với tiểu quận chúa lại thâm tình đến vậy, ngay cả danh phận cũng không cần… Giương mắt nhìn kỹ Mộ Thanh, thế gian này có mấy người thâm tình được như nàng? Nếu là ngươi phụ bạc nàng, ngươi cũng không còn là Duyên Lăng Mộ Thanh mà tiểu Nhĩ ái mộ…



“Ngươi nói Nhược Cẩm không tận sức cứu ra Uyển Hề công chúa? Vậy để Mộ Thanh nói cho ngươi, nếu không có nàng mang công chúa bình yên rời thành Trung Đô, ngươi nghĩ thành Trung Đô muốn ra là ra muốn vào là vào hay sao?”. Cười thê lương, trên mặt Mộ Thanh bỗng hiện lên một mạt xấu hổ: “Nhược Cẩm đáp ứng ta không làm bị thương một người Tống nào, ta đáp ứng nàng ngoại trừ Hoàn Nhan Lượng sẽ không làm bị thương một người Kim nào, thế nhưng ta đã thất hứa từ lâu….”. Lắc đầu cười khổ: “Sư phụ, xin hỏi ba điều, có điều nào là nàng không làm được?”.



“Ngươi….”. Lý Sóc Phong nhất thời cứng miệng, lẽ nào ta đã hiểu lầm nàng?.



“Hoàn Nhan Lượng làm nhiều việc bất nghĩa, Mộ Thanh nhất định sẽ đòi lại đạo lý cho thiên hạ, không phụ danh tiếng của Duyên Lăng hai chữ”. Mộ Thanh chắp tay hành lễ, hướng về phía Lý Sóc Phong cúi đầu: “Cha anh có chiến trường của bọn họ, ta cũng có chiến trường của ta, sư phụ nếu còn tin Mộ Thanh, có thể để Mộ Thanh ở lại Trung Đô, đi làm việc nên làm không?”.



“Ngươi thật sự không về Đại Tống?”.



“Thù nhà không thể bỏ, nợ tình không dám quên, không thể làm chuyện vô ơn bạc nghĩa, Mộ Thanh chỉ biết, làm người không thể hổ thẹn với trời đất, không thể nợ người cũng không thể có thẹn với người. Nhìn gương mặt già nua của Lý Sóc Phong, Mộ Thanh hai mắt mãn lệ: “Thu nhận một đệ tử ngoan cố, giả phượng hư hoàng, hỗn loạn âm dương như ta, chắc sư phụ chán lắm phải không? Ta biết đêm đó ở đại doanh là sư phụ cứu ta một mạng, ta nợ người một mạng, tối nay ta cứu người một mạng, đợi Hoàn Nhan Lượng chết, ta sẽ tự phế võ công, trả lại hết cho ngài”.



“Ngươi… ngươi….”. Lão lệ cuộn trong mắt, Lý Sóc Phong run run nói không ra lời: “Nghiệt đồ! Nghiệt đồ!”. Vi sư chỉ là không muốn nhìn thấy ngày ngươi thân bại danh liệt. Thanh nhi, ngươi thật sự không hiểu tấm lòng của sư phụ ư?”.



“Tiểu quận chúa!”. Tiểu Nhĩ cuống quýt nói, đỡ lấy thân thể run rẩy không ngớt của Lý Sóc Phong: “Sư phụ đừng tức giận, tiểu quận chúa chỉ là nói trong lúc tức giận, sư phụ đừng coi là thật”. Nói xong dùng ánh mắt lo lắng nhìn Mộ Thanh, ý bảo nàng mau giảng hòa.



Không cần vì ta mà quan tâm, phiền lòng nữa. Sư phụ, sau này ngươi cứ nhàn nhạc tiêu sái mà sống đi…. Sư phụ, tha thứ cho Thanh nhi…. Thành Trung Đô ở lâu một ngày cũng là nguy hiểm, giờ khắc này ta chỉ muốn người cùng tiểu sư muội bình an. Quật cường lắc đầu, Mộ Thanh xoay người: “Lão già cố chấp! Tiểu sư muội! Bảo trọng”. Nói xong phi thân theo cửa sổ ra ngoài, hai tay nắm chặt, Hoàn Nhan Lượng, ngươi lại nợ ta thêm một mạng. Ta sẽ không để ngươi sống yên.



“Ngươi! Nghiệt đồ…..”. Sao ngươi lại biến thành như vậy?”. Lão lệ rơi hạ, vài chục năm nay đây là lần đầu tiên Lý Sóc Phong lòng tràn đầy cảm giác khó hiểu, không phân biệt được là phẫn nộ hay là đau lòng?. Tiểu Nhĩ liếc mắt nhìn lệ rơi sót lại trên cửa sổ, đau buồn lắc đầu: “Sư phụ, kỳ thật tiểu quận chúa chưa từng thay đổi…”.



“Tiểu Nhĩ?”. Lý Sóc Phong theo hướng mắt nàng nhìn thấy giọt lê kia, thở dài nặng nề, bỗng dưng như hiểu ra cái gì. Tiểu Nhĩ đỡ lấy Lý Sóc Phong: “Nếu như tiểu quận chúa nghe lời sư phụ quay về Đại Tống thì nàng cũng không còn là Duyên Lăng Mộ Thanh mà chúng ta biết nữa rồi”.



Lý Sóc Phong suy tư nhìn tiểu Nhĩ, thẹn mà thở dài: “Uổng cho ta làm thầy mười năm cũng không hiểu nàng bằng ngươi…”.



“Đó là vì sư phụ ngài cho tới bây giờ vẫn không buông một ít chấp niệm mà nhìn kỹ tiểu quận chúa…”. Hoảng hốt cúi đầu, tiểu Nhĩ cuống quýt nhận lỗi: “Sư phụ chớ trách tiểu Nhĩ vô lễ”.



Lý Sóc Phong không khỏi rùng mình: “Trong lòng ngươi vi sư cũng là người bảo thủ hung ác không nói đạo lý sao?”.Tiểu Nhĩ lặng lẽ không nói gì, chỉ có thể cúi đầu càng thấp.



“Thảm nào Thanh nhi không thích lão sư phụ ta…”. Thở dài nặng nề, Lý Sóc Phong lắc đầu, Thanh nhi a Thanh nhi, lần này sư phụ bỏ chấp niệm, cùng ngươi ở Trung Đô đánh một trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK