Sinh ly tử biệt âu cũng là cậu chuyện muôn thửa của nhân gian. Tuấn đến Hóa Ảnh môn thật ra cũng có thể cho rằng đây là một phen duyên phận. Khi hắn rời khỏi nơi này, âu cũng là thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của đời người mà thôi.
Ngày tháng đi qua tưởng rằng chậm, nhưng thật ra nhanh lắm. Một năm bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông... Có người vì nó mà buồn, có người vì nó vui, có người theo nó dã biệt cõi đời, có người vì nó mà vui mừng khi được làm cha, làm mẹ...
Dời khỏi nơi được gọi là thiên đường của nhân gian, Tuấn lại nhẹ nhõm thả mình vào dòng chảy của thế tục. Lấy khả năng của mình để giúp ích cho nhân gian. Đối với hắn những việc vặt vãnh như vậy thật sự không đáng gì, nhưng với đám phàm nhân lại không hề nghĩ vậy. Trọn ven một năm qua đi, với bọn họ Tuấn giống như tiên nhân trên trời buông xuống vậy. Họ yêu quý, kính ngưỡng, tin tưởng không khác gì người thân của mình vậy...
Nam Việt một đất nước tuy không lớn lắm, người dân ở đây lại sống rất tình cảm. Họ luôn lấy hòa bình làm nền tảng của sự phát triển, cũng vì thế họ luôn bị các nước khác nhòm ngó, muốn xâm chiếm, đặc biệt là đám người phương Bắc. Tuấn ở nơi này một năm, cũng giúp họ rất nhiều trong việc chế tạo trang thiết bị sinh hoạt. Thế giới này không cho phép sử dụng nguyên liệu hóa thạch bừa bãi, nhưng nơi đây lại phát triển khá nhiều nguồn năng lượng thay thế, đặc biệt là tinh thạch. Tinh thạch đám phàm nhân dùng thực ra chỉ là một thứ phế tinh thạch mà thôi. Bên trong nó chỉ ẩn chứa vài tia linh khí. Nhưng với những loại dụng cụ bình thường chỉ cần có chút phế tinh thạch ấy thôi đã đủ thúc dục rồi.
Ngoài việc chế tạo dụng cụ phục vụ đời sống, Tuấn còn không tiếc hao tổn linh lực chữa bệnh cứu người. Dù sao thời gian sống của hắn hiện tại cũng không còn, giúp được bao nhiêu thì cứ giúp.
Nhìn tràng cảnh yên bình no ấm của người dân, trong lòng Tuấn không khỏi ấm áp vạn phần.
Vì được Tuấn giúp đỡ về nhiều mặt mà cuộc sống của đám phàm nhân dần dần cải thiện hơn nhiều. Hạn hán, đói kém cũng không đáng lo ngại như trước nữa. Vì rất tin phục vị thanh niên trẻ này, họ không cần hỏi Tuấn từ đâu tới đã hùa nhau kiến tạo cho hắn một căn nhà rộng dãi. Lúc đầu Tuấn cũng không dám nhận, nhưng qua nhiều lần từ chối không thành hắn đành bất đắc dĩ dọn tới. Căn nhà Tuấn ở nếu so với căn phòng thư tịch của Hóa Ảnh môn thì nhỏ hơn nhiều, nhưng được cái nơi này dương khí tràn đầy, không còn âm u như khu nghĩa trang Hóa Ảnh môn.
Hôm nay! Tuấn một mình ngồi xuống chiếc bàn trà đặt tại giữa khoảng sân trống. Bàn tay giơ lên, miệng lẩm nhẩm đếm đếm, tựa như muốn tình toán gì đó.
- Cuối cùng ngày này cũng tới rồi. Sinh mệnh của ta không ngờ lại cứ đơn giản như vậy tan biến. Không biết mọi người giờ đây thế nào, có khỏe không hay đã gặp chuyện gì bất chắc...
Tuấn thở dài một hơi trong đầu lần lượt xuất hiện những hình ảnh thân quen ngày xưa. Hắn nhớ về nơi trước kia hắn thường sống. Nơi đó có mẹ hắn, nơi hắn nhìn thấy một vài đứa trẻ con đùa nghịch bên một cụ bà. Lúc sau hắn lại nhớ tới những người mới quen, vị sư huynh kì lạ, cô gái có tên Ái Ái, vị sư tổ... Biết bao hình ảnh như một cuốn phim tua chậm chạy qua trong trí óc hắn. Không hiểu vì lý do gì, đôi mắt vốn dĩ rất ít biểu lộ cảm xúc của hắn bỗng dưng chảy dài hai dòng nước mắt.
Hắn đang khóc, đúng vậy. Tuy sống hàng trăm năm nhưng hắn lại chưa từng có một ngày thực sự làm con người. Sống rất lâu nhưng vạn phần vô vị, mỗi ngày chỉ làm bạn với bức tường trống, chưa vợ, chưa con, bạn hữu cũng chỉ có vài người mà thôi. Hôm nay đây, hắn phải đối đầu với cái chết, một cái chết tàn khốc cực kì.
Luân hồi chi đạo, ngay cả đám súc sinh còn được quyền vào, vậy mà hắn lại không có lấy một cơ hội ngó qua đấy. Nghiệt thay, oan thay...
Tuấn chán nản cười gằn một tiếng. Linh lực điên cuồng trút khỏi thân thể, tẩy sạch hết thảy những bụi bẩn bám trên người. Ung dung đứng tại một chỗ, ngước mặt lên nhìn trời cao...
Thời gian chầm chậm trôi qua, bỗng dưng gió bấc thổi tới mang theo hàn khí kinh người. Từng cơn gió điên cuồng thổi qua thân thể có chút hơi gầy của Tuấn. Tuy gió rất lạnh nhưng Tuấn chưa hề rùng mình lấy một cái, trên mặt vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Gió không kéo dài quá lâu, trên trời cao mây đen phủ kín, tạo thành một khung cảnh âm u kinh dị. Những tia chớp thỉnh thoảng có lóe lên những đạo quang hồ. "Ầm... Đùng đùng..." Tiếng sấm, tiếng chớp điên cuồng oanh tạc bầu trời.
Đám phàm nhân mặc kệ là đang đi làm hay đi chơi đều mau chóng chạy về nhà, không ai bào ai tất cả cùng hướng dưới gầm giường mà núp.
Mưa gió tại tu chân giới hoàn toàn khác với trái đất. Nơi này mỗi lần mưa gió đều xuất hiện sấm sét có uy lực kinh người. Nghe đồn còn có vài đạo sấm sét mang theo "Thiên hỏa" Môi khi có một đạo này đánh xuống khắp nơi không biến thành bình địa cũng là tan hoang một mảnh.
- Con đường đại đạo tưởng vô bờ, vô bến nhưng ai ngờ nó lại quá ngắn ngủi.
Tuấn cũng chỉ vừa nói được một câu, bỗng dưng bầu trời lóe lên một đạo thiểm điện. Đạo thiển điện này vô cùng kì lạ, nó không có màu xanh, cũng chẳng phải màu vàng mà là màu đỏ.
Đạo lôi điên màu đỏ dùng một khí thế hung mãnh lao xuống, mà không ngờ vị trí đó chính là chỗ Tuấn đang đứng.
- Pháp tắc. Không nghĩ ngay cả loại lực lượng này cũng xuất hiện, chẳng nhẽ muốn trực tiếp một lần đánh nát thần hồn của ta sao?
Tuấn chán nản cười một cái, trực tiếp bị đạo lôi điện đánh vào. Ý thức mơ mơ hồ hồ rồi biến mất, nhanh lắm, thời gian còn chưa tính tới vài giây.
Chỉ một đạo lôi điện, thân thể Tuấn như vậy mà đã biến thành bột phấn hóa thành vô số điểm tinh quang từ từ bay lên.
Đám quang điểm bay lên được tầm hơn chục mét thì bỗng dưng trên tầng trời vang vọng một tiếng rít gào. Cũng cũng lúc đó, đám quang điểm không biết vì nguyên do gì lại tổ hợp lại với nhau. Tốc độ tổ hợp càng lúc càng nhanh, hóa thành vô vàn hình dáng khác nhau.
Cũng không hiểu có phải trời cao ganh ghét hay không, một đạo lôi điện mang theo pháp tắc hủy diệt lại một lần nữa buông xuống. Đám quang điểm vừa mới tổ hợp lại với nhau lại một lần nữa phân tách. Chúng rung lên từng hồi, hào quang tỏa ra mỗi lúc một giảm. Thế nhưng, đám quang điểm này lại vô cùng kiên cường, chúng vẫn cố gắng hợp lại với nhau. Lần này thì không còn đạo lôi điện nào đánh xuống nữa, chỉ còn lại một đám quang điểm hòa vào nhau từ từ hóa thành một thanh kiếm dài gần một mét.
Thanh kiếm này đương nhiên là Trảm linh kiếm rồi.
Trảm linh kiếm vừa tổ hợp lại không biết từ lúc nào, trên trời cao bỗng buông xuống một kiện "bao kiếm" tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Kinh ngạc thay, đây lại chính là vỏ bao của Thuận thiên kiếm.
Cả hai như có cùng cảm ứng, rất nhanh đã hợp lại một chỗ, từ vỏ bao xuất hiện phù văn, lôi điện tỏa ra chi chít. Nếu có tu sĩ am hiểu trận pháp chứng kiến cảnh này nhất định sẽ thốt lên một tiếng kinh hãi. Bao kiếm ấy vậy mà có thiết kế pháp trận truyền tống, hơn nữa lại là truyền tống xuyên không gian.
- Ầm!
Lại một đạo lôi điện nữa đánh xuống, nhưng kì lạ là lần này không hề đánh trúng thanh kiếm, dường như nó bị một cỗ cự lực nào đó đẩy văng ra vậy.
- Ầm!
Một tiếng nổ lớn nữa lại vang lên, thanh kiếm tỏa ra chi chít lôi điện rồi cứ thế biến mất không một vết tích.
Theo sau thanh kiếm, bầu trời mây đen cũng lần lượt tiêu tán mà đi.
Gió lạnh vẫn cứ thổi vi vu, đám tro bụi còn tồn tại dưới sân vậy mà không biết từ lúc nào lại giao động kịch liệt. Chúng rất nhanh tu bổ lại tất thảy mọi thứ, hơn nữa còn từ từ vun đắp lên một bức tượng vô cùng tinh xảo. Không nghĩ ra bức tượng này lại có hình dáng Tuấn.
Dương Tuấn biến mất không một dấu vết, đám phàm nhân lại cho rằng hắn độ kiếp về trời. Ai cũng như ai đều vô cùng tin phục điểm suy nghĩ này, lập tức lập miếu thờ hắn, mà bức tượng kia chính là nơi họ gởi gắm niềm tin.
Thời gian qua đi hơn mấy trăm năm, hương khói nhân gian vẫn không hề thiếu đi dù chỉ một ngày. Bức tượng Tuấn ấy vậy mà không hề tổn hại một chút nào, cũng không vì mưa nắng mà hư hao. Tuy truyền kì về hắn không nhiều, nhưng khắp nơi ai ai cũng biết hắn là một tiên nhân. Người đi trước truyền lưu cho người đi sau và cứ thế tạo thành một giai thoại thiên cổ.
Ngày hôm đó, có một thanh niên trẻ tuổi tìm tới ngôi miếu kia. Người này tướng mạo phi phàm, mày kiếm, mắt sáng, khí tức bức nhân khiến ai ai cũng phải kinh sợ mà thối lui. Người thanh niên này không ngờ chính là Nguyễn Cường, vị sư huynh mà Tuấn vô cùng tin tưởng.
Nguyễn Cường tiến tới phía bức tượng, miệng nở một nụ cười hòa ái nói:
- Sư đệ! Cũng đã gần 500 năm rồi nhỉ. Ngươi vốn sinh ra là người tu luyện hồn lực, nhưng lại vì một vài biến cố mà bỏ mạng, sư huynh ta thực sự vô cùng tiếc nuối. Tuy thời gian chúng ta tương giao không lâu, nhưng vi huynh vẫn luôn coi ngươi là bằng hữu tốt. 500 năm qua cũng không biết vì nguyên cớ gì, ta vậy mà lại một lần nữa tiến giai. Ta lần này tới thăm ngươi thực ra cũng là nói lời từ biệt. Thời gian ta độ kiếp phi thăng Linh giới đã tới. Nếu ngươi ở nơi nào đó có thể nghe được lời ta nói, mong rằng ngươi sẽ hiển linh giúp vi huynh một tay.
Nguyễn Cường nói tới đó liền nhẹ nhàng khoanh chân ngồi xuống, đối mặt với bức tượng vô hồn như với bằng hữu tri giao...
Hơn hai ngày sau cuối cùng Nguyễn Cường cũng rời khỏi. Trước khi đi hắn cũng cố ý lưu lại một cái pháp trận nhỏ. Tuy pháp trận này không mạnh mẽ cho lắm, nhưng ngăn mưa, cản gió vẫn là chuyện có thể làm.
Đám phàm nhân khi thấy hắn rời khỏi lại càng há mồm kinh ngạc. Bởi vì phương thức người thanh niên kia đi chính là bay nha. Loại khả năng này không phải Tiên nhân thì đừng hòng làm được. Cũng vì lý do này họ càng thêm tín ngưỡng bức tượng vô tri kia, hương khói ngày càng nghi ngút bay...
Danh Sách Chương: