Vách đá dựng đứng tựa vào bầu trời, đường núi gập ghềnh khúc khuỷu.
Các thị nữ phụ trách quét dọn trên Gian Thiên Nhai vừa kết thúc công việc bận rộn của buổi sáng, im lặng rũ mắt bước ra từ đình Cô Nguyệt, trong tay bưng chậu đồng, cầm theo một chiếc khăn.
Mấy ngày qua, sóng gió trong Đạo không hề ảnh hưởng gì tới các nàng.
Dù sao địa vị của các nàng cũng thấp kém, rất khó sinh ra ảnh hưởng gì đối với những đại nhân vật kia.
Cho nên, dù các phe phái đấu đá lẫn nhau, cũng không ai chĩa đao về phía các nàng, bởi vậy, trong thời điểm nhạy cảm hiện nay, các nàng đã trở thành những người không cần lo lắng cho tính mạng của mình nhất Gian Thiên Nhai.
Nhưng sợ hãi thì vẫn tồn tại như xưa.
Phượng Tiêu là người có địa vị cao nhất trong đám thị nữ.
Trước khi Thẩm Độc xảy ra chuyện, nàng phụ trách quản lý công việc to nhỏ bên người Thẩm Độc, trông coi đủ loại chuyện vụn vặt trên Gian Thiên Nhai, có thể nói, gọi nàng là “Đại tổng quản Gian Thiên Nhai” cũng không quá.
Sau khi xảy ra chuyện, nàng vốn cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, dù sao kẻ tính kế sau lưng Đạo chủ cũng là Bùi Vô Tịch.
Đi theo Đạo chủ, hầu hạ bên cạnh nhiều năm như vậy, Bùi Tả sứ là hạng người gì, chẳng lẽ nàng còn không rõ ư?
Nhưng nàng không ngờ ——
Mình không những không bị Bùi Vô Tịch giết chết, mà còn bình yên vô sự sống sót, tiếp tục quản lý chuyện lớn nhỏ trên Gian Thiên Nhai.
Nàng vẫn nhớ ngày hôm ấy.
Một ngày sau khi xảy ra chuyện.
Vị Bùi Tả sứ thường ngày hay đi theo bên cạnh Đạo chủ, cầm Vô Thương đao, cả người toàn máu trở về, áo bào đỏ sậm bị máu tươi nhuộm đẫm càng trở nên đậm đặc. Rõ ràng cả người toát ra lạnh lẽo tiêu điều, nhưng thời điểm đặt chân lên Gian Thiên Nhai, đôi mắt lại lộ vẻ hoảng hốt cùng hoang mang…
Ánh mắt ấy là sao?
Phượng Tiêu cảm thấy mình không tài nào hiểu nổi.
Giống như lúc ban đầu nàng không biết quan hệ giữa Đạo chủ và Bùi Tả sứ, cũng không hiểu tại sao Bùi Tả sứ lại phản bội Đạo chủ, càng không hiểu, mấy năm qua vì sao Đạo chủ phải dung túng Bùi Tả sứ như thế…
Có lẽ, bởi vì Đạo chủ là Đạo chủ, Bùi Tả sứ là Bùi Tả sứ, mà nàng chỉ là một Đại tổng quản nho nhỏ trên Gian Thiên Nhai?
Không có gì không ổn cả.
Phượng Tiêu cúi đầu, nhẹ nhàng than một tiếng.
Những thị nữ đi theo sau nàng, trên mặt đều mang theo chút hoảng hốt, chỉ biết cúi đầu nhìn mũi chân mình, chỉ sợ sơ ý chọc giận tới ai, phải chịu họa sát thân.
Chỉ có Phượng Tiêu, vẫn còn thong dong.
Không chờ nàng ổn định tâm tình phức tạp của mình, phía trước bỗng phát ra tiếng cười trầm thấp.
“Trong mấy ngày ta không ở đây, Bùi Vô Tịch không cho ngươi ăn, không cho người dùng à? Mới không gặp vài ngày, sao mặt mày đã ủ rũ, than ngắn thở dài thế kia…”
Chớp mắt, Phượng Tiêu ngây ngẩn cả người, trong đầu vang lên một tiếng “ầm”, gần như không thể tin vào tai của mình nữa.
Nàng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Từ đình Cô Nguyệt đi ra không xa chính là Gian Thiên Nhai.
Một cơn gió lạnh thổi qua, ánh sáng rạng ngời, nhưng không thể che khuất bóng hình tối màu bên vách núi, ngay sau đó, một bóng dáng quen thuộc rơi vào tầm mắt.
Cả người Phượng Tiêu cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy chút nào.
Người nọ thu ánh mắt đang nhìn bên ngoài vách núi lại, xoay chân bước về phía nàng.
Trên mặt hiển hiện nét cười ấm áp khó gặp, bàn tay với năm ngón thon dài duỗi ra, thế mà đặt lên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc mềm mại.
“Ta đã về, đừng khóc.”
Đừng khóc.
Phượng Tiêu đâu có muốn khóc.
Nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng thoải mái mang theo an ủi của y, không biết tại sao, trong lòng bỗng thật xúc động, dù làm thế nào cũng không nhịn được nữa, tầm nhìn thoáng chốc nhòe nhoẹt, nước mắt tuôn rơi.
Tướng mạo nàng rất đoan trang.
Mái tóc chỉnh tề, gương mặt trứng ngỗng, mắt hạnh mũi cao môi anh đào, trên người vận váy dài vàng nhạt. Thường ngày lúc nhìn người khác không toát ra biểu cảm gì, nhưng vẫn quản được người phía dưới, mang theo chút uy nghiêm.
Nhưng giờ đây nước mắt tuôn rơi, lập tức biến thành dáng vẻ tội nghiệp.
Quả thực như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ…
Trong lòng Thẩm Độc thầm thở dài.
Bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu nàng, lúc này không biết nên xoa xoa hay nên rút về, bỗng chốc có vẻ hơi lúng túng. Do dự cả nửa ngày, y mới vừa bực mình vừa buồn cười sờ sờ đầu nàng thêm cái nữa, mở miệng uy hiếp.
“Còn khóc nữa có tin ta bán ngươi đi không?”
“Hức hức hức…”
Sau khi nghe y nói thế, nước mắt Phượng Tiêu không những không ngừng, mà còn chảy dữ dội hơn, như chuỗi vòng hạt bị đứt dây, thậm chí còn khóc thành tiếng.
Hai con mắt hồng hồng, trực tiếp ngồi sụp xuống mặt đất, ôm chặt hai đầu gối, co thành một cục.
Tay Thẩm Độc rơi giữa không trung.
Trong thoáng chốc không biết phải làm sao.
Y sẽ không dỗ mấy cô gái, hay nói đúng hơn, y căn bản không dỗ người bao giờ. Chỉ có người khác dỗ y, đã bao giờ y dỗ người khác đâu cơ chứ?
Vì thế đành đưa mắt nhìn về phía các thị nữ còn lại.
Y vốn muốn gọi các nàng đến dỗ người một chút.
Nào ngờ ánh mắt của y mới đảo qua, những thị nữ kia đã sợ hết hồn, ngay lập tức tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống, đặt đồ trong tay sang bên cạnh, rập đầu hành lễ: “Nô tỳ bái kiến Đạo chủ!”
“…”
Lời muốn nói, Thẩm Độc đành nuốt vào.
Y nhìn Phượng Tiêu một cái, cuối cùng vẫn không nói gì, cứ để nàng khóc lóc, trực tiếp vòng qua người nàng, thong thả bước về phía đỉnh Hàn Tuyệt.
Đỉnh Hàn Tuyệt trên Gian Thiên Nhai, khoảng cách không xa lắm.
Không bao lâu sau đã có thể nghe thấy tiếng nói truyền ra từ bên trong.
Là Diêu Thanh.
“…Thuộc hạ chỉ biết hôm qua Đạo chủ đã xuất hiện ở phía Tây Bất Không sơn, cứu mạng chúng ta. Nhưng lúc hỏi có về Gian Thiên Nhai hay không, chỉ nói rằng còn có chuyện phải xử lý, tạm thời không về. Cho nên, hành tung và kế hoạch của Đạo chủ, thuộc hạ thực sự không biết.”
Trong giọng nói lộ ra chút do dự.
Còn có, sầu lo và kiêng kỵ!
Giờ khắc này trên đỉnh Hàn Tuyệt, đệ tử mới tới không nhiều, phần lớn đều là người quen biết Diêu Thanh từ lâu, đã quen với cách nói chuyện thường ngày của nàng.
Bây giờ nghe thấy thế, sao có thể không nhận ra khác thường?
Bùi Vô Tịch im lặng, bên cạnh bỗng có người cười lạnh thành tiếng: “Lời này của Diêu Hữu sứ đúng là quá kỳ lạ! Ngươi đã gặp Đạo chủ, sao không biết Đạo chủ đi đâu, khi nào thì về? Nếu y không tin ngươi, sẽ ra tay cứu ngươi ư?”
Bầu không khí trong này, tức thì lạnh lẽo.
Diêu Thanh quay đầu lại, thấy ngay người vừa mở miệng: Mày rậm mắt to, thân hình cao lớn, giữa tiết trời giá rét thế này mà chỉ mặc một cái áo mỏng, phanh lồng ngực ra.
Là Đà chủ Tào Tân của phân đà Giang Âm.
Lúc Đạo chủ còn ở đây, gã chuyên đi xu nịnh vuốt mông ngựa, chỉ tiếc Đạo chủ không thèm để ý đến cái trò này của gã, luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với gã.
Trong các vị Đà chủ, địa vị của gã rất xấu hổ.
Ngoài miệng gã thề trung thành với Đạo chủ, cam chịu làm trâu làm ngựa, nhưng lúc Đạo chủ xảy ra chuyện, gã lại là người đầu tiên hàng phục Bùi Vô Tịch.
Đối với loại người “thức thời” thế này, đường nhiên Bùi Vô Tịch sẽ không từ chối.
Cuộc đấu đá giữa các phe phái, chết không ít người, cũng không thiếu phân đà bị Bùi Vô Tịch diệt trừ. Không ít địa bàn của Đạo thành nơi không chủ, nguyên một vùng Giang Hoài đã bị phân cho Tào Tân.
Cho nên tính ra, bây giờ Tào Tân chính là kẻ đắc ý nhất trong đám Đà chủ phân đà.
Địa vị của hai vị Tả – Hữu sứ trong Gian Thiên Nhai, chỉ đứng sau Đạo chủ, nhưng trước mắt Tào Tân dám nói chuyện thiếu lễ độ với Diêu Thanh như thế, đã làm rõ tình hình hiện nay của Yêu Ma đạo.
Nếu như ngày thường, Diêu Thanh đã phóng một phi tiêu tẩm độc qua rồi.
Nhưng bây giờ không được, nắm quyền trong Đạo là Bùi Vô Tịch, nàng không có bản lĩnh giết người ngay dưới mí mắt hắn.
Ngực phập phồng, hô hấp bị dồn nén.
Trong lòng Diêu Thanh thầm chửi mắng, đồng thời hung hăng ấn sát khí xuống, nhìn về phía Tào Tân, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Tính tình Đạo chủ thế nào, không phải Tào đà chủ đã lĩnh hội rồi sao? Ngay cả người khéo mồm khéo miệng như ngươi mà ngài ấy còn không quan tâm, sao có thể hạ mình quan tâm đến một kẻ như ta? Nếu ngươi nghi ngờ ta nói dối, thì có thể hỏi mấy huynh đệ đi cùng với ta ngày hôm đó.”
“Ngươi!”
Lời nàng nói ra vô cùng cay độc, Tào Tân vừa nghe thế, sao có thể không nhận ra nàng đang dùng chuyện ngày xưa mình nhiệt tình nịnh nọt mà bị hờ hững để trào phúng mình?
Gần như ngay tức thì gương mặt biến thành màu gan lợn, đúng là thẹn quá hóa giận!
“Hỏi bọn chúng? Có ai mà không biết đám tôm tép kia là tâm phúc ngươi? Tất nhiên ngươi nói gì, bọn chúng sẽ nói nấy rồi! Ngươi nói Đạo chủ còn sống, sao không đưa chứng cứ ra?!”
Toàn bộ đỉnh Hàn Tuyệt, hoàn toàn yên tĩnh.
Ánh mắt mỗi người đều rơi trên thân Tào Tân, tất cả đều đoán được gã muốn nói gì. Nhưng người đứng đằng trước bên dưới bậc thang vẫn không lên tiếng, bọn họ cho rằng đối phương đang ngầm chấp nhận lời nói của Tào Tân.
Thậm chí có thể nói, hành vi của Tào Tân, do chính hắn bày mưu tính kế!
Diêu Thanh là một người nóng tính.
Nhưng không có nghĩa nàng không có đầu óc.
Tào Tân vừa nói xong, nàng lập tức lạnh mặt: “Lời vừa rồi của Tào đà chủ có ý gì?!”
“Có ý gì?” Tào Tân cười lạnh, trực tiếp tiến lên phía trước nói, “Vài ngày trước Đạo chủ bị Cố Chiêu của Bồng Sơn dẫn đầu chính đạo truy sát, vốn đã trọng thương, phải chạy trốn tới Bất Không sơn. Ngươi lại nói Đạo chủ xuất hiện vào thời khắc mấu chốt, cứu mạng các ngươi, không chỉ bình yên vô sự, mà công lực còn tăng tiến! Diêu Hữu sứ cho rằng chúng ta bị ngu hay sao? E rằng ngươi đang âm mưu gì đó, bịa ra câu chuyện hoang đường cỡ này, quấy rối lòng người trong Đạo ta, quả thực là mưu đồ nham hiểm!”
“Họ Tào!”
Hai hàng lông mày của Diêu Thanh sắp dựng ngược, đã đến ranh giới bùng nổ rồi.
Nhưng Tào Tân vẫn không chịu dừng.
Thậm chí càng nói càng lớn tiếng, còn chỉ vào Diêu Thanh chất vấn!
“Làm sao? Chột dạ à, bị ta đoán trúng rồi chứ gì?! Người người đều biết hôm nay là ngày gì: Những năm gần đây, sự vụ lớn nhỏ trong Đạo, có chuyện nào không phải qua tay Bùi tả sứ? Ở trong Đạo, có thể nói hắn đã cúc cung tận tụy, cần cù cẩn trọng. Bây giờ Đạo chủ có chuyện, mặc dù trong lòng chúng ta bi thương không thôi, nhưng mọi chuyện trong Gian Thiên Nhai vô cùng phức tạp, há có thể một ngày vô chủ? Diêu hữu sứ biết rõ bây giờ Bùi tả sứ đảm nhiệm chức vụ Đạo chủ, chính vì lợi ích chung, thế mà còn tung tin đồn Đạo chủ khỏe mạnh, thật sự đáng chém!”
Diêu Thanh tức đến mức nói không nên lời.
Tào Tân vô cùng đắc ý, cấu véo đúng chỗ đau khiến Diêu Thanh không thể phản bác, cũng không thể động thủ, nên cực kỳ hung hăng.
Ngừng một chút, gã lặng lẽ liếc mắt nhìn Bùi Vô Tịch đứng đằng trước, thấy Bùi Vô Tịch chỉ đứng đấy chứ không phản bác, gã cảm thấy người nọ đang ngầm chấp nhận tất cả hành động của mình, trong lòng cảm thấy được cổ vũ.
Vì thế, ngôn từ phun ra khỏi miệng, càng ngày càng xảo quyệt dối trá.
“Tào mỗ biết, bởi vì Bùi tả sứ đoạt mất vị trí tả sứ, khiến cho Diêu hữu sứ ngài vốn là tả sứ cũ, nảy sinh bất mãn với Bùi tả sứ. Nhưng đại cục trước mặt, địa vị cao trong Đạo, xưa nay chỉ có người tài mới đảm nhiệm được. Năng lực của Bùi tả sứ, những năm nay tất cả mọi người đều thấy rõ, lẽ nào không đảm nhiệm nổi vị trí Đạo chủ ư?!”
“Có ai mà không hi vọng Đạo chủ còn khỏe mạnh?”
“Ta cũng hi vọng như thế. Nếu có thể dùng cái chết để đổi lấy bình yên vô sự cho Đạo chủ, Tào mỗ nhất định không ngại chết ngàn lần!”
Đây chỉ là giả thuyết thôi.
Lúc Tào Tân nói ra, không hề thấy chột dạ. Bởi gã biết câu nói tiếp theo của mình chính là “Nhưng chuyện này không thể xảy ra.”
Mục đích của những lời ấy, tất cả chỉ vì thừa dịp nghị sự ngày hôm nay, phò tá Bùi Vô Tịch ngồi lên vị trí Đạo chủ, lập được công lao lớn.
Như vậy, tương lai gã thiếu gì lợi lộc nữa?
Chỉ cần nghĩ đến đây, gã lập tức cảm thấy trong lòng sôi sục.
Trong lúc nhất thời, tất cả những lời phía sau suýt nữa thốt ra, thiếu điều vung tay hô to, cầu xin Bùi tả sứ đảm nhiệm vị trí Đạo chủ chấp chưởng Yêu Ma đạo.
Nhưng ai mà ngờ, ngay khi gã vừa há mồm, định nói!
Một giọng nói quen thuộc, như lời nguyền, như ác mộng, từ sau lưng gã, vang lên bên ngoài đỉnh Hàn Tuyệt.
Khiến người khác sởn tóc gáy!
“Ồ?”
Âm cuối cất cao, dường như mang theo chút thích thú, nhưng nghe kĩ hơn, lại cảm thấy tràn ngập lạnh lẽo băng giá!
“Không ngại chết ngàn lần à! Tào đà chủ trung thành tận tâm như vậy, xem ra ngày xưa bản Đạo chủ đã bạc đãi ngươi rồi…”
Gương mặt Diêu Thanh vốn căng cứng vì phẫn nộ, nay lập tức tràn ngập vẻ kinh hỉ.
Nàng vội quay ngoắt đầu nhìn lại.
Còn tất cả mọi người đứng trên đỉnh Hàn Tuyệt bây giờ, đồng loạt run rẩy, thậm chí hai chân mềm nhũn, cuối cùng quá sợ hãi mà ngã lăn ra đất, cả người mềm nhũn như không xương, chẳng tài nào bò dậy nổi!
Giọng nói này…
Sao bọn họ có thể không biết?
Mười năm trước, nó từ ngây ngô chuyển thành chín chắn, từ căng thẳng thành thong dong, vĩnh viễn vang lên trên đỉnh đầu bọn họ, vĩnh viễn vang lên từ chỗ cao nhất tại đỉnh Hàn Tuyệt, vĩnh viễn vang lên từ bậc thang cao nhất!
Chủ nhân của giọng nói này, nắm trong tay sự sống chết của bọn họ, chúa tể của toàn bộ Yêu Ma đạo, cũng là kẻ ảnh hưởng đến toàn cục giang hồ và thiên hạ…
Ngửa tay thành mây, lật tay thành mưa!
Một lời nói, như mệnh lệnh sống chết; một lời nói, như hạ bút phán quan!
Bọn họ càng ít khi có đủ can đảm nhìn thẳng vào y, thì càng khắc sâu giọng nói của y. Dường như từng nhịp điệu lên xuống, từng âm điệu biến hóa đã khắc sâu vào từng lỗ chân lông, từng tấc xương tấc thịt….
Một khi nghe thấy, chỉ còn có thể ——
Cúi đầu xưng thần!
Nụ cười trên mặt Tào Tân còn chưa kịp lan ra, nay đã sợ đến mức hai chân run rẩy, “rầm” một tiếng quỳ trên mặt đấy, trán đầy mồ hôi lạnh.
Gã muốn nói gì đó.
Nhưng lúc hé miệng, mới phát hiện đầu lưỡi của mình đang run bần bật, xoắn xuýt vào nhau, không thể phát ra âm thanh gì.
“Cộp, cộp…”
Tiếng bước chân rất chậm.
Như nhàn nhã dạo chơi bước tới.
Nhưng lọt vào trong tai mọi người, chỉ cảm thấy tim đập mất khống chế, thoáng cái đã vọt lên mãnh liệt!
Diêu Thanh quỳ xuống, khom người cúi đầu: “Thuộc hạ bái kiến Đạo chủ, cung nghênh Đạo chủ trở về!”
Âm thanh của nàng lanh lảnh, vang vọng trong sơn động, làm nổi bật không khí tĩnh mịch khiếp người trên đỉnh Hàn Tuyệt.
Giờ đây, trong lòng mỗi người còn đang giãy giụa.
Thẩm Độc bước từ bên ngoài vào, mặc dù không liếc mắt nhìn những người này cái nào, nhưng tâm tình hoảng loạn khiếp sợ của bọn họ, y vẫn nắm rỗ.
Tất cả những kẻ đang lặng im quỳ mọp đều là thuộc hạ của y.
Mặt đất trải thảm nhung Ba Tư mà y thích nhất.
Bảo tọa trên bậc thang đằng trước cũng là nơi y đã quen ngồi.
Cho nên bước đi ở nơi đây, y không hề có chút hoang mang.
Nơi này ——
Là Yêu Ma đạo của y.
Bước qua người Diêu Thanh, y chỉ hờ hững phẩy tay, ra hiệu cho nàng có thể đứng dậy, nhưng ánh mắt không hề rơi trên người nàng, thậm chí cũng không thèm nhìn Tào Tân vừa rồi còn hung hăng, ngông cuồng tự đại.
Ánh mắt Thẩm Độc, chỉ chăm chăm về phía trước.
Lúc y chầm chậm tiến vào, bóng người đứng ngay dưới bậc thang đã quay lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn y đến gần.
Đây là lần đầu tiên y đứng từ góc độ này nhìn Bùi Vô Tịch.
Trước kia, y toàn ngồi trên bảo tọa cao cao, từ phía trên nhìn xuống hắn, hoặc nhìn hắn khom người phủ phục trước mặt mình, hoặc lúc uống nước Vong Ưu, ý thức hỗn loạn chẳng nhớ rõ cái gì.
Cho nên mới không phát hiện, thì ra hắn đã cao như vậy rồi.
So với y còn cao hơn một đoạn.
Trút bỏ hơi thở thiếu niên, đứng dưới bậc thang nay đã là thanh niên trầm ổn.
Gương mặt vì giết chóc mà nhuốm lệ khí, rất giống Thẩm Độc, chẳng qua có thêm phần lãnh khốc.
Phần lớn thời gian, hắn đều yên lặng.
Như một con thú hoang ẩn thân trong bóng tối.
Cơ thể hắn tráng kiện, phủ đầy vết thương, bên trong tích tụ sức bật tiềm tàng nóng bỏng, nhưng bề ngoài thì trầm tĩnh thâm sâu như cái giếng không đáy.
Lạnh giá đan xen nóng bỏng.
Mâu thuẫn.
Giống như ánh mắt hắn nhìn y giờ khắc này, lẫn lộn cả buồn và vui, như thể cuối cùng đã được giải thoát, hay như thể rơi vào vực sâu đau đớn, muốn giãy giụa, nhưng hết lần này đến lần khác cứ cam nguyện sa vào.
Thẩm Độc dừng bước, nhìn hắn.
2 người đứng cách nhau sáu bước.
Bùi Vô Tịch chậm rãi đi về phía y, một bước, hai bước, ba bước, dừng trước mặt y.
Lông mày sắc nhọn giãn ra, con ngươi đen như mực, như điểm xuyết đầy ánh sao.
Rõ ràng không cười, vẫn đem đến cho người ta cảm giác hắn đang vui vẻ.
Đôi môi mím chặt thành một đường thẳng của hắn từ từ tách ra, hầu kết trượt lên trượt xuống, nhìn Thẩm Độc, cứ ngỡ như mình đang ở trong mơ, ngay cả giọng nói thốt ra, cũng có vẻ hoảng hốt ngẩn ngơ: “Đạo chủ…”
“Chát!”
Thanh âm khàn khàn, thậm chí còn chưa kịp nói hết câu!
Thẩm Độc ung dung liếc mắt nhìn hắn, ngay trước mặt mọi người trên đỉnh Hàn Tuyệt, trực tiếp vung tay tát thẳng lên mặt hắn!
Bất ngờ không kịp đề phòng, Bùi Vô Tịch lảo đảo như sắp ngã lăn!
Diêu Thanh ngây ngẩn cả người.
Tào Tân cũng ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người gần xa ngây ngẩn cả người!
Ai cũng biết Bùi Vô Tịch là một con chó của Thẩm Độc, nhưng xưa nay họ chưa từng chứng kiến Thẩm Độc làm mất mặt Bùi Vô Tịch ngay trước mắt mọi người, từ trước đến giờ chỉ ngầm giáo huấn hắn.
Hôm nay…
Là lần đầu tiên.
Hơn nữa, giờ đây Bùi Vô Tịch gần như đã nắm trong tay toàn bộ Yêu Ma đạo, rõ ràng phần lớn người trên đỉnh Hàn Tuyệt là thuộc hạ của hắn, rõ ràng nhìn qua Thẩm Độc mới là người phải rơi vào tình cảnh bất lợi!
Thế nhưng…
Bất kể là họ, hay chính Bùi Vô Tịch, đều cảm thấy đương nhiên.
Dường như trong Yêu Ma đạo, chỉ có Thẩm Độc, cũng chỉ có thể là Thẩm Độc, mới đủ sức để làm việc phách lối như vậy, mới đủ bản lĩnh để độc ác như vậy.
Một cái tát vừa rồi dùng khá nhiều sức.
Trong miệng Bùi Vô Tịch lập tức tràn ngập mùi máu tanh, nhưng giờ đây đáy lòng hắn chỉ cảm thấy thật vui vẻ.
Thẩm Độc cứ làm như không nhìn thấy sự chật vật của hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “ Đứng lên.”
Bùi Vô Tịch lau vết máu bên khóe môi, cúi thấp đầu, bàn tay chống xuống mặt đất, ấn lên thảm nhung mềm mại phía dưới, chậm rãi thẳng lưng một lần nữa.
Nhưng không phải đứng.
Hắn quỳ gối trước mặt Thẩm Độc.
Thẩm Độc hỏi hắn: “Kẻ đâm dao sau lưng ta, là người?”
Bùi Vô Tịch đáp: “Đúng”.
“Chát!”
Một cái tát còn rát hơn cả cái ban đầu!
Thẩm Độc nở nụ cười: “Tuy biết ngươi là một sói hung ác, nhưng ta vẫn coi ngươi như một con chó mà nuôi, tưởng rằng mười năm qua ngươi không động thủ, thì tương lai cũng sẽ không động thủ với ta. Ai mà ngờ ngươi không chỉ ra tay, mà còn không giết được ta! Tay chân không sạch sẽ, giết người không linh hoạt! Nhiều năm như thế, học hành như vậy à. Ta dạy ngươi như thế sao!”
Bùi Vô Tịch nhỏm dậy thẳng lưng lần nữa, nuốt toàn bộ máu tanh trong miệng xuống, bình tĩnh trả lời: “Không phải.”
“Chát!”
Cái tát thứ ba!
Vẫn không lưu tình như trước!
Ra tay tàn nhẫn, nhưng bên môi vẫn treo nụ cười.
Vẻ mặt ấy mọi người đều thấy quen.
Vẻ yêu tà và bất thường thuộc về Đạo chủ Yêu Ma đạo.
Trên mặt Thẩm Độc không chút gợn sóng, đáy mắt không hề có vẻ thương hại, hỏi vấn đề thứ ba: “Sau khi ra tay với ta, diệt trừ phe đối lập, nhưng vẫn để lại Phượng Tiêu, để lại Diêu Thanh. Mở đầu bằng thủ đoạn ngoan độc hơn bất kì ai, ta cứ tưởng ngươi phải hung ác đến cùng, thừa dịp ta không có ở đây mà soán vị cướp ngôi. Ngươi thì hay rồi, hơn hai mươi ngày qua, vẫn còn là “Bùi tả sứ”! Cần quyết đoán mà không quyết đoán, do dự ắt sẽ gây họa! Ta cũng dạy ngươi như thế sao?”
“…Không phải.”
Bùi Vô Tịch mở to mắt nhìn, bị cái tát tiếp theo của y làm cho ngã xuống, rõ ràng rất đau, nhưng cứ như không cảm giác được gì, sau khi đáp lời y, từ từ cong khóe môi.
Một nụ cười như thể trấn an.
Có chút ấm áp lạ lùng.
Hắn quỳ trước mặt y, giờ khắc này ánh mắt như ngọc lưu ly sáng trong dễ vỡ, đường nét khuôn mặt lạnh ngắt của hắn hóa thành mềm mại, sau đó vươn tay ra, kéo tay phải y.
Bàn tay phải vừa rồi tát lên mặt hắn chẳng hề nể nang.
Từ lúc vào Gian Thiên Nhai, Bùi Vô Tịch đã quen một Thẩm Độc, mười ngón không dính nước mùa xuân (*), ham hưởng thụ, thích bày mưu, giỏi võ công…
(*) Ý chỉ người được nuông chiều, không phải làm lụng.
Có thể giết người không chớp mắt, nhưng không thể nấu một miếng ăn.
Nên tay y rất dễ nhìn, mỗi một khớp ngón tay, tinh tế như được thợ thủ công đẽo gọt chạm khắc.
Thẩm Độc giết người không quá ba chiêu, đánh người không quá ba cái, mắng người không vượt ba câu. Nhưng luôn luôn giết người trước đánh người sau, đánh người trước rồi mới mắng người.
Như vừa rồi vậy.
Trước tiên cho hắn một cái tát, sau đó sẽ hỏi hắn, cái tát này có đáng đánh hay không.
Bùi Vô Tịch hiểu y, thật sự rất sâu, thậm chí còn hiểu hơn cả bản thân.
Cho nên…
Đến tận bây giờ, mới hiểu được trái tim mình.
Từng chút từng chút, hắn mở từng ngón tay thon dài đang cuộn lại của Thẩm Độc, sau đó cúi đầu, ghé sát, mang theo tất cả thành kính, hôn lên lòng bàn tay đỏ tấy của y.
Lần đầu tiên, mặc kệ ánh mắt người đời.
Giờ khắc này, hắn thừa nhận mình là nô bộc của y, là tù binh của y.
Thẩm Độc lạnh nhạt nhìn hắn.
Không lên tiếng, không nhúc nhích.
Bùi Vô Tịch vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm y, tựa đầu bên hông y: “Thẩm Độc, ta sai rồi. Đừng giận nữa, có được không?”
Chúi: Chời địu Σ(・口・) Tui thấy máu mình đang sôi ʘ͜ʖʘ Các chế đừng ngăn mị, để mị chết chìm trong sự kích thích này đi!!!! ( ̄`Д´ ̄)9