• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đã thế, Lão đại lại nhanh quá nhanh…Chưa gì mà đã ngỏ lời kết hôn với cô ta…Người cô ta muốn kết hôn là lão đại kế vị Long bang chứ đâu phải là lão đại Hắc bang, nên cô ta đã đồng ý kế sách của Giang Thanh Hầu, cả hai bên đều có lợi…”



Nghe Trác Bằng nói như thế, Dư Sinh khẽ lắc đầu thốt ra một câu



“Quả nhiên tâm tư phụ nữ…hơn cả rắn độc…khó lườn”



Nhã Tịnh bất giác liếc mắt nhìn Dư Sinh, làm anh câm ngay lập tức.



“Anh có chịu im để Trác Bằng cậu ấy nói hết không??...Cậu mau nói đi”



“Cả hai bên là Đường Nhược Vân và Giang Thanh Hầu đều có lợi. Giang Thanh Hầu một tay muốn giết chết Giang Thanh Hải khiến Giang Thanh Trung đầu bạc tiễn đầu xanh, một tay muốn mượn chuyện Giang Thanh Hải đâm Đường Nhược Vân, lấy danh nghĩa của Giang thanh Trung mà giả tạc axit tiêm thuốc vào Đường Nhược Vân khiến cô ta sốc thuốc mà chết, lợi dụng tình yêu của lão đại khiến lão đại sinh thù mà ra tay với Giang lão gia, như thế lão ta một tên mà trúng hai đích…Thật ra người mà ông ta tạc axit không phải là Đường Nhược Vân, mà là kẻ hầu của cô ta-A Tam, Đường Nhược Vân thật ra sáng hôm đó đã dùng hộ chiếu giả trốn sang nước ngoài đi gặp lão đại Long bang một cách thuận lợi”



“Sau khi lão đại biết tin tức này, mọi người có nhớ là khi ấy anh ta gặp ai cũng dùng nắm đấm không? Không phải lão đại đau khổ đâu! Mà là lão đại đang rất tức giận vì bị đùa bỡn tình cảm”



“Thế còn Đường Nhược Thanh đang ở trong biệt thự này”



“Đường Nhược Thanh cũng là Đường Nhược Vân, Đường Nhược Vân cũng là Đường Nhược Thanh, hai tên nhưng cùng một người”



Mọi người trong phòng lúc này từ Nhã Tịnh, Dư Sinh, Hoàng Khâu,Lưu Khiết đến Trạch Phong đều bắt đầu ngơ ngác



“Không…không xong rồi…não của tôi đã hoạt động quá công suất rồi…tôi không thể tiếp thu tin tức sốc này thêm một lần nào nữa…Chơi với lão đại có ngày tôi lại vào viện tâm thần mất…Chờ tôi đi uống tí nước cung cấp oxi cho não cái đã…Nếu không tôi sẽ bị sốc thông tin mà chết mất”



Hoàng Khâu lúc này vội vã tìm nước uống, anh vốn chỉ thích hoạt động thể chất đấm đá hay bắn súng các kiểu chứ mấy chuyện hoạt động vận động công suất não này anh rất kém, khó lắm mới tiếp thu chút vậy mà càng tiếp thu, mọi chuyện lại càng rối…



“Ngay từ đầu, lão đại đã biết Nhược Thanh cô ta chính là Nhược Vân, nhưng lão đại muốn quan sát xem cô ta đang định giở trò gì nên mới giữ cô ta bên cạnh. Lão đại còn biết cô ta đang là thiếu phu nhân ở Long bang…cô ta lần này tiếp cận lão đại là muốn tìm tấm bảng đồ của Hàn gia, tấm bảng đồ cất giấu mỏ khoáng sản mà dùng cả đời cũng không hết”



“Thật không thể tin được, lão đại Long bang lại để cho phu nhân của hắn vào chỗ nguy hiểm thế này”



“Nói thế thì không đúng rồi, chẳng qua là hắn từ trước đến giờ chưa từng yêu Đường Nhược Vân. Em nghĩ xem, chẳng có người chồng nào dám đẩy vợ mình vào chỗ nguy hiểm, trừ phi là hắn không yêu em. Nếu Dư Sinh anh là lão đại Long bang, anh dù bị tan xương nát thịt cũng không đẩy Nhã Tịnh em vào chỗ nguy hiểm như thế này”



Ánh mắt của Dư sinh lúc này nhìn Nhã Tịnh một cách ấm áp. Những lời anh nói là sự thật, nếu là anh, anh nhất quyết sẽ không để Nhã Tịnh cô vào chỗ nguy hiểm như thế …



“Thế là mắt của Nhã Tịnh có bị mù như cô ấy nói không”



Nhã Tịnh lúc này cất giọng nghiêm nghị.



“Không hề, mắt cô ta không hề bị mù. Hôm đấy lúc Tiểu Linh gọi tôi đến khám cho cô ta, khi đấy tôi cố tình mắng cô ta mấy câu, cô ta đã liếc xéo nữa mắt với tôi…Liệu một kẻ mù có thể liếc người khác, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống?”



“Để che giấu sự thật lúc Trạch Âu cho người khám mắt cô ta. Cô ta đã dùng một loại dung dịch nhỏ mắt khiến mắt cô ta bị mù tạm thời, dung dịch này tôi còn đang trong quá trình nghiên cứu liệu thành phần của nó là gì mà có thể khiến mắt người ta tạm thời không thể nhìn thấy được. Lưu Khiết tôi phải công nhận một điều là Giang Thanh Hầu, dù lão ta đã già nhưng khả năng phát minh của lão lại không giới hạn. Nếu lão ta mà có một chút lương thiện thì chẳng phải đã giúp thế giới rồi sao?”



“Xem ra, tất cả chúng ta đều gì Lão đại lừa một vố khá đau đấy”



Hoàng Khâu khẽ thở dài lên tiếng, lắc đầu bất lực



“Nếu không lừa chúng ta thì liệu mọi việc có suôn sẻ như bây giờ, không ấy Giang Thanh Hầu với trí thông minh của lão ta đã phát hiện ra sơ hở từ lâu”



Hàn Trạch Phong lên tiếng giải thích, bênh vực cho anh hai của mình.



“Thế giới này nợ Hàn Trạch Âu anh tôi một giải Oscar”



‘Đừng ngồi đây phiếm nữa, Lưu Khiết cậu hãy mau phân tích rốt cuộc bên trong giác mạc này có thật là ẩn RE camera trong suốt không. Lõa đại đang chờ kết quả của cậu đấy”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK