Lang Trạm đang nghĩ, hoàng tổ mẫu luôn ở Minh Châu, vì sao lại biết được con của Nghi phi không còn nữa? Chàng và Nguyễn Anh đến Minh Châu tổng cộng chưa đến nửa tháng, trong nửa tháng này có gần mười ngày là lộ trình, hoàng tổ mẫu ước chừng không phải là nhân cơ hội họ ở trên đường, về kinh trước để nắm tin tức, rồi lại dùng tin tức này để ép họ rút lui, chỉ là không ngờ được mình có thể đưa người trở về? Đem sự nghi ngờ này nói cho Nguyễn Anh nghe, đoán ra được một khả năng, “hoàng tổ mẫu biết nàng coi trọng Nghi phi nương nương, có lẽ đang lừa nàng trở về.”
Nguyễn Anh nghe xong trong lòng đang trôi nổi quả nhiên định thần lại, đúng rồi, thái hậu vốn không có cơ hội biết được chuyện trong kinh, nhất định là sợ họ quấy rầy người, mới nghĩ ra kế sách này, đầu mày cau chặt lại dãn ra, nàng trong lúc thả lỏng liền nghĩ đến một người, “Tri Thu đâu?”
Tri Thu và Tần thái hậu cùng mất tích, hai người chỉ thấy thái hậu, bây giờ Tri Thu ở đâu? Hay là đã về kinh trước, truyền tin tức cho thái hậu?
Trái tim vừa mới ổn định lại nhảy lên.
Lang Trạm thường ngày không để ý đến nữ nhân trong cung, gần đây trong tâm trí đều là nàng, lúc nghe thấy cái tên này suy nghĩ rất lâu mới nhớ lại, Tri Thu là cung nữ bên cạnh hoàng tổ mẫu.
Thực sự không nhìn thấy.
“Đợi hoàng tổ mẫu tỉnh lại rồi hỏi thử.”
Vào đêm, hai người đi ngang qua Lương Châu, xuống xe tìm một quán trọ, Tần thái hậu yếu ớt tỉnh lại, mắng Lang Trạm mấy câu, mặc cho Nguyễn Anh đỡ vào trong phòng.
Ba người đơn giản dùng bữa, dùng bữa xong Nguyễn Anh muốn hỏi Tần thái hậu, vừa mới mở miệng, Tần thái hậu chê trong phòng nóng, bay thẳng lên nóc nhà hóng gió.
Nguyễn Anh không ngăn cản được, đờ mắt ra nhìn lên nóc nhà, nàng không biết võ công, không biết làm thế nào mới có thể lên được, chỉ biết để Lang Trạm đưa nàng lên.
Tần thái hậu vẫn đang giận Lang Trạm, muốn đuổi chàng xuống, Nguyễn Anh sợ người lại tìm chuyện, nhìn về phía Lang Trạm, Lang Trạm cam chịu nhảy xuống.
Tần thái hậu cúi đầu lẩm bẩm một tiếng, “không ngờ được.” Nguyễn Anh không bỏ qua bất kì cơ hội nào để biết được sự thật, tiến sát lại gần Tần thái hậu, “người nói gì?”
“Con lại có thể sai khiến nó làm việc.”
Chữ nó này rõ ràng là chỉ Lang Trạm.
Nguyễn Anh đành phải trả lời: “tình thế ép buộc, chúng con chỉ là vì có thể đưa người hồi cung một cách nhanh nhất.”
Người trong cung đều nói Tần thái hậu đầu óc có vấn đề, người cũng thực sự điên điên khùng khùng một hối tu tiên một hồi bắt ma, Nguyễn Anh đối với việc này tin tưởng không nghi ngờ, chỉ có duy nhất lúc này, nàng thoáng chốc thất thần.
Trong màn đêm, Tần thái hậu nhếch mày, ánh mắt trong veo, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ nữ hiệp khí khái hào hùng bức người như lúc ban đầu, dáng vẻ như vậy nào có giống người điên?
“Người không bệnh?” Nguyễn Anh nhất thời xúc động hỏi một tiếng.
Tần thái hậu cúi đầu, hỏi một đằng trả lời một nẻo, “con muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Dáng vẻ như vậy chắc chắn không bị bệnh!
Nguyễn Anh trong lòng hoang mang, nàng biết ở trong cung việc không thể hỏi quá nhiều, nàng hành sự suy nghĩ tuyệt đối một chữ cũng không nói nhiều, nếu không phải liên quan đến cô cô, nàng muốn lập tức nhảy xuống, bí mật gả vờ điên của Tần thái hậu nàng một chút cũng không muốn biết!
“Người làm sao biết được cô cô xảy ra chuyện?” Nàng muốn biết được thật giả của việc này.
Tần thái hậu mỉm cười, “gạt con thôi.”
Nguyễn Anh a một tiếng, vui mừng vạn phần, “vậy chính là cô cô vô sự?”
“Cái này ta không biết.” Tần thái hậu xoa xoa đầu nàng, “ai bảo các con luôn đối phó với ta? Ta chỉ có thể ra kế sách này.” Kết quả vẫn không thoát được. Bàn tay từ trên tóc nàng trượt xuống gáy nàng, ra sức bóp chặt, “Lang Trạm ở phía dưới, bảo nó đi!”
Nguyễn Anh trong lòng kinh ngạc, hít thở một cách khó khăn, thế nào cũng không nói ra được một chữ, trong mắt Tần thái hậu thoáng qua một chút không đành, do dự giây lát vẫn buông lỏng tay, “động tĩnh nhỏ một chút!”
Tiếng ho trượt lại vào trong cổ họng, Nguyễn Anh kìm nén rồi lại kìm nén, lời nói từ trong miệng nặn ra, “người muốn làm gì? Dùng con để uy hiếp ngài ấy?”
“Đúng vậy. Ta nói rồi, ta sẽ không cùng các con hồi kinh.”
“Rốt cuộc vì sao?”
“Ta vẫn chưa tìm được người đó.”
Người nào?
Tiên nữ áo xanh?
Đây không phải là chuyện đùa!
“Người không bệnh, hà tất cố ý lừa dối?” Ánh mắt Nguyễn Anh cảnh giác nhìn người, nếu người lại động thủ, đành phải dùng lực mạnh.
“Đợi ta tìm được người đó, ta tự trở về.” Tần thái hậi không trả lời mà hỏi ngược lại, “con thật không ở cùng ta?”
“Không, con phải hồi cung tìm cô cô.”
Tần thái hậu cảm thấy buồn cười, “con là một đứa bé chưa cai sữa? Cả ngày đều muốn ở cùng với trưởng bối.”
Nguyễn Anh xấu hổ đỏ mặt, nói vào trọng điểm, “người phải thương con, hay là người trở về, chứng minh con trong sạch, rồi người lại ... ...” đi?
Tần thái hậu lĩnh ngộ, “vậy ta sẽ đưa ra một yêu cầu.”
“Người nói.”
“Đến lúc đó con nhất định phải đi cùng ta.”
“Hả?” Nguyễn Anh kinh ngạc.
“Đồng ý không?” Tần thái hậu nhổm người dậy, như là có thể bay đi mất dạng bất cứ lúc nào, người nếu lại chạy đi, cũng không biết lúc nào mới có thể tìm được!
Nguyễn Anh vội nói: “Đồng ý, con đồng ý là được.”
“Ngoan.” Tần thái hậu xoa đầu nàng, nàng thấp thỏm, “người đừng bóp chặt con.”
Tần thái hậu mỉm cười, “nhớ kĩ, ước định của ta và con không thể để cho người thứ ba biết được, Nghi phi cũng không được.”
Đồng ý cũng đã đồng ý rồi, cứ xem như là một cái hố, nàng cũng đã nhảy vào rồi, lại dứt khoát rải cho mình một ít đất, “được.”
“Nếu làm không được, con của cô cô con … …”
“Làm được!!!” Nguyễn Anh không để ý đến, đợi hai người cùng đi ra. Nàng hiểu những gì Tần thái hậu nói, lúc này nàng nhằm vào điểm quan trọng hỏi, “người đúng là ghét cô cô sinh ra đứa bé?”
Tần thái hậu không hề e dè gật đầu.
“Chỉ ghét cô cô sinh ra đứa bé?”
Tần thái hậu cười lạnh, “đều ghét!”
Nguyễn Anh kinh ngạc đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, thái hậu ghét phi tử trong cung sinh con! Phi tử trong cung không sinh được con! Hai việc móc nối lại với nhau, như là đào ra một bí mật đã được chôn vùi.
Tần thái hậu lại không sợ nàng nghĩ nhiều, nói xong tự mình bay xuống, Nguyễn Anh lẻ loi ngồi một lát, Lang Trạm đi lên, “tổ mẫu ngủ rồi, hỏi rõ chưa?” Tìm một khoảng cách vừa phải ngồi xuống.
Nguyễn Anh gật đầu, “người thực sự đang lừa chúng ta.”
“An tâm chưa?” Đôi mát đen láy của Lang Trạm nhìn qua.
“Vâng.” Nguyễn Anh trong lòng vui mừng, mội nói: “Người đồng ý cũng chúng ta trở về, sáng sớm mai chúng ta sẽ khởi hành.”
“Chỉ nói những điều này?”
Lang Trạm hỏi một cách đơn giản, suýt nữa khiến Nguyễn Anh để lộ sơ hở, nàng cúi đầu úp úp mở mở đáp một tiếng, “vâng.”
“Không lừa ta.”
Nguyễn Anh nếu mở miệng ra đáp chính là lừa gạc rồi, nàng có nỗi khổ không nói ra được, khó xử đến mức trong lòng đều xuất hiện sự áy náy, đúng lúc này bỗng nhiên nghĩ đến, “hỏng rồi, quên hỏi chuyện của Tri Thu.”
“Không sao, ngày mai cũng được.” Chủ đề này xoay chuyển rất tốt, Lang Trạm cũng không truy đến cùng câu hỏi nàng chưa trả lời, nhổm người đưa nàng xuống, “nên xuống rồi.”
Đưa đến cửa phòng, Lang Trạm thay nàng mở cửa sổ, “trong phòng có quạt, đừng quên.”
“Không cần đâu, ở đây với Minh Châu không khác nhau, Minh Châu rất mát mẻ.” Nguyễn Anh ngủ rất sâu, muốn ngủ một giấc đến trời sáng, nếu như muốn nàng cách một lát lại quạt, nàng sẽ phiền đến mất ngủ, nhưng thấy biểu tình của Lang Trạm thay đổi rất kỳ lạ, vội bổ sung một câu, “nếu thật sự cảm thấy nóng, thiếp sẽ quạt.”
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo ra khoảng 10:30 tối mai.
Bắn tim!
Danh Sách Chương: