Kiếp trước Từ Tiếu Thiên thiếu nợ tôi.
Lúc nó đi dò xét tin tức ở chỗ Đinh Bằng, tôi tự an ủi bản thân như vậy.
“Không liên lạc được, anh ta gọi điện về nhà Lăng Tiêu, không có ở nhà, cùng lắm anh ta biết chỗ Lăng Tiêu đang ở”. Từ Tiếu Thiên gọi điện thoại cho tôi. “Kiều gia, ngài cứ ra lệnh cho em, có muốn em qua xem thử hắn đã chết hay chưa không ạ?”
“Không cần”. Tôi nhanh chóng đáp lời. Nếu tôi bắt Từ Tiếu Thiên đi tìm Lăng Tiêu thật thì mẹ nó không phải là người mà.
“Vậy bây giờ mày làm sao?”
“….Mặc kệ”. Tôi cắn nhẹ môi, chơi trò lạt mềm buộc chặt với tôi hả, không hiệu quả đâu. “Hắn muốn biến mất thì cứ biến mất đi, tao đây cầu còn không được”
“Là mày làm hắn biến mất…”
“Câm miệng”.
Suốt mười ngày, mãi cho đến khi bố mẹ tôi trở về sau tuần trăng mật, Lăng Tiêu vẫn như đã bốc hơi khỏi thế gian, không chút tung tích.
Tôi về lại trường học, chuẩn bị làm sinh viên ngoan. Kỳ thi vừa đến, ông Bao đến gặp chúng tôi để nói chuyện, ba môn không đạt chuẩn là không được đâu à, mấy em phải nghĩ đến khoa mình, nhớ xem bài tập cho kỹ…
Mắt tôi liếc qua ông Bao, mờ mịt nhìn về một nơi vô định sau lưng ổng.
“Kiều Dương, em là đứa trẻ ngoan, không thể cứ cà lơ phất phơ hoài như vậy…”. Ông Bao nói đến hai chục phút, hút xong hai điếu thuốc, dùng đầu lọc chỉ vào tôi, nhấn mạnh ngữ điệu. “Em định bỏ học sao, cứ nghĩ kỹ lại đi”
“Em biết rồi thưa sếp Bao”. Tôi ngoan ngoãn cúi đầu.
Đi ra từ phòng phụ đạo viên, tôi châm điếu thuốc, bước chầm chậm về phòng, rồi đột nhiên hoảng hồn, lúc đưa tay vào túi quần chạm vào cái bật lửa, gương mặt Lăng Tiêu với nụ cười nhàn nhạt hiện lên trước mắt tôi. Tôi nhanh chóng rụt tay ra, y như điện giật vậy.
Lúc tôi về đến phòng, Uy ca đang ngồi trên máy chờ lên cấp, nhìn thấy tôi gã quay đầu lại nói một câu. “Lên account 7 Độ giết quái tiếp tao đi”
“Tiểu Từ đâu, mày lên account nó không được sao, người một nhà cả”. Tôi nhìn khắp phòng, không thấy Từ Tiếu Thiên.
“Máu của nó yếu, gánh không nổi đâu”. Uy ca vừa nói xong mấy lời này đã bị treo máy, đành u oán nhìn tôi.
Tôi mở máy của Từ Tiếu Thiên lên. Kể từ lần trước 7 Độ đổi mật mã, tôi vẫn chưa hề đăng nhập vào account hắn, đột nhiên lại trỗi lên cảm giác muốn vào đó xem, tôi luôn muốn phủi đi tất cả những gì có liên quan đến Lăng Tiêu, giờ lại nhận ra, trừ cái account này, tôi đã không còn liên hệ gì với hắn nữa, đột nhiên lại nảy sinh cảm giác không thể buông bỏ.
Lúc đăng nhập vào, tôi cực kỳ để tâm đến lần cuối hắn vào ở đây, lại còn là khi vừa đổi mật mã, lâu như vậy mà Lăng Tiêu vẫn không lên dù chỉ một lần, tôi thở dài, đưa account về nhà tìm trang bị.
Lúc cầm trang bị thượng hạng nhất, tôi mới để ý có một lá thư chưa đọc, tim tôi đập loạn lên, cơ hồ có hơi khó thở. Dù tôi hiểu rằng đây chắc chỉ là mấy tin nhắn bình thường, ví dụ hỏi tại sao lâu vậy mà hắn không online, biết đâu lại là tin nhắn cô Tiểu Nhã kia mắng hắn không chừng.
Nhưng tay tôi vẫn run lên. Lúc mở hộp thư lên, tôi giật mình nhìn sang chỗ Uy ca, gã đã đứng lên đi WC.
Trên màn hình nhảy ra thật nhiều tin nhắn, tôi nhìn lại tên người gửi, tim càng đập điên cuồng, tất cả là của Mưa mùa đông.
“Kiều Dương, anh nghĩ chắc là em sẽ không lên account này, anh thấy rằng em thật sự không muốn nhìn mặt anh nữa, lúc em nói ra câu đó, mãi mãi em cũng không hiểu được cảm giác trong anh là như thế nào.
Anh không biết phải như thế nào mới gọi là biến mất, anh cố hết sức. Chẳng qua anh có suy nghĩ, nếu là anh biến mất thật, phải mất đến bao lâu em mới nhận ra, hay là mãi mãi em cũng không biết rằng anh đã biến mất?
Em không nhận ra anh đã biến mất, so ra càng đáng sợ hơn việc anh biến mất.
Cả đời này anh không quên được Đỗ Tâm Vũ, đây là sự thật, tình cảm đã bỏ ra như thế rồi, làm sao có thể quên, bảo quên là quá phi lý rồi.
Anh tiếp cận em là vì anh ấy, nhưng đi được đến bây giờ, hoàn toàn không liên hệ gì với anh ấy. Em và anh ấy là hai người khác xa nhau, anh thích tất cả những gì anh đáng lẽ phải ghét ở em.
Anh không biết rằng khi bị một người đàn ông nói thích, em mang cảm giác gì, rất phiền ha, những khi em ở cùng anh, chưa bao giờ anh thấy em có thể thả lỏng và vui vẻ, là lỗi của anh
Em hỏi anh chuyện sau này, anh không có nghĩ đến, đối với anh mà nói, được ở bên em là điều quan trọng nhất, có cản trở thì cùng nhau vượt qua, quá nhiều khuất tất thì buông tha nhau là được”
….
Đằng sau còn mấy tin nhắn, là bạn ở bang phái 7 Độ gửi đến, hỏi hắn khi nào online thì gì đó. Tôi không nhìn rõ nữa, mắt mờ ảo, sống mũi cũng cay cay. Cho đến giờ, Lăng Tiêu chưa từng nói nhiều với tôi như thế, tôi với hắn ở bên nhau đều lười nói chuyện, hắn lại là người ít nói.
Đầu tôi rất hỗn loạn, những lời này cứ như đám cỏ khô độn vào tim, chỗ nào cũng thấy bứt rứt, nhưng không hiểu nổi cảm giác của bản thân là gì. Tôi ấn huyệt Thái Dương, cảm thấy hơi buồn ngủ.
“Đây là…ý…gì?”. Giọng nói của Uy ca thoảng qua tai tôi
Tôi quay đầu lại, chẳng biết gã đã đi WC xong từ lúc nào, đang đứng nhìn từ phía sau. Cả người tôi đổ mồ hôi lạnh, nảy sinh ý nghĩ muốn giết gã diệt khẩu. Tôi nắm cổ áo gã, kéo mặt gã lại gần mình:
“Là cái gì có ý gì?”
“Mưa mùa đông này là ai vậy? Thích Lăng Tiêu hả?”. Uy ca vùng ra, vẫn còn nhìn chằm chằm màn hình.
Tôi nhanh chóng liếc nhìn màn hình, giờ mới nhớ đây là tin nhắn Mưa mùa đông gửi cho 7 Độ, trong bụng thấy thở phào nhẹ nhõm, hàng đầu nhắc đến tên tôi đã ở trang trước, tôi buông Uy ca ra.
“Chuyện của người khác, mày không cần lo”. Tôi nằm dài trên bàn.
“Lăng Tiêu không chỉ hút gái mà còn hút trai nữa…”. Uy ca chép miệng, cảm thán. “Tên này thật có sức hấp dẫn, tao đây muốn tìm một cô nàng coi được một xíu thôi đã khó rồi”
“Ài…”. Tôi nằm trên bàn, thở dài, mấy tháng nay Uy ca cố xác theo đuổi một cô nàng đỏng đảnh, người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn gã cái nào.
“Mau tới giết tiếp tao”. Trong vòng mấy giây, Uy ca đứng phắt dậy gào rống, nắm bả vai tôi lắc mấy cái.
Tôi thao tác trên account 7 Độ, nhìn hình ảnh thuộc của hiệp khách áo trắng trên màn ảnh, lúc 7 Độ ra tuyệt chiêu, hào quang màu vàng lấp lánh ra khắp phía, khi đó những cảm xúc u buồn phức tạp cứ trỗi lên mãnh liệt trong lòng.
Giết xong rồi, Uy ca hứng chí bảo, quá đã, có account siêu cấp muốn lên lúc nào cũng được còn sướng hơn có được một cô em muốn mần lúc nào cũng được.
“Mày mần con gái rồi hả?”. Tôi vô tình phun ra một câu.
“Đệt”. Uy ca tức giận, sức lực quá dữ nên làm tàn thuốc văng tứ tung, chụp lấy zippo của tôi để châm thuốc.”Tao nói nè, mày còn cái bật lửa nữa mà, cho tao mượn cái zippo này chơi hai ngày đi”
“Hả?”. Tôi nhìn cái zippo trong tay Uy ca, tim quặn lên một cái. “Không được”
“Gì mà không được, mày cũng nói là không phải bản limited mà, mượn chơi hai ngày có gì mà xoắn, có phải mượn vợ đâu”
Tôi không trả lời, thấy Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh đã online. Tôi nhắn ngay cho anh ta một tin, “Đinh Bằng?”
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: Kiều công tử?
Âm 7 Độ: Ừ, sao biết là tôi
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: Lăng Tiêu gọi tôi là Đinh đại ngốc
Âm 7 Độ: anh biết Lăng Tiêu ở đâu à
Ngồi đầu tường chờ hồng hạnh: cậu ta không ở nhà mà ở nhờ phòng của một khu nhà khác, cậu ta luôn ở đó.
Âm 7 Độ: cho tôi địa chỉ.
Tôi đi cả vòng không tìm ra giấy, chợt đau thương nhớ đến lời ông Bao, em muốn bỏ học à? Dĩ nhiên tôi không muốn, nhưng giờ khắp cả phòng không có một mảnh giấy, không giống bỏ học mới là lạ.
Tôi lấy tờ 10 đồng ra, chép địa chỉ của Lăng Tiêu vào mặt trên. Logout, tắt máy.
“Tiểu Từ đâu?
“Đi lấy nước”
“Tao ra ngoài một chút”. Tôi giật lại cái zippo trong tay Uy ca.
“Đệt, Kiều Dương, mày là thằng không xài được”
Tôi kéo cửa phòng bước ra ngoài, mới ra đã thấy Từ Tiếu Thiên cầm bình nước, đang lết dép lại gần tôi.
“Tao đang tìm mày nè”. Tôi dừng lại.
“Mày đang gấp gáp làm gì đó?”
“Tao đi gặp Lăng Tiêu cái đã”. Tôi do dự một chút rồi nói tiếp. “Mày nói xem tao có nên đi hay không”
“Hỏi tao à?”
“Nói nhảm, có gì không được à”
“Mày hỏi tao thì tao kiên quyết nói không nên”. Từ Tiếu Thiên tươi cười. “Tao muốn hắn biến đi luôn”
“Đệt, tao nói nghiêm túc đó”. Tôi vốn không kiên định, nghe nó nói vậy tôi đã xìu xuống, dựa vào tường, không muốn đi.
“Sao tự nhiên mày lại muốn đi”
“Hôm nay lên account 7 Độ, thấy một đống tin nhắn, mày lên coi sẽ biết, tao thấy…”
“Thì cứ đi, gọi hắn về đi học cái đã”. Tiểu Từ vỗ một cái lên vai tôi, chuẩn bị vào phòng.
“Vậy tao đi”
“Đi đi, ày, hắn cũng đâu phải Diêm Vương, đi một chuyến đã làm tình thế lộn tùng phèo”. Từ Tiếu Thiên đá cửa, quay đầu lại nói thêm một câu. “Mày đi thì nhớ nói chuyện cho đàng hoàng, đừng có làm ầm lên nghe chưa, nếu không giải quyết được gì thì quay về, có tao xử lý tiếp mày”
“Đệt, biết”
Chỗ Lăng Tiêu ở cách nhà tôi không xa, trước kia khi từ trường học đến võ đường tập Taekwondo sẽ băng qua đây. Xe taxi dừng ở bên ngoài khu nhà, tôi quăng tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Vừa đi một bước tôi lại sực nhớ ra mình đưa tờ 10 đồng có viết địa chỉ kia cho tài xế rồi.
“Dừng lại!”. Tôi xoay người quát to một tiếng, tài xế dừng xe lại, quay đầu nhìn tôi.
“Đem tờ tiền 10 đồng kia lại cho tôi, tôi còn dùng nó”. Tôi lấy tờ 100 đồng ra đưa cho anh ta. “Anh thối tiền đi”.
“Ày, anh đẹp trai, tôi vừa mới nhận ca, không có tiền lẻ”. Tài xế đau khổ nhìn tôi.
“Móa”. Tôi cắn răng. “Đưa tiền cho tôi xem”
Khu 25, nhà số 4, tầng 15, phòng 2
Khu 25, nhà số 4, tầng 15, phòng 2
25,4,15,2…
Lúc tôi đứng trước của phòng Lăng Tiêu, 4 con số này đã xoắn lại đến mức tôi toát cả mồ hôi.
Hít sâu, làm mặt bình tĩnh nào.
Trong giây phút nhấn chuông cửa, tự nhiên tôi lại hy vọng Lăng Tiêu không có ở đây, hoặc là nhầm địa chỉ, hoặc là…tóm lại là miễn sao hắn không ở trong phòng là được.
Chuông cửa vang lên, tôi chờ một hồi, trong bụng đếm một, hai, ba.
Sau đó xoay người vọt đến thang máy như đi trốn, hắn không có ở đây, hắn không có ở đây, hắn không có ở đây.
Cửa ở sau vang lên một tiếng, mở ra.
Tôi cứng đờ tại chỗ, không dám quay lại.
“Kiều Dương?”. Giọng nói vô cùng kinh ngạc của Lăng Tiêu truyền đến từ phía sau.
“À, nói sao đây, tôi…”. Tôi xoay người, thấy Lăng Tiêu đang tựa cửa, mắt trợn tròn nhìn tôi.
“Có phải không đây?”. Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, giọng nói của hắn có phần run rẩy.
“à, không phải đâu”. Tôi rút cánh tay đang định bấm nút thang máy lại. “Tôi nghĩ là anh không có ở đây”
“Anh phải mất thời gian đi đến cửa chứ”. Lăng Tiêu cười, nụ cười không giống lúc bình thường cho lắm, chỉ cười cho có vậy thôi. “Em vào không?”
“Ừ”. Tôi bước đến, nhìn hắn một cái, nhận ra hắn gầy đi rất nhiều, cằm vốn đã nhọn, bây giờ càng thấy nhọn hơn. “Anh gầy quá”
“Giảm cân đó”. Hắn né sang một bên.
Lúc đi vào nhà, tôi ngửi thấy mùi thuốc lá vô cùng quen thuộc xộc đến, rõ ràng là cái mùi thuốc lá ngập ngụa như phòng ký túc xá của tôi, tôi nhìn qua phòng khách, trên bàn trà có chiếc gạt tàn.
“Anh hút thuốc?”. Tôi giật mình, không phải hắn luôn ăn kẹo mút sao.
“Không”. Lăng Tiêu đóng cửa lại.
“Đệt, anh trợn mắt nói dối cũng không đỏ mặt, phòng nồng nặc mùi thuốc lá đây nè”. Tôi cầm điều thuốc lá đang đặt trên bàn trà, đã cháy đến phân nửa.
“Đốt bỏ đó thôi chứ không hút”
“Anh có bệnh à…”. Tôi nói được một nửa, nửa sau nghẹn lại trong cổ họng.
Lăng Tiêu ôm tôi từ phía sau. Siết rất mạnh.
“Như thế sẽ ngửi được mùi trên người em”. Đầu hắn vùi vào bả vai tôi, nhẹ nhàng nói.
“Trên người tôi nặng mùi thuốc lá vậy sao, đệt…”. Tôi có hơi hoảng hốt, không biết mình đang nói cái gì.
“Kiều Dương”. Giọng nói Lăng Tiêu như đang vỡ òa. “Đừng đối xử với anh như vậy, anh thật sự phát điên rồi”
“Tôi đâu thật sự bảo anh biến mất, tại anh ngốc quá thôi”. Chân tôi như đang mềm nhũn ra, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, lúc nói ra những lời này, tim tôi như đang đập 180 nhịp/phút.
Lăng Tiêu cứ ôm tôi như vậy, không nhúc nhích.
“Anh muốn siết chết tôi?”. Tôi thử kéo tay hắn ra.
Đột nhiên hắn buông tay, nắm bả vai tôi xoay lại, làm tôi mặt đối mặt với hắn. Khoảng cách này….mẹ nó quá gần…
Tôi có thể nhìn thấy nước óng ánh trong mắt Lăng Tiêu.
Lúc Lăng Tiêu nhẹ nhàng hôn mình, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, xong rồi, mẹ nó lẽ ra hôm nay mình đừng nên đến.
Danh Sách Chương: