Chuyện thứ nhất chính là công bố điểm thi.
Ở nơi dán bảng thông báo điểm thi chật kín học sinh chen chúc, mọi người đều ùa nhau đến xem thành tích thi của chính mình, nhưng có một số người lại không.
Diệp Dương Hi cùng Hứa Thiên Kỳ giống như hai con cá trong đám đông bơi bơi, từ đầu này chen chen đến đầu kia, lại từ đầu kia dạo tới đầu này, chỉ muốn tìm tên của một người.
Tìm tìm, bỗng dưng, hai người đồng loại trong đám người dừng lại, liếc nhau, trong ánh mắt cả hai đều mang theo đều theo nghi hoặc.
"Không đúng, tại sao danh sách này lại không có tên cậu?"
"Đúng, sao lại không có tên tôi?"
Diệp Dương Hi đối với cuộc thi lần này có thể nói vẫn rất coi trọng, tuy bỏ qua rất nhiều câu hỏi trong đề thi nhưng lúc ấy do Điền Hạ đã rất cố gắng chiếu cố cậu, tuy nói không quan tâm đến điểm số nhưng trong lòng vẫn muốn thành tích không quá thảm hại.
Trước khi nghỉ đông anh cũng đã biết Điền Hạ lần này lại đứng nhất, nhưng khi nhìn thấy tên Điền Hạ được viết trên trang đầu anh vẫn không nhịn được có chút kiêu ngạo đối mọi người nói: "Nhìn thấy không, hạng nhất là vợ tôi!"
Hứa Thiên Kỳ khó hiểu nhìn Diệp Dương Hi, người đứng nhất là Điền Hạ, cũng không phải là hắn, không hiểu tại sao anh lại tự hào như vậy.
Bởi vì tin tưởng năng lực của Điền Hạ, Diệp Dương Hi cảm thấy bản thân lần này nhất định sẽ không ở vị trí cuối cùng của danh sách, nhìn đến cuối cùng cũng không thấy tên của chính mình. Anh cùng Hứa Thiên Kỳ hai người nhìn quanh tìm kiếm nơi tên bản thân có thể xuất hiện, xem nguyên cả bảng điểm nhưng đều không thấy ba chữ "Diệp Dương Hi" xuất hiện.
Hứa Thiên Kỳ suy đoán: "Có phải cậu thi tốt nên trường học nghi cậu gian dối, sau đó liền hủy bỏ thành tích của cậu không?"
Diệp Dương Hi vừa nghĩ, cảm thấy loại tình huống này không phải không có khả năng, cậu mắng: "Mẹ nó, không lẽ trường học không tin tôi thi tốt thật sao?"
Cậu đang muốn chen qua đám người đi tìm giáo viên lý luận, chợt nghe đầu bảng thông báo bên kia có nữ sinh đang hoan hô: "Trời ạ, tên của tớ thế nhưng cùng ở một chỗ với Diệp Dương Hi!"
Diệp Dương Hi: "???"
Hứa Thiên Kỳ đưa mắt hướng tới âm thanh vừa phát ra, trầm mặc nói: "Tớ có linh cảm không tốt lắm."
Năng lực của Điền Hạ cũng không phải giả, giảng bài cũng rất cẩn thận, nhưng Diệp Dương Hi bỏ quên một điểm, dù giáo viên có giỏi đến đâu, đối mặt với một học sinh không muốn tiếp thu thì không khác nào đàn gảy tai trâu.
Mà anh, chính là con trâu này.
Thứ 703, Diệp Dương Hi, 212 điểm.
Thứ hàng đã tiến bộ, còn tiến bộ hơn mười bậc, nhưng điểm số này rất khác xa gì với những gì anh tưởng tượng.
Vẻ mặt Diệp Dương Hi âm trầm ủ rủ, nhìn bảng xếp hạng, lại nhìn điểm số này, nếu không phải do Hứa Thiên Kỳ ngăn cản, anh có lẽ đã xông lên đem phiếu điểm kia xé nét tại chỗ.
Hứa Thiên Kỳ vỗ vỗ bờ vai của anh an ủi: "Dương Hi, quên đi"
Diệp Dương Hi gắt gao nhìn chằm chằm phiếu điểm, như muốn dùng ánh mắt đem tờ giấy kia đốt cháy, tiếng Hứa Thiên Kỳ vừa dứt, anh quay đầu rời đi.
Hứa Thiên Kỳ ở phía sau đuổi theo: "Này, này, này. Cậu muốn đi đâu?"
"Văn phòng."
Chuyện thứ hai, chính là cậu đến văn phòng.
Diệp Dương Hi lấy tư cách là một sinh viên nghệ thuật để vào trường, từ khi vào trường cho đến bây giờ anh chưa có cơ hội thể hiện tài năng của mình.
Vì thế, khi nghe thấy Diệp Dương Hi nói muốn báo danh tham gia cuộc thi tranh tài dương cầm dành cho thanh thiếu niên toàn quốc, người được xưng là chủ nhiệm của ban chín Viên Lão Đầu hung hăng lắp bắp kinh hãi.
"Cậu nói cái gì?"
Diệp Dương Hi cực kỳ kiên nhẫn lặp lại: "Em nói, em muốn ghi danh tham gia tranh tài dương cầm."
Đối với đàn dương cầm cái này nghệ thuật tinh thông mà nói, giống như những cuộc thi đấu quốc tế chỉ cần có thể lấy được thứ hạng nhất định liền có thể nhận được lượng tiền tương đối cao, huống chi lần tranh tài này là do hai trường âm nhạc nổi tiếng trong và ngoài nước phối hợp tổ chức, bốn năm tổ chức một lần.
Nếu biểu hiện nổi trội xuất sắc, khả năng sẽ được giới thiệu xuất ngoại thi đấu, đến lúc đó nếu như được các trường nước ngoài nhìn trúng, thì thi tuyển sinh đại học sẽ không còn là lối thoát duy nhất.
Tứ trung tuy rằng ưu tú, nhưng cũng không phải lấy nghệ thuật làm bước đà, hơn nữa đối với cuộc thi này tính chất thi đấu tương đối cao, đấu vòng loại, đấu bán kết, trận chung kết, mặc kệ nào hạng thi đấu nào đều không dễ dàng vượt qua. Nếu như đi tham gia thi đấu, lại không có được xếp hạng, hoặc bị loại trong vòng sơ loại thì dòng chữ "Trung học đệ tứ" trên giấy chứng nhận đầu vào sẽ rất ảm đạm không ánh sáng.
Đối với cuộc thi này, các lãnh đạo nhà trường cũng suy xét nhiều lần, cũng không tuyên truyền đến học sinh toàn trường, dù sao nên biết cuối cùng sẽ biết, cho có biết cũng không có ý nghĩa gì.
"Thầy không phải hoài nghi năng lực của em, nhưng chuyện này vẫn nên suy nghĩ kỹ một chút." Viên Lão Đầu thậm chí không nghĩ đến Diệp Dương Hi sẽ quan tâm cuộc thi này, bình thường thoạt nhìn như vậy không nghĩ có người trong Tứ Trung lại biết chơi đàn dương cầm, "Em nghe thầy nói, thầy biết em có thể chơi đàn dương cầm, nhưng cuộc thi này, nó tương đối lớn? Sẽ có rất nhiều cao thủ giỏi hơn em, nếu như em bị loại ngay vòng sơ tuyển thì không chỉ mình em mà trường học cũng sẽ phải nhận rất nhiều ý kiến trái chiều."
Mặc dù Viên Lão Đầu đã cố gắng khuyên nhủ uyển chuyển, nhưng đến cùng vẫn không tin anh có năng lực này.
Diệp Dương Hi cũng không vòng vo nói thẳng: "Thầy cứ việc báo danh cho em, em không cần tham gia đấu vòng loại."
Viên Lão Đầu bối rối.
Từ trong văn phòng đi ra, Diệp Dương Hi nhanh chóng gửi tin nhắn cho Điền Hạ, từ đoạn tin ngắn ngủi có thể nhận ra được sự phấn khích kích động phải khống chế của anh.
"Tớ rất nhanh liền có thể cùng cậu đứng chung một chỗ."
Ai ngờ câu trả lời của Điền Hạ lại như dội gáo nước lạnh và người hắn.
"Điểm trên bảng thông báo sao?"
Xem ra, cô đã biết đến rồi thành tích của anh.
Trên mặt Diệp Dương Hi xuất hiện chút sắc đỏ, cắn răng thu hồi điện thoại, gan của tiểu bạch thỏ gần đây có chút lớn, còn tiếp tục như vậy, địa vị của anh chắc sẽ không còn đảm bảo.
Chuyện cuối cùng, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bất quá là Điền Hạ lại đổi vị trí, nguyên nhân chính là gần đây thị lực của cô có chút kém, ngồi quá xa nhìn không thấy.
Đây vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng các bạn học trong lớp thấy sắc mặt Minh Hạo có chút khó coi, lại nghĩ đến những tin đồn trước kia. Mọi người đều suy đoán rằng lời tỏ tình của Minh Hạo đã bị từ chối, rất có khả năng là Minh Hạo thổ lộ bị cự tuyệt, Điền Hạ đối với Diệp Dương Hi một lòng chân thành, muốn tránh xấu hổ mới muốn đổi vị trí, cái gì thị lực không tốt, những cớ kia đều bào chữa cho chuyện trước đó thôi.
Ngay cả Minh Hạo cũng nghĩ như vậy.
"Điền Hạ, cậu đổi chỗ ngồi là do Diệp Dương Hi nói những chuyện kia đúng không?"
Điền Hạ lắc đầu, chỉ chỉ hai mắt của mình nói: "Cuối tuần tớ đi bệnh viện, bác sĩ nói tớ cận thị, cho nên mới không nhìn rõ bảng."
Cô không nói xạo, tuần trước cô phát hiện, có đôi khi giáo viên viết bảng viết nhỏ một chút cô liền thấy không rõ, mỗi lần đều phải híp mắt mới có thể nhìn thấy.
Minh Hạo nửa tin nửa ngờ: "Thật sự không có quan hệ gì với Diệp Dương Hi sao?"
Điền Hạ thanh cười nhẹ nói: "Đừng nghĩ nhiều."
Nhìn Điền Hạ chuyển đi vị trí khác, Minh Hạo không cam lòng, âm thầm xiết chặt nắm tay giấu ở trong ngăn kéo, phía dưới đè len một phong thư màu xanh, mặt trên viết ba chữ "Gửi Điền Hạ".
Ban đầuViên Lão Đầu vốn muốn thử xem tình trạng của trường học sau khi đăng ký báo danh thi đấu của Diệp Dương Hi trên trang web, nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, tiểu tử kia thoạt nhìn bình thường cũng không quá đáng tin, nhưng nhìn thấy vừa rồi một bộ dáng tự tin, nói không chừng thực sự có có chút tài năng, dù sao ông chính là thử báo danh, cũng không nói cho ai biết.
Nhưng điều ông không nghĩ đến là, cái tên mà ông vừa báo danh cho tiết học tiết học thứ ba vừa đánh chuông lên lớp điện thoại trong văn phòng liền vang lên.
Trong văn phòng chỉ có ông cùng giáo viên Anh, điện thoại là giáo viên Anh Ngữ tiếp, mới nói "Xin chào", cô liền gọi ông nói: "Viên lão sư, có người tìm thầy."
"Tìm tôi?"
Người gọi đến là Lý Gia Thanh.
Vừa nghe cái tên Lý Gia Thanh này, Viên Lão Đầu cảm thấy tên này như thế nào lại có chút quen, lại nghe hắn nói hắn là Chủ nhiệm Khoa, Viên Lão Đầu nhất thời nghĩ tới, vừa rồi báo danh cho Diệp Dương Hi trên trang web kia trên đó viết người phụ trách là Lý Gia Thanh.
"Viên lão sư, là như vậy, gọi điện thoại cho thầy chính là muốn cùng thầy xác định một chút học sinh của thầy, chính là Diệp Dương Hi. Cậu ấy là chắc chắn tham gia thi đấu sao?"
Viên Lão Đầu còn tưởng rằng Diệp Dương Hi không đủ tư cách, vội vàng giải thích nói: "Xin lỗi Lý chủ nhiệm, tôi đã khuyên em ấy, nhưng thầy biết đó, em ấy không nghe tôi, nhất định muốn tôi giúp em ấy báo danh, không nghĩ đến còn kinh động đến thầy, tôi lập tức, lập tức liền cho hủy bỏ báo danh cảu em ấy."
"Không không không, Viên lão sư, thầy hiểu lầm ý tứ của tôi." Lý Gia Thanh cùng Viên Lão Đầu cũng không cách tuổi nhau là mấy, nhưng giọng nói nghe vào tai so với Viên Lão Đầu chí ít phải trẻ hơn mười tuổi.
"Tôi gọi điện thoại cho thầy vì muốn xác định cậu ấy thật sự muốn tham gia thi đấu hay không, nếu cậu ấy một lời muốn dự thi, tôi bên này lập tức giúp cậu ấy hoàn thành thủ tục. Còn một tháng nữa là diễn ra vòng bán kết, phiền thầy nói cậu ấy trong thời gian này chỉ cần luyện tập cho giỏi là được, làm phiền thầy."
Viên Lão Đầu vừa nghe, sững sờ hỏi: "Trực tiếp đấu bán kết luôn sao, em ấy thật sự không cần tham gia đấu vòng loại sao?"
Lý Gia Thanh bên kia điện thoại nhẹ nhàng cười, "Thầy Viên quá lo lắng rồi, lấy trình độ của cậu ấy liền có thể trực tiếp tiến vào trận chung kết."
Nghe lời này liền cảm thấy hai người bọn họ đã biết nhau từ lâu.
Không yên lòng hàn huyên hai câu, Viên Lão Đầu vẫn không yên lòng, trước khi đập máy lại hỏi một lần: "Chủ nhiệm Lý, học sinh thầy nhắc đến chính là Diệp Dương Hi lớp tôi sao?"
Lý Gia Thanh vừa cười: "Chắc chắn."
Rất nhanh, liền có "Tin tức bách sự thông" nói "Diệp Dương Hi muốn tham gia tranh tài dương cầm, là do Chủ nhiệm Trung tâm tự mình mời " tin tức này liền ở trường học khuếch tán ra.
Nghe được này tin tức, tất cả học sinh đều chấn động. Tất cả mọi người không nghĩ đến bình thường trốn học, đánh nhau, đối nữ sinh còn hung hăng thế nhưng sẽ chơi đàn dương cầm như vậy lãng mạn max điểm.
Trong lúc nhất thời, những nữ sinh đang buồn bã trước tin tức Diệp Dương Hi cùng Điền Hạ đính hôn nháy mắt mãn huyết sống lại.
Đính hôn thì đã sao, kết hôn còn có thể, một chàng trai vừa cao, lại soái, phong độ, còn chơi đàn dương cầm, quả thực là người tình trong mộng của hầu hết của mọi nữ sinh.
Đừng nói đến một Điền Hạ mềm mại, ngay cả mười King Kong cũng không thể ngăn họ ham muốn đào tường!
Thời điểm Điền Hạ nghe được tin này, nháy mắt liền nghĩ đến tin nhắn buổi sáng Diệp Dương Hi gửi cho cô, nguyên lai chuyện anh nói không phải chuyện phiếu điểm.