Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân" Với chút thực lực của ta hiện tại không thể nào thu lấy hai đạo Nguyên Anh thú hồn kia, bất quá, Nguyên Anh chi lộ cũng không phải chỉ có chừng ấy cửa, tự thân đột phá mới là chính đạo!" Diệp Bất Phàm nói thầm, ánh mắt mang theo cảm khái đăm đăm nhìn lên bầu trời, đối với hai tôn thú hồn lặng lẽ ôm quyền.
Một cái ôm quyền tưởng như là tùy tiện bộc phát không mang hàm ý này vậy mà đưa tới đại tác dụng, hai tôn thú hồn ở giữa bầu trời bỗng nhiên gầm lên một tiếng, sau đó phân biệt hóa thành hai đạo lưu tinh, chớp mắt biến mất vô tung vô ảnh tựa hồ trực tiếp hòa tan vào thiên địa, thậm chí uy áp tại di thể cũng trống rỗng tiêu tán, có lẽ một cái ôm quyền kia vô tình giải quyết hết thảy nhân quả cùng ân oán, chung quy yêu thú cũng giống như nhân loại, thời điểm sau khi tử vong mọi chuyện sinh tiền đều có thể kết thúc một cách êm đẹp, quan trọng ở đây là người đứng ra dàn xếp.
Diệp Bất Phàm mỉm cười, đối với chuyện này trong lòng cảm khái không thôi, hắn không biết hai tôn thú hồn cuối cùng sẽ đi về đâu, nhưng buông xuống chấp niệm chắc chắn siêu thoát.
"Mạo phạm!" Diệp Bất Phàm nói thầm, kích động nhìn hai tôn di thể, bản mệnh trường kiếm tùy niệm mà ra, một kiếm Du Long hướng nhục thân Xích Lân Viêm Báo cách không chém xuống, một kiếm tấn mãnh sắc bén không gì sánh được, kiếm khí đi trước nhấc lên đại địa vệt dài vết chém.
Oanh!.
Tia lửa tung tóe, tựa hồ đao kiếm chém lên thiết thuẫn, Xích Lân Viêm Báo vậy mà không chút tổn hao, chỉ có thể nhìn thấy một vết hằn mờ nhạt, điều này nói rõ, một kiếm kia không đủ lực lượng khai mở lớp da bên ngoài của Xích Lân Viêm Báo.
Diệp Bất Phàm thu kiếm, kinh ngạc nhìn đường kiếm vừa rồi, lại đăm chiêu nhìn Xích Lân Viêm Báo, bản thân hắn đã lường trước nhục thân Nguyên Anh hung thú vô kiên bất tồi, nhưng quả thực không ngờ được một kiếm tiểu thành Du Long Hoành Thiên ở dưới tu vi toàn lực chèo chống lại không chém xuống nổi của đối phương một cọng lông, mà đây chỉ là di thể, hoàn toàn không có ý thức.
Nếu như là Xích Lân Viêm Báo khi còn sống đứng đó mặc hắn thoải mái chặt chém, chỉ sợ mệt chết cũng không đủ sức gãi ngứa cho đối phương.
Cảm giác nhìn thấy núi vàng trước mắt mà không thể mang đi, Diệp Bất Phàm vô cùng khó chịu, liên tiếp chém ra thêm hai kiếm, hai kiếm này như cũ tóe lên tia lửa, di thể Xích Lân Viêm Báo sừng sững ở đó không chút xê dịch.
Diệp Bất Phàm âm trầm, trong đầu bất giác dâng lên thoái ý, tuy nhiên nội đan Đại Yêu giá trị quá lớn để cho hắn muốn cam tâm cũng không đành, cứ như vậy đi vòng quanh di thể Xích Lân Viêm Báo, hai canh giờ sau mãi đến khi tân dương hiện lên ban sơ kéo tới vẫn chưa tìm ra biện pháp.
Lại đăm chiêu nhìn sang Độc Giác Xuyên Sơn, bắt gặp tầng tầng lân phiến lạnh lùng lóe lên hàn mang kia, Diệp Bất Phàm rụt cổ rùng mình một cái.
"Chẳng lẽ bỏ cuộc? Khổ chủ cũng đã đồng ý để cho ta đào nội đan của nó rồi a!" Diệp Bất Phàm tiếc rẻ nói thầm.
Đúng lúc này, phương xa vị trí Đông Lâm Hoàng Tộc lăng mộ lúc trước một đạo liệt thiên kiếm quang như cầu vồng quét ngang bầu trời giật động mà tới, đi theo nó là khí lãng quay cuồng, đạo kiếm quang rạch phá hư vô, chia đôi trời đất, sát na trước vừa mới bùng phát, lại sau một cái sát na đã ầm ầm giáng lâm.
Kiếm quang sắc ngọt dễ dàng cắt làm đôi di thể Xích Lân Viêm Báo, không một giọt máu chảy ra, thậm chí không một chút xê dịch, chuẩn xác đến độ hoàn mỹ tựa hồ chưa có chuyện gì phát sinh.
Diệp Bất Phàm không kịp quan sát, chỉ thấy thiên địa sáng bừng ngay sau đó di thể Xích Lân Viêm Báo răng rắc mấy tiếng, xương cốt vỡ vụn tự động tách ra làm hai nửa, để cho hắn kinh hãi là nội đan Xích Lân Viêm Báo vậy mà hướng bầu trời bay lên tỏa ra kim quang chói mắt, phiêu phù ở đó liên tục phun ra nuốt vào Thiên Địa linh khí.
Sau mấy hơi thở ngây ngốc, Diệp Bất Phàm bỗng nhiên mỉm cười hướng về phương vị Đông Lâm Hoàng Tộc lăng mộ cảm kích ôm quyền, thanh âm vang vọng:" Đa tạ Thiên Bình Thống Soái thành toàn!" Vẻ ngoài mặc dù thủy chung trấn định nhưng trong lòng hắn đã sớm nhấc lên kinh thiên sóng lớn.
Một kiếm kia khoảng cách không biết bao xa nhưng hoàn mỹ vô khuyết, tựa hồ đã được chi ly tính toán, để cho vừa đủ tách làm đôi di thể Xích Lân Viêm Báo đồng thời không lưu lại bất kỳ một tơ, một sợi dư lực nào, thậm chí ngay sau khi kiếm quang tắt xuống Diệp Bất Phàm còn ẩn ẩn nhìn thấy Thiên Địa quy tắc có dấu hiệu tán loạn.
" Ngàn dặm xuất kiếm... Thủ đoạn quá kinh khủng, nếu như ta có thể học được một phần Thần thông này thì ở trong nhà cũng có thể nhẹ nhõm hạ sát địch nhân a!" Diệp Bất Phàm co giật cơ mặt, kinh sợ nói, biết Thiên Bình Thống Soái có ý giúp đỡ hắn, Diệp Bất Phàm cũng không câu nệ, lập tức lăng không mà lên đứng tại song song bên cạnh nội đan Xích Lân Viêm Báo.
Cảm nhận từng luồng lãnh ý đập thẳng vào mặt, cảm nhận được vô cùng vô tận Thiên Địa nguyên khí đã chuyển hóa thành nguyên lực cuồng bạo gào thét bên trong, Diệp Bất Phàm không khỏi biến sắc, nếu như ví tu vi hiện tại của hắn là con suối nhỏ thì linh lực mà nội đan Xích Lân Viêm Báo chứa đựng chính là biển lớn, bằng tu vi hiện tại của hắn không có khả năng trực tiếp hấp thu, chỉ có thể tiêu hóa một cách nhỏ giọt.
Diệp Bất Phàm nhấc tay bắt lấy, ngắm nghía một chút mới cẩn thận đặt vào thiếp thân áo trong vị trí phía trước vùng ngực, tại đây nội đan bắt đầu thẩm thấu ra từng sợi tơ linh khí, những sợi tơ này quấn lên da thịt sau đó theo lỗ chân lông dung nhập thể nội, từng chút một chậm rãi tẩy lễ nhục thân.
" Vật này chỉ cần một là đủ!" Tự biết điểm dừng, Diệp Bất Phàm lẩm bẩm nói thầm, y như lời hẹn lúc trước lấy tu vi làm nội hỏa, đốt lên một mồi lửa ngân sắc, lửa này nhiệt độ cực cao, tuy nhiên thêm cả Hỏa U Mục trợ giúp gần nửa ngày sau mới đốt cháy được hoàn toàn di thể Xích Lân Viêm Báo, cũng bởi lẽ nội đan mất đi, khối di thể kia chỉ là xác phàm Diệp Bất Phàm mới dễ dàng thiêu đốt, còn như Độc Giác Xuyên Sơn, Diệp Bất Phàm đành bất lực.
Nội hỏa tắt đi, một trận gió núi thê lương quét qua để cho cát bụi quay về cát bụi, Diệp Bất Phàm đăm chiêu nhìn khung cảnh tan hoang trước mắt, sau nửa canh giờ mới nhấc lên tay áo, hướng Khâu Sơn cấm khu lặng lẽ tiến nhập.
Vận khí kéo lòng tin lên cao, mặc dù biết Khâu Sơn cấm khu nguy cơ trùng trùng nhưng vẫn có nhất định kỳ vọng, hắn càng tin tưởng địa phương nào đó như lời Thiên Bình Thống Soái nói, tồn tại động phủ của một vị đại năng.
" Thời điểm ta đi ra khỏi Khâu Sơn cấm khu chính là lúc báo thù!" Diệp Bất Phàm xiết chặt nắm đấm, hình ảnh Dương Cường, hình ảnh tay cụt bị chôn nông 3 tấc quay cuồng trong đầu để cho hắn sục sôi sát khí, không còn giống với quá khứ, đôi mắt thiếu niên thanh thuần kia nhiều thêm một tia lăng lệ.
Lúc này bên ngoài Khâu Sơn một con chim đen đầu trọc đang mượn gió bay lượn, vừa bay vừa cạc cạc lẩm bẩm:" Diệp lão đệ a! Ta bắt được một tia khí tức của ngươi rồi, trước khi xuống núi nhân gia dặn đi dặn lại là phải ngoan ngoãn ở trong động phủ hảo hảo tu luyện sớm ngày Ngưng Khí.. Vậy mà không nghe lời trưởng bối, một mình đi vào địa phương nguy hiểm này.. Nếu có mệnh hệ gì.. Hừ.. Phải dạy dỗ lại mới được!".
Hắc Điểu ưỡn ngực, nhấc cao đầu trọc ngự phong mà đi, miệng ngậm tẩu thuốc nhỏ không biết nhặt được từ địa phương nào, khí tức trên thân ẩn ẩn viễn siêu quá khứ rất nhiều.
Trúc Cơ tu vi tùy tiện chống ra để cho những nơi đi qua hư vô vặn vẹo, phi cầm dị thú thông thường cảm nhận được liền cuống cuồng đạp lên nhau trốn chạy.
Quét mắt nhìn xuống Khâu Sơn bên dưới, hừ lạnh một tiếng, hậm hực nói:" Tại sao phải chạy, nhân gia đâu có ăn thịt các ngươi!".
Phía trên tán rừng như một đạo bôn lôi phích lịch gào thét lướt qua, Hắc Điểu thời điểm này vô cùng gấp gáp, gấp gáp gặp Diệp Bất Phàm, nói cho đối phương biết chính mình đã Trúc Cơ, càng để rạch ròi trên dưới, củng cố thật chắc vị trí lão đại.
"Mấy hôm rồi, cả cái Khâu Sơn mênh mông này vậy mà không gặp được kẻ nào thực sự lợi hại a!" Hắc Điểu bất mãn, vừa bay vừa suy nghĩ lung tung.
Đúng lúc này, bên dưới, một tên trung niên tán tu thân bận thường phục đang miệt mài đuổi giết một đầu Hắc Phong Trư, Hắc Phong Trư tu vi không cao, hoàn toàn trưởng thành cũng chỉ rơi vào khoảng Ngưng Khí hậu kỳ, mặc dù như vậy nhưng tốc độ của nó thực sự quá nhanh, chỉ nhìn thấy một đạo hắc phong tàn ảnh bay qua bay lại để cho tán tu trung niên đuổi theo toát mồ hôi hột.
" Vị đạo hữu này.. Dừng chân..Nhân gia muốn nhờ vả ngươi một chút!" Nhìn thấy tu sĩ nhân loại hiếm hoi, Hắc Điểu hai mắt sáng rực, kích động hét lên một tiếng sắc bén, ở trong thiên địa hóa thành phong ảnh trực tiếp phi độn.
Phong ảnh từ hư vô gào thét lao xuống lướt ngang đầu tán tu trung niên, nhấc lên ngập trời khí lãng để cho trung niên kinh nghi bất định, sau khi dừng bước bỏ qua truy đuổi Hắc Phong Trư mới âm trầm nhìn lại.
Trước mặt hắn, ưỡn ngực nhón chân đứng trên mặt đất một con chim đen đầu trọc miệng ngậm tẩu thuốc nhỏ, con chim này cạc cạc nói tiếng người:" Việc gì phải chạy..Nhân gia chỉ muốn nhờ vả một chút vậy mà từ nhân loại đến yêu thú gặp ta đều cuống cuồng..Ta cũng không phải loại hung thần ác sát kia a!".
Trung niên giật mình, có loại hoang đường cảm giác, một con chim biết nói tiếng người đã vừa vặn để cho hắn khiếp sợ, đằng này ở trên khí tức đối phương hắn vậy mà nhìn không ra.
" Hẳn là một vị đại năng nhàn rỗi hóa hình, biến thành yêu thú dạo chơi.." Trung niên nhân đưa ra khẳng định.
" Tiền bối! Có việc gì xin cứ nói" Trung niên đạm mạc chắp tay ôm quyền, thanh âm trầm trầm.
" Ngươi có mang theo lửa không? Vừa rồi bay nhanh, thuốc còn lửa tắt" Hắc Điểu nghễnh cổ, lắc lư tẩu thuốc the thé hỏi
Danh Sách Chương: