Editor: Chentranho
Truyện edit được đăng tại dembuon.vn và truyenwiki1.com chentranho
Đều nói tin tức tố của Phí gia rất bá đạo, Mạnh Phiên không biết nếu lúc này người mà Phí Chuẩn cắn chính là một Omega bình thường thì liệu Omega kia có thể chịu nổi hay không, nhưng dù sao thì cậu vẫn rất hưởng thụ.
Do tuyến thể bị tổn thương chỉ có thể nhận được một nửa tin tức tố của Phí Chuẩn nên cậu không hề cảm thấy hống hách hay khó chịu chút nào. Khoảnh khắc khi tin tức tố được rót vào tuyến thể, nó giống như một dòng nước ấm áp êm dịu, từ từ chảy vào tứ chi của cậu, xoa dịu và an ủi những tế bào đang kích động điên cuồng trước đây của cậu.
Cảm giác khó chịu toàn thân dần dần dịu đi, khắp người phảng phất mùi sô cô la ngọt ngào, cậu cảm giác cả người trở nên nhẹ tênh, như giẫm lên đám mây thơm mùi sô cô la, thậm chí còn làm tê liệt hoàn toàn cơn đau ở tuyến thể bị cắn.
"Ah..."
Mạnh Phiên trong cổ họng nhịn không được khẽ hừ nhẹ một tiếng, Phí Chuẩn đang rót đợt tin tức tố cuối cùng vào nghe được, tức khắc cả người căng thẳng, miệng cắn không ổn định, khi luồng tin tức tố cuối cùng kia một cỗ hoàn toàn truyền vào tuyến thể, giống như khi Mạnh Phiên tàn nhẫn tiêm thuốc ức chế vào chính mình, ào ạt đáng sợ tới mức Phí Chuẩn vội ngẩng đầu lên.
"Hừ a..."
Người trong lồng ngực đột nhiên run lên một chút, Phí Chuẩn trong lòng căng thẳng, một tay nhẹ nhàng đem đầu cậu ấn vào trong lòng ngực, một tay vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
"Không có việc gì, không có việc gì, ngoan ngoan."
Phí Chuẩn nhẹ nhàng dỗ dành, không biết là đang dỗ dành Mạnh Phiên hay đang nói với chính mình, tim anh vẫn đập thình thịch.
Mạnh Phiên dựa vào lồng ngực Phí Chuẩn một lúc lâu, cho đến khi cơn nóng trên toàn thân giảm xuống, cậu mới cảm thấy mình hơi tỉnh lại sau cơn mê loạn vừa rồi.
Cậu không kịp rời khỏi vòng tay của Phí Chuẩn, bởi vì cậu cảm thấy mình đang trong một tình huống thập phần xấu hổ.
Mặc dù đã là một Beta trong 17 năm, nhưng ngay từ đầu tiên lắng nghe kỹ lớp học về sinh lý, cậu cũng chưa bao giờ nghe nói rằng Omega sẽ phải trải qua khó khăn như cậu trong những giai đoạn đặc biệt.
Cái người vừa rồi anh anh ô ô điên cuồng làm nũng, điên cuồng ngạo kiều không biết xấu hổ, toàn thân mềm nhũn như bùn, một hai phải bám lên người Phí Chuẩn, thật là cậu sao?
Mạnh Phiên vẫn luôn cho rằng trong thời kỳ đặc thù thì chỉ cần thuốc ức chế là có thể xử lý, chẳng thể ngờ được trường hợp như vậy, thậm chí ban ngày khi bác sĩ Hứa cho cậu thuốc mỡ, nhắc cậu chăm sóc da bên ngoài tuyến thể một chút, cậu hãy còn chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt, nói dù sao cậu cũng không cần người khác cắn......
Hơn nữa, nếu không phải cậu khó chịu đến sinh ra ảo giác nằng nặc đòi, thì vừa rồi xác thật ngay từ đầu Phí Chuẩn cũng không có ý định cắn đi?
Xấu hổ, mất mặt, không biết nói gì, đã chết.
Toàn bộ khuôn mặt của Mạnh Phiên bị vùi trong lồng ngực của Phí Chuẩn, hồng thành một con cua chín.
Cậu thực sự không biết phải đối mặt với Phí Chuẩn như thế nào bây giờ, càng khiến cậu tuyệt vọng hơn chính là, không biết có phải do bị đánh dấu tạm thời hay không mà hiện tại cậu rất thích cái ôm ấp của Phí Chuẩn, rất thích nhiệt độ cơ thể của Phí Chuẩn, rất thích hương vị của Phí Chuẩn.
Cơ thể cậu nói với cậu rằng cậu hoàn toàn không muốn tách ra, cũng không muốn Phí Chuẩn rời đi, hận không thể...... hận không thể ôm Phí Chuẩn cùng nhau lăn vào ổ chăn, gắt gao cuốn chặt lấy nhau!
Loại ỷ lại phục tùng sinh lý này thật đáng sợ.
Nhưng giờ phút này, Mạnh Phiên không có ý định vượt qua nó, nhắm mắt im lặng không nhúc nhích hay phát ra tiếng động nào, giả làm một em rùa nhỏ, hy vọng đêm nay cứ như vậy trôi đi, hết thảy ngày mai lại nói.
Vừa rồi, lần rót tin tức tố cuối cùng vào quá nhanh, Phí Chuẩn đau lòng muốn chết, cứ như vậy một chút lại một chút vẫn luôn vỗ vỗ sau lưng Mạnh Phiên trấn an cậu, cũng không biết thời gian qua bao lâu, thẳng đến khi phát hiện Mạnh Phiên vẫn luôn bất động, mới ngốc một chút, dừng lại động tác trên tay.
"Mạnh Phiên?"
Phí Chuẩn gọi nhỏ, Mạnh Phiên không phản ứng.
"Em khá hơn chút nào chưa?"
Phí Chuẩn lại hỏi, giọng anh dịu đi một chút, Mạnh Phiên nghe thấy, nhưng vẫn không phản ứng gì.
Sau một lúc như vậy, Phí Chuẩn nhẹ nhàng xoa xoa cái ót cậu, một tay ôm eo, một tay nâng đầu cậu lên, đem cậu kéo ra một chút, cúi đầu nhìn.
A, ngủ rồi.
Lăn lộn lâu như vậy, cũng nên mệt mỏi lắm rồi nhỉ.
Phí Chuẩn sắc mặt nhu hòa xuống, anh không gọi cậu nữa, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường rồi đắp chăn cho cậu.
Chỉ là khi anh đắp xong chăn bông định thu tay lại, một bàn tay đột ngột vươn ra khỏi chăn, nắm lấy tay anh lần nữa.
Phí Chuẩn sửng sốt, trong lòng tức khắc như bị thiêu cháy, nóng bỏng tay, hầu kết nhịn không được lăn lộn lên xuống.
Tiểu Omega vừa mới bị anh đánh dấu tạm thời, đối với anh sinh ra ỷ lại rất sâu. Phí Chuẩn biết đây chỉ là biểu hiện sinh lý, nhưng trong tiềm thức anh vẫn vô cùng phấn khích, chưa kể bản thân anh cũng có ham muốn bảo vệ và chiếm hữu mạnh mẽ không thể kiềm chế được đối với Omega nhỏ bé mà anh đã đánh dấu.
Một vài cảm xúc mạnh mẽ chiếm lấy sự tỉnh táo của anh, Phí Chuẩn đứng bên giường, nghiêng người nhìn Omega nhỏ đang ngoan ngoãn ngủ ngon lành, cồn cào ruột gan. Thật đúng là yêu tinh hại người mà.
Dù sao Mạnh Phiên cũng đang ở trong tình huống này, anh không yên tâm rời đi, Phí Chuẩn chật vật ngồi trở lại mép giường, một tay bị Mạnh Phiên giữ lấy, một tay còn lại nhẹ nhàng đặt lên ngực cậu, vỗ về, giống như ngày Mạnh Phiên phân hóa.
Mạnh Phiên còn chưa có ngủ, khi thấy Phí Chuẩn ngồi xuống thì cậu mới yên tâm, có chút sợ anh sẽ rời đi, lúc này Phí Chuẩn đột nhiên vỗ về cậu, cả người cậu đều ngốc một chút, có chút cứng đờ.
Cảm giác thật ấm áp, giống như cảm giác mẹ từng vỗ về cậu ngủ khi còn nhỏ.
Mạnh Phiên không dám cử động, cậu cảm thấy thoải mái khi được vỗ nhẹ như vậy, không còn sức lực để nghĩ về điều gì, rất nhanh liền kìm không được, chìm vào giấc ngủ.
Phí Chuẩn đêm nay thật sự quá gian nan. Anh sợ sau nửa đêm Mạnh Phiên lại bị làm sao nên không dám rời đi, cũng không có chỗ nằm, liền vẫn luôn ngồi ở mép giường như thế, thường thường gật gù ngủ gật, nhưng rất mau sẽ lại tỉnh, lặp đi lặp lại, căn bản ngủ không tốt.
Đến năm giờ sáng, anh không thể không rời đi.
Không bao lâu nữa, học sinh trong ký túc xá Omega sẽ dậy, nếu anh bị nhìn thấy bước ra từ ký túc xá của Mạnh Phiên, sẽ khó có thể giải thích.
Cũng may, Mạnh Phiên cả đêm trạng thái đều rất tốt.
...
Thời điểm đi ngủ Phí Thừa có thói quen để chế độ im lặng, nửa đêm nhận được tin nhắn của em trai nhưng mãi cho đến buổi sáng tỉnh lại mới thấy.
Khi anh vội vã xuống lầu, Phí Chuẩn vừa vặn lái xe về đến nhà.
Em trai vừa vào cửa, Phí Thừa đã ngửi thấy mùi vị Omega trên người anh, vội vàng dừng lại.
"Đánh dấu tạm thời?"
Phí Chuẩn đã quá mệt mỏi đến không còn sức lực để cảm thấy xấu hổ, chỉ nhàn nhạt trả lời, "Tuyến thể của cậu ấy bị tổn thương, liều thuốc ức chế bình thường không có tác dụng."
Phí Thừa hiểu rõ, mắt lộ ra hâm mộ.
Phí Chuẩn: ...
"Anh cả, nếu hôm nay anh rảnh, giúp em đi hỏi dì Hứa với tình huống của Mạnh Phiên có cần một loại thuốc ức chế độc quyền hay không."
Anh hôm nay hẳn là không còn sức đến bệnh viện nữa rồi, chưa kể Mạnh Phiên vừa trải qua một thời kỳ đặc biệt, không biết cậu ấy có thể bởi vì tuyến thể bị tổn thương mà dẫn tới thời kỳ đặc thù không ổn định hay không, bệnh viện nhiều người nhiều bệnh lạ, sợ Mạnh Phiên trong kỳ mẫn cảm chịu ảnh hưởng, tạm thời anh cũng không dám mang Mạnh Phiên đến bệnh viện.
Phí Thừa đồng ý, "Tình huống như vậy đặc thù, ở trường học không an toàn, mang về nhà mình ở hai ngày đi."
Phí Chuẩn cũng nghĩ đến điều này, nhưng mới hôm qua Mạnh Phiên đã nói rằng nhà của họ khiến cậu cảm thấy càng không an toàn hơn, phỏng chừng là không muốn tới.
Thấy anh khó xử, Phí Thừa có thể đoán được chút nguyên nhân, nói: "Hai đứa ở nhà, anh dọn đi."
Phí Chuẩn:......
Dở khóc dở cười, đại ca thật sự so với anh bộ dáng còn lo lắng hơn, sợ tiểu Omega một chân bước vào Phí gia rồi còn chạy mất.
Làm anh liên tưởng đến một lời bông đùa của đám cha mẹ trẻ trên mạng nói: Chỉ cần về sau hài tử có thể tìm được đối tượng, tôi có thể an tâm qua đời ngay đêm nay.
Nhưng quá sốt ruột.
Không cùng anh trai nói chuyện nữa, Phí Chuẩn lên lầu tắm rửa, để chính mình có tinh thần hơn một chút, ăn xong bữa sáng, lại vội vàng đến trường học.
Mạnh Phiên ngủ rất ngon, đã sớm rời giường, tràn đầy năng lượng, mọi thứ đêm qua cứ như một giấc mơ trở nên hư hư thực thực.
Bất quá cái gì mà bị đánh dấu tạm thời sẽ có cảm giác lệ thuộc vào Alpha, cảm giác phục tùng, hoàn toàn không tồn tại, có thể bởi vì tuyến thể của cậu không hoàn chỉnh chăng, Mạnh Phiên cảm thấy thật cao hứng.
Đi đến phòng học, ngồi vào vị trí của chính mình, nhìn thấy vị trí bên cạnh còn trống không, trong lòng lại cảm thấy trống rỗng không rõ nguyên do.
"Dậy sớm vậy?" Phí Chuẩn bước vào lớp, nhìn thấy Mạnh Phiên đang ngồi một mình, thẫn thờ nhìn về phía chỗ ngồi của mình, ngây ngốc.
"Anh tới rồi!"
Cơ hồ là ngay khi nhìn thấy Phí Chuẩn, nội tâm Mạnh Phiên liền không tự chủ được mà vô cùng sung sướng, cái loại sung sướng này chạy thẳng tới đại não, đại não tiếp thu, lại điều khiển tứ chi cậu, vô cùng cao hứng mà từ chỗ ngồi nhảy lên, đôi tay chống trên mặt bàn, ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào nhìn Phí Chuẩn ở cửa lớp.
Thật nhiệt tình, Phí Chuẩn kinh ngạc một chút, theo đó tâm tình cũng tốt lên.
Còn Mạnh Phiên, sau khi vô thức thực hiện chuỗi hành động kia, thì sững sờ, nhanh chóng yên lặng ngồi trở lại vị trí của mình, cúi đầu đọc sách ngữ văn trên tay.
Vì cái gì cậu nhìn thấy Phí Chuẩn liền cao hứng như vậy? Loại ỷ lại sinh lý này thật là đáng sợ quá đi mất!
Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội thể thao, không ai đọc sớm cả, mọi người đều chỉ lo nô đùa, chờ đến giờ là chạy ra sân chơi, vì vậy Mạnh Phiên đột nhiên đọc sớm, lại có vẻ rất không ổn.
Phí Chuẩn cũng nhìn ra cậu không thích hợp, "Không thoải mái?"
Mạnh Phiên lắc đầu, trong tiềm thức nhớ đến những cảnh tượng tối hôm qua, đỏ mặt, cúi đầu xuống, như muốn trực tiếp chen vào sách giáo khoa.
Tối hôm qua cậu muốn lăn vào vòng tay của Phí Chuẩn, muốn quấn lấy anh ấy, là nghiêm túc sao? Không phải cậu nằm mơ đi?
"Vậy cậu làm sao vậy?" Sau khi Phí Chuẩn hỏi, anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Mạnh Phiên, đoán được điều gì đó, liền trấn an nói: "Tối hôm qua, cậu không thể dùng thuốc ức chế. tình huống đặc thù, tôi chỉ là giúp cậu, cậu không cần có gánh nặng tâm lý gì."
"Đúng thế!" Mạnh Phiên hung hăng gật đầu, như thể chỉ bằng cách này mới không phải xấu hổ như vậy.
Phí Chuẩn không nói thêm nữa, Mạnh Phiên rút mặt ra khỏi sách, trộm quay đầu nhìn nhìn anh, lại cảm thấy chính mình như vậy giống như mấy tên khốn kéo quần xong việc liền bỏ chạy.
"Ừm... Tối hôm qua vẫn là cảm ơn anh nhiều lắm, chính là cái cảm giác sau khi bị đánh dấu này thật sự rất kỳ quái, em phải khắc phục một chút, anh hôm nay, có thể không để ý đến em hay không?"
Phí Chuẩn:......
Mặc dù anh hiểu là Mạnh Phiên vẫn chưa thích ứng được, nhưng trực tiếp làm đến như cả đời không cần qua lại với nhau nữa thế này, có phải quá khoa trương rồi không?
"Sau khi em vượt qua trạng thái kỳ lạ này, em sẽ chân thành cảm ơn anh sau nhé, thật đó!"
Phí Chuẩn tức đến bật cười, thấy cậu bộ dạng đáng thương như vậy, cũng không tranh luận với cậu nữa.
"Được, tôi không để ý cậu, vậy cậu cũng đừng để ý tôi."
Xem ai có thể chịu được lâu hơn.
Ô ...
Thật kỳ lạ khi rõ ràng đó là yêu cầu của chính cậu nhưng khi Phí Chuẩn nói rằng anh thật sự sẽ phớt lờ cậu, Mạnh Phiên đột nhiên lại cảm thấy thực ủy khuất và buồn bực trong lòng.
Mặc kệ, vùi đầu vào xoát đề là không có chuyện gì nữa rồi ha.
Khi bắt đầu đại hội thể thao, Phí Chuẩn nghe lời Mạnh Phiên, tránh xa cậu, mặc kệ cậu, đứng dậy liền cùng Thiệu Trì đến sân thể dục chơi.
Thời điểm rời khỏi phòng học, thấy Tống Dữ Đường tới tìm Mạnh Phiên hỏi đề khó, Phí Chuẩn liền nhờ hắn chăm sóc Mạnh Phiên một chút. Rốt cuộc tình huống của Mạnh Phiên là đặc thù, anh ấy vẫn đang lo lắng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, chính mình cũng không thể tự mình xem được, có người giúp để ý vẫn hơn.
Tống Dữ Đường làm người quả thực có nghĩa khí, Phí Chuẩn nhờ hắn, hắn liền cảm thấy chính mình rất lợi hại, sẵn sàng gánh vác trọng trách! Vốn dĩ chỉ muốn tạo cơ hội làm quen với Mạnh Phiên, một ngày nào đó có thể trở thành bằng hữu, chỉ là tới hỏi một bài tập, hiện tại trực tiếp biến thành muốn cùng Mạnh Phiên cùng nhau xoát đề.
"Oa! Mạnh Phiên Phiên, cậu thật là lợi hại a! Cậu giảng như vậy, tôi liền hiểu rồi nè! Khó trách đám Alpha kia đều thích nghe cậu giảng đề như thế!"
Tống Dữ Đường thổi một đợt rắm cầu vồng xong, vô cùng vui vẻ, ngồi ở vị trí của Phí Chuẩn, vùi đầu xoát đề, làm đến thật sự có cảm giác thành tựu.
Tâm trạng của Mạnh Phiên không được tốt cho lắm, nhất là khi nhìn thấy vị trí của Phí Chuẩn rõ ràng là có người, lại không phải Phí Chuẩn, cậu ruột gan cồn cào, rất là khó chịu.
Liền rất...... Rất muốn thấy Phí Chuẩn......
Nhưng rõ ràng là cậu nói với Phí Chuẩn đừng để ý đến cậu trong hai ngày này ...
"Ai...... ừm...... Ai......"Mạnh Phiên lướt qua câu hỏi, làm vài động tác nhỏ, thở ngắn than dài không ngừng.
Tống Dữ Đường quay đầu nhìn cậu, "Cậu làm sao thế? Có phải thấy buồn miệng phải không? Tôi hiểu mà, lúc này tốt nhất phải có chút đồ ăn vặt, cậu muốn ăn không? Tôi đi lấy cho cậu nhá!"
Không đợi câu trả lời của Mạnh Phiên, Tống dữ Đường vội vàng chạy về lớp lấy đồ ăn vặt cho Mạnh Phiên.
Tuy nhiên, khi hắn trở lại, vị trí của Mạnh Phiên đã chẳng còn ai.
Lúc này Mạnh Phiên thật sự là nóng lòng khó chịu, nhịn không được, đành yên lặng đi tới sân thể dục tìm Phí Chuẩn.
Phí Chuẩn nói là đến sân thể dục chơi, nhưng trong lòng anh thật ra cũng rất lo lắng cho tình hình của Mạnh Phiên, anh đứng ở một bên đường đua uể oải theo dõi cuộc đua 4 x 100 mét.
"Anh Chuẩn! Mau cổ vũ cho em! Hát cho em bài bé ếch nhảy nào!" Thiệu Trì muốn dành giải nhất, hắn thanh xuân bừng bừng, kích động vô cùng, nhảy tới nhảy lui.
Phí Chuẩn:......
Càng nhớ Mạnh Phiên hơn.
Vào lúc này, anh liền thấy Mạnh Phiên đang chen chúc trong đám đông, một chút một chút ngượng ngùng xoắn xít mà nhích lại gần.
Xem xét tình huống đặc thù của cậu, Phí Chuẩn sợ rằng cậu sẽ bị ảnh hưởng bởi một người nào đó trong đám đông, lại không thoải mái, vì vậy anh vội vàng bước tới kéo cậu ra khỏi đám đông.
"Cậu không phải đang xoát đề à? Tìm tôi?"
Nói xong, Phí Chuẩn liền nhịn không được cong khóe miệng, rất vui vẻ.
Mạnh Phiên:......
Chậc, phiền ghê ấy, đánh dấu tạm thời đáng ghét!
Cậu thật sự ghét cái khuôn mặt đầy đắc ý này của Phí Chuẩn lắm luôn!
Chính là, cậu lại rất thích......
Khoảnh khắc nhìn thấy Phí Chuẩn, trái tim bồn chồn buổi sáng cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
"Ừm ... Em đây là muốn hỏi anh có muốn cùng em xoát đề không? Thi tháng sắp tới rồi, đừng làm chuyện tào lao lông bông trên sân nữa!"
Phí Chuẩn xác thật rất đắc ý, nhưng anh không thèm chọc Mạnh Phiên, miễn cho nhóc lừa đảo lại thẹn quá thành giận.
"Xoát! Đi thôi, thi đấu xác thật không có gì ý nghĩa gì."
"Hì hì ~"
Cả hai vui vẻ đi về lớp học. Mới vừa chạy xong, cảm thấy chính mình siêu cấp lợi hại, Thiệu Trì ráo rác tìm kiếm Phí Chuẩn cầu khen ngợi: ???!!!
Thật không có thiên lý, lúc Mạnh Phiên chạy 3000 mét, lúc Phí Chuẩn đẩy tạ, hắn chính là người tích cực cổ vũ nhất!
Hắn không xứng được có một cái hồi báo sao?!
Tống Dữ Đường vội muốn chết, Phí Chuẩn nói Mạnh Phiên không thoải mái, muốn hắn để ý Mạnh Phiên! Quay đầu người đã không thấy đâu!
Hắn chạy nhanh tìm lại tìm, vừa về phòng học liền thấy, Mạnh Phiên cùng Phí Chuẩn đang cùng nhau ở đó xoát đề???
Thật không công bằng, làm bài nửa ngày, Mạnh Phiên luôn thở ngắn than dài lâu như vậy, chính là do hắn ngồi ở vị trí của Phí Chuẩn, làm cậu ta không thể cùng Phí Chuẩn xoát đề hả?!
"A, xin lỗi, vừa rồi đi hơi gấp, trở về liền không nhìn thấy cậu đâu." Mạnh Phiên chỉ chỉ sách bài tập của Tống Dữ Đường trên bàn phía sau, cười nói: "Cậu ngồi ở đây đi, tôi tiếp tục giảng cho cậu, tôi vừa có ý tưởng mới muốn dạy cho cậu nè !"
Tống Dữ Đường cười cười, ngồi qua, nhìn Mạnh Phiên bộ dáng vui sướng như vậy, lại nhịn không được cười khúc khích..
Thật là một tiểu ngọt O kỳ kỳ quái quái a, phải có bạn trai ngồi bên cạnh mới có sức sống làm bài sao? Thật là đáng yêu quá đi!
-------------------------------------
Thề là còn chưa đến 5000 chữ nhé! Tác giả công - gương mặt vàng trong làng nói trước bước không qua!
Danh Sách Chương: