Mục lục
Luyện Kim Cuồng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Vì sao không thể hỏi?" Diệp Lam Vũ hỏi.

Diệp Lãng hồi đáp: "Bởi vì mỗi lần chúng ta nói đến chuyện này thì ta sẽ lập tức tỉnh lại, sau đó có ngủ tiếp cũng không gặp lại nàng! Bởi vậy chúng ta cũng không nói qua thân phận của mình!"

"Cũng vì vậy ta vẫn nghĩ rằng ngươi chỉ là một cái mộng, là một thứ không tồn tại, thậm chí hoài nghi chỉ là do mình tưởng tượng ra, là một linh hồn khác của ta..." Diệp Lãng tiếp tục sửa sang lại.

"Nhưng hiện tại ta lại nhìn thấy ngươi, rõ ràng ngươi còn đứng trước mặt ta, mà trùng hợp là ngươi cũng là một người bệnh mà ta trị liệu, sự tình đại khái là như vậy, nhưng nghe sao thật mơ hồ, thật bất khả tư nghị a!" Diệp Lãng nhíu mày, tựa hồ đang tiêu hóa chuyện này.

Mà trải qua lời Diệp Lãng nói Diệp Lam Vũ tam nữ trên cơ bản cũng hiểu quan hệ giữa Thánh Nữ Hiên Viên Băng và Diệp Lãng, nói thật quan hệ này cũng quá huyền ảo đi, hơn nữa mức độ thân mật của hai người lại đạt đến một tình trạng khó thể tưởng tượng được.

Nằm mơ cũng có thể gặp nhau, cái này vẫn chưa đủ nói lên mức độ thân mật của bọn họ sao? Cho dù là tình nhân của toàn bộ thế giới, thân thiết đến đâu đi nữa cũng không thể đạt được trình độ như vậy.

"Tiểu Thất à, xem ra đây là kình địch của ngươi nha, vị hôn thê thanh mai trúc mã như ngươi cũng chưa chắc thân hơn người ta, Người ta đêm nào cũng ở cùng một chỗ!" Lúc này Diệp Lam Vũ tựa hồ rất đắc ý, có thể nhìn thấy Thất công chúa bị người dẫm đạp lên, tựa hồ nàng rất thoải mái.

Nàng ghen?

Ghen cái gì? Hắn là đệ đệ của nàng, chỉ cần có người có thể trở thành thê tử đệ đệ nàng thì nàng mới mặc kệ người này là ai, chỉ cần đối xử tốt với đệ đệ nàng là được.

Diệp Lam Vũ sẽ không giúp bất cứ ai thích Diệp Lãng, sẽ không giúp các nàng tranh đoạt địa vị trong lòng hắn, nàng chỉ biết giúp Diệp Lãng "giữ cửa", đá bay những người không thích hợp.

Còn điều kiện tiêu chuẩn thích hợp hay không thì phải nhìn xem sở thích của nàng đã!

"Mỗi đèm ở cùng một chỗ mà lớn à? Sau này đêm nào ta cũng ngủ cùng một chỗ với hắn, bọn họ chẳng qua là đang nằm mơ, chúng ta lại ở sự thật!" Thất công chúa rất là khinh thường nói.

Chân Tiểu Yên không lên tiếng, nàng cảm thấy mình không có quyền lên tiếng với chuyện này.

Trở lại chuyện chính, Hiên Viên Băng nghe xong lời Diệp Lãng cũng cảm thấy chuyện này quả thật khó tiêu hóa, chẳng qua hiện tại nàng cũng mặc kệ chuyện này, chỉ gật đầu với Diệp Lãng, nói: "Đúng vậy, là như thế đấy!"

"Quên đi, không nghĩ cái này nữa, đau đầu quá! Nếu Hiên Viên Băng ngươi đã khỏe rồi thì hình như nơi này không còn chuyện của ta nữa, ta đi về ngủ một giấc đây, mệt mỏi quá!" Diệp Lãng lắc đầu, tạm thời quăng chuyện này ra đằng sau.

"Về đâu mà về, ngươi cứ ở lại cùng ta là được rồi, chúng ta hảo hảo tâm sự..." Hiên Viên Băng nhìn Diệp Lãng nói ngữ khí thực bình tĩnh, bất quá ai cũng nghe ra được nàng rất luyến tiếc khi Diệp Lãng rời đi.

"Đi đi, có cái gì mà tán gẫu, cũng hàn huyên nhiều năm như vậy rồi, sau này còn có dịp, ta muốn đi ngủ! Ngươi muốn nói chuyện phiếm thì ngươi cũng đi ngủ đi, khi nằm mơ, gặp nhau rồi từ từ tán gẫu!" Diệp Lãng khoát tay, cự tuyệt đề nghị của Hiên Viên Băng.

"Ngươi buồn ngủ à? Vậy ta dẫn ngươi đi phòng của ta, chỗ đó rất thơm, rất thoải mái! Lần trước không phải ngươi nói rất thích còn gì?" Hiên Viên Băng lập tức nói cũng lôi kéo Diệp Lãng chạy lấy người.

Lần trước mà nàng nói là lúc ở trong mộng, nàng chuyển hóa cảnh tượng, tình hình chung ngày nào nàng cũng đổi cảnh tượng, có một lần nàng bày ra cả khuê phòng của mình, Diệp Lãng thấy, nói cũng không tệ lắm, rất thích.

"Ừ vậy thì đi..." Diệp Lãng bị kéo, nhưng hắn không phản đối bởi hắn cũng không để ý mình đến ngủ ở khuê phòng Thánh Nữ sẽ có hậu quả như thế nào.

Hiện tại hắn chỉ muốn ngủ mà thôi cái này quan trọng hơn tất cả!

Có điều hành vi của họ sẽ được sự đồng ý của người ở đây sao? Diệp Lam Vũ còn đỡ, Quang Minh Y Sư tựa hồ cũng có thể tiếp thụ, nhưng người khác thì nhất định sẽ không, nhất là Thánh Giáo Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ.

"Tiểu Băng nhi ngươi đứng lại! Ngươi quên mình là ai rồi sao?" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ ngăn ở cửa, nói với Hiên Viên Băng.

"Ta là ai? Ta là Hiên Viên Băng, là Thánh Nữ của Thánh Giáo!" Hiên Viên Băng lôi kéo Diệp Lãng tiếp tục đi tới, muốn vòng qua bên người Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Nếu biết mình là Thánh Nữ thì sao ngươi có thể để một người nam nhân ngủ ở trong phòng ngươi được!" Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ ngăn Hiên Viên Băng lại.

Hiên Viên Băng dừng bước, suy nghĩ một hồi: "Thánh Nữ thì phải làm chức trách của Thánh Nữ, phải tuân thủ quy củ của Thánh Nữ, không nên thân cận quá với nam nhân, cũng không thể phát sinh tình cảm, cái này thật sự quá xa xôi ta đã sớm quên rồi! Có lẽ, ta đã không thích hợp làm một Thánh Nữ!"

"Ừ, không cần làm thặng nữ, sẽ bị người ta khinh bỉ!" Diệp Lãng ở bên cạnh phụ họa. (Chết cười mất, đúng là thông minh…)

"…"

"Tiểu ngu ngốc, trong mắt ngươi, Thánh Nữ chính là thặng nữ sao?" Hiên Viên Băng cười hỏi.

"Không phải đều giống nhau sao?" Diệp Lãng mơ hồ.

"Có lẽ ngươi nói đúng, Thánh Nữ chính là thặng nữ, các nàng không được có tình yêu, không thể thích người khác! Cho nên, ta không còn thích hợp nữa!" Hiên Viên Băng gật đầu nhẹ nhàng nói.

"À, ngươi tư xuân rồi ngươi thích người khác rồi!" Diệp Lãng gật đầu, hắn lại "hiểu ra".

"Tìm đánh! Ê, đừng chạy a!" Hiên Viên Băng quơ quơ nắm tay nhỏ thị uy, mà dưới thần uy của nàng, Diệp Lãng đã bỏ chạy đi rất xa.

"Sao lại không chạy, ngươi muốn đánh ta!" Diệp Lãng cũng không quay đầu lại nói cũng tiếp tục chạy, còn có tiểu Nhị chạy cùng hắn, tốc độ của hai người làm người ta líu lưỡi.

"Đê xem ngươi có thế chạy đi đâu!" Hiên Viên Băng đuổi theo, tốc độ của nàng cũng rất nhanh, không hổ là Thiên cấp cao thủ đã có Quang Minh Chi Tâm, chỉ nói riêng về thực lực thì Diệp Lãng kém nàng rất xa rất xa...

Nhìn Diệp Lãng và Hiên Viên Băng đuổi bắt nhau, Phong Hành và đám Quang Minh Ky Sĩ chờ ở ngoài cửa đều ngẩn người ra một hồi lâu!

"Phong Hành đại nhân, vừa rồi dường như là công tử, mà người đuổi theo công tử tựa hồ chính là Thánh Nữ đại nhân..." Quang Minh Kỵ Sĩ trong Mơ Hồ Đường liếc mắt liền nhận ra người chạy trước chính là Diệp Lãng, còn có tiểu Nhị vẫn luôn như hình với bóng.

Rồi sau đó là Hiên Viên Băng, hắn cũng từng gặp qua, có điều không dám khẳng định!

"Hình như là vậy! Nhưng mà sao Thánh Nữ đại nhân lại truy đuổi công tử? Chẳng lê công tử lại đắc tội nàng?" Phong Hành gật gật đầu, có điểm nghi hoặc hỏi.

"Lấy tính cách của công tử thì rất có thể là như vậy!" Cơ hồ tất cả Quang Minh Ky Sĩ trong Mơ Hồ Đường đều gật đầu khẳng định.

"Phong Hành đại nhân, chúng ta có đuổi theo hay không? Cứ để bọn họ chạy loạn như vậy cũng không tốt lắm a!" Một cái Quang Minh Kỵ Sĩ lên tiếng xin chỉ thị.

"Nói cũng đúng! Chúng ta còn ở đây làm gì, mau đuổi theo!" Phong Hành gật đầu một cái, sau đó lập tức chạy vội về phía trước.

Mà ngay khi đám người Phong Hành tiến về phía trước, trong phòng cũng có mấy người lao ra...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK