Mục lục
Vô Hạn Lưu: Ta Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Tô Dung còn nhớ quy tắc thứ ba của phòng triển lãm chụp ảnh: [Nếu như thấy có người nói chuyện với tấm hình, xin nhanh chóng cách xa người đó].

 

Bây giờ nếu như cô nói chuyện với tấm hình, vậy rất phù hợp với điều kiện bị người cách xa. Nếu như những người khác đều đi, vậy cô sẽ thỏa mãn điều kiện "một người" trong quy tắc viện bảo tàng nghệ thuật, từ đó lâm vào nguy hiểm.

 

Cho nên mặc dù nghe được vấn đề rất làm cho cô động lòng từ người trong hình, nhưng Tô Dung vẫn không đáp lại hắn ta, mà bày ra bộ dạng không nghe thấy, làm như không có xảy ra chuyện gì nhìn về phía những người khác.

 

Trái lại biểu hiện của những người khác rất bình thường, không có gì khác thường cả, xem ra không nhìn thấy hình biết nói chuyện.

 

Tại sao chỉ có cô nghe được? bản thân có thể nghe được người trong hình nói chuyện có thể mang đến nguy hiểm gì không?

 

Tô Dung nhíu mày thật sâu, nhưng cũng không nói ra chuyện mình có thể nghe được người trong hình nói chuyện. Mặc kệ như thế nào, mục đích chủ yếu của cô chính là sống. Nói ra chuyện này, có thể sẽ để cho mình rơi vào hoàn cảnh bị cô lập, cô còn không hiền lành đến trình độ này. Trừ phi chắc chắn 100% mình đã hết cứu, nếu không, Tô Dung sẽ không chủ động nói vấn đề trên người mình ra.

 

Ngoài dự đoán là tấm hình kia cũng không dây dưa, thấy Tô Dung không để ý đến mình, thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

 

Nơi này đã là hành lang cuối cùng, đi về phía trước nửa chính là vách tường, muốn rời khỏi chỉ có thể vòng về đường cũ. Nhưng đến tận bây giờ, nhiệm vụ của bọn họ còn chưa có manh mối gì.

 

Rốt cuộc tấm hình hoàn mỹ nhất là tấm nào?

 

"Mọi người có ý kiến gì không?" Ngũ Minh Bạch cũng có nghi ngờ giống Tô Dung, hỏi người trong đội mình: "Tấm hình nào các người cảm thấy đặc biệt hoàn mỹ.”

 

Tô Dung lắc đầu một cái, trả lời: "Không có, tôi không hiểu nhiều về nghệ thuật."

 

Hai người khác cũng bày tỏ mình không biết, trên thực tế bọn họ cũng rất rõ ràng chuyện này không có quá nhiều quan hệ lớn với nghệ thuật. Dù sao đây là quái đàm quy tắc, phương pháp chân chính thông quan sẽ có liên quan đến quy tắc.

 

Nghĩ đến đây, Pitt đột nhiên hào hứng nói: "Đúng rồi, chúng ta tổng cộng có bốn người, mỗi người có cơ hội khen ngợi hai lần. Như vậy nói cách khác, chúng ta tổng cộng có bốn lần cơ hội thử sai đúng đi?"

Nếu như vậy, màu sắc của hoa hồng biến thành màu hồng phấn đại biểu cho cô bị ô nhiều, mà độ đậm nhạt của màu hồng đại biểu trình độ ô nhiễm của cô, nếu như biến thành màu đỏ sợ rằng cô không có cách nào cứu được nữa. Chẳng qua biến thành màu hồng, nói rõ mới ô nhiễm giai đoạn đầu.

 

Những người khác chỉ trải qua hai quái đàm quy tắc, cũng không có trải qua quái đàm quy tắc khó khăn, dĩ nhiên không biết. Nhưng Tô Dung quá hiểu rõ sự biến đối ngầm này.

 

Xem ra bức hình kia có thể mang đến ô nhiễm, không dây dưa với đối phương chính là cách làm đúng. Tô Dung âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu không sợ là bây giờ hoa hồng của cô không phải là màu hồng nhạt, mà là biến thành màu hồng đậm rồi.

 

Về phần tại sao cô không nhìn ra màu sắc hoa hồng của mình thay đổi, dĩ nhiên không phải vì màu sắc quá nhạt. Dựa vào suy đoán của Tô Dung, chắc là cô đã bị ô nhiễm, cho nên mới không nhìn ra sự thay đổi của hoa hồng.

 

Giống như ở bên trong "Quái đàm ký túc xá số 44", bởi vì bị ô nhiễm, cho nên không nhìn ra được sự thay đổi trên khuôn mặt.

 

Nghĩ đến chuyện trải qua ở lầu ký túc xá, đột nhiên Tô Dung cảnh giác. Đúng là ở trong mắt của tất cả mọi người cô chỉ là bị đổi thành màu hồng nhạt. Nhưng trên thực tế còn có một loại khả năng khác: Hoa hồng của cô đã bị biến đổi thành màu hồng đậm, chỉ là người khác không nhìn ra.

 

Đơn giản mà nói, tất cả mọi người đều đã bị ô nhiễm!

 

Nên biết ở hành lang thứ nhất và hành lang thứ hai mọi người đều phát hiện ra dị thường, ai có thể chắc chắn những dị thường kia không mang đến ô nhiễm cho bọn họ?

 

Ý thức được chuyện này, Tô Dung hơi mất bình tĩnh. Nếu suy đoán của cô là thật, như vậy mỗi người bọn họ ít nhất bị ô nhiễm hai lần, mà cô chính là ba lần.

 

Vậy tổng cộng cô có thể chịu đựng mấy lần ô nhiễm.

 

Không đúng? Phòng triển lãm này có độ khó cao như vậy sao? Tô Dung cảm thấy có chút khó hiểu. Lực độ ô nhiễm này tuyệt đối không đơn giản như vậy, ở chỗ này lâu thêm một chút, cô cảm thấy hiệu suất ô nhiễm gần bằng nhiệm vụ nằm vùng trước đó.

 

Nhưng đây cũng không phải là nhiệm vụ nằm vùng, cho nên nhất định có phương pháp thông quan nhanh chóng gì đó.

 

Lúc Tô Dung đang suy nghĩ, đột nhiên Ngũ Minh Bạch lên tiếng: "Tôi muốn trở về chỗ bắt đầu nhìn lại thêm lần nữa, có lẽ có thể phát hiện ra quy luật gì đó. Các người có muốn đi theo tôi không?"

 

Người phụ nữ nước ngoài biết anh ấy không hỏi mình, nhưng vẫn lắc đầu trả lời: "Khẳng định khu hình người còn có bí mật, không thấy trong quy tắc đều có quy tắc liên quan đến cỗ này sao? Tôi ở lại chỗ này nhìn thêm một chút."

 

Pitt cũng suy nghĩ giống như cô ta, anh ta không giỏi tìm quy luật, còn không bằng ở lại chỗ này nhìn xem thử có tìm được manh mối gì không.

 

"Tôi muốn đi." Tô Dung lựa chọn theo Ngũ Minh Bạch trở về nơi bắt đầu, chỉ là trái lại cô không muốn tìm quy luật gì đó, dù sao mới vừa rồi cô đã đi tìm một vòng: "Tôi muốn đi đến chỗ quầy nhìn thử có tìm được manh mối gì không."

 

Trước đó có nhân viên đồng phục xanh da trời cho nên không dễ dàng tra xét, nhưng bây giờ đối phương đã rời đi, dĩ nhiên đây là cơ hội tốt để cô hành động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK