Mục lục
Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tinh Niệm

Đối với Lâm Y Nhân mà nói, cô thực cảm kích Tô Yên cứu mình, nhưng, nhưng thấy cái thảm trạng kia của đại tỷ, trong lòng vẫn là không thể ức chế lộp bộp một chút.

Ân, đây là phản ứng của người bình thường.

Mà trái lại Kỷ Diễn không thế nào là người bình thường được.

Mắt Hắn nhìn Tô Yên càng ngày càng sáng.

Ở trong mắt hắn, Tô Yên làm cái gì đều đúng.

Cho dù là hiện tại trường hợp quỷ dị như vậy.

Lâm Y Nhân trên mặt tím tím xanh xanh, Tô Yên từ trong túi móc tiền ra.

Sau đó đưa tới trong tay Lâm Y Nhân

"Tự mình mua thuốc bôi đi."

Lâm Y Nhân lắc đầu, muốn từ chối, nhưng Tô Yên đã lui nhanh ra sau hai bước.

Quyết định sẽ không nhận lại tiền này.

Sau đó, Tô Yên cùng Kỷ Diễn rời đi.

Cuối cùng, bởi vì chuyện này trì hoãn.

Tô Yên không đi đến trường.

Hai người vừa đi, Tô Yên nghiêng đầu.

Liền nhìn thấy Kỷ Diễn vẫn luôn không ngừng dùng một góc áo sơ mi xoa tay phải mình.

Cô nghi hoặc

"Làm sao vậy?"

Kỷ Diễn do dự, một lát sau nhỏ giọng nói

"Bẩn."

Tô Yên nghe, chớp chớp mắt. Cô duỗi tay, kéo tay phải Kỷ Diễn qua.

Ngón tay Hắn thon dài, móng tay cắt sửa chỉnh tề, hơn nữa thực trắng nõn, sạch sẽ.

Cô ra tiếng hỏi

"Chỗ nào bẩn?"

Kỷ Diễn cúi đầu, không nói chuyện.

Hắn biết chính mình quái dị.

Nhưng chính là chịu đựng không được.

Từ sau khi gặp được Tô Yên, bệnh đau của hắn giống như không còn nghiêm trọng.

Chỉ là hắn vẫn không thích cùng người khác có tiếp xúc.

Tô Yên thấy hắn lại không nói lời nào trầm mặc.

Lần nữa hỏi lại

"Chỗ nào bẩn?"

Bởi vì cô lại lần nữa dò hỏi, Kỷ Diễn trở nên bất an.

Hắn con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên.

Sau đó, sắp xếp ngôn ngữ thật lâu, do dự thật lâu

"Vừa mới, người kia..... đụng phải."

Hắn nói hàm hồ, Tô Yên nhưng thật ra nhớ tới vừa nãy hắn vì chính mình chắn một cái tát kia.

Là bởi vì cùng người khác tiếp xúc, cho nên không thích, cho nên cảm thấy bẩn?

Tô Yên không nói chuyện, nhưng vẫn lôi kéo hắn, dẹp đường hồi phủ.

Vì sao lại đột nhiên về nhà?

Về nhà rửa tay a.

Tiểu Hoa yên lặng nhìn hành động của ký chủ mình.

Nhịn không được nói

"Ký chủ, ngươi quá nuông chiều hắn rồi."

Được rồi, thân là một hệ thống, nó có điểm ghen ghét.

Đã nói rõ là một ký chủ có nguyên tắc, phân biệt đúng sai đâu?

Không phải chỉ bị người chạm vào một chút sao?

Còn không phải là chạm vào một chút???

Thật đúng là liền phải dẫn hắn về nhà?

Về nhà mục đích thế nhưng chỉ là vì phải rửa tay!!

Tô Yên từ trong đầu trả lời Tiểu Hoa

"Không sao."

Tiểu Hoa nghe nhịn không được nói

"Kia vạn nhất đem hắn chiều đến hỏng rồi làm sao bây giờ?"

Ở trong mắt Tiểu Hoa, Kỷ Diễn này chỉ chạm vào một chút đã ghét bỏ người khác bẩn, đây là tật xấu a.

Tô Yên mắt nhìn Kỷ Diễn ngồi ở trong xe trầm mặc, sắc mặt tái nhợt.

Hồi phục nói với Tiểu Hoa

"Có ta ở đây, hắn muốn thế nào cũng được."

Tiểu Hoa

"........"

Nó còn có thể nói cái gì?

Thậm chí còn cảm thấy bị nhét cẩu lương là chuyện gì xảy ra??

Trở lại nơi ở của Tô Yên, Kỷ Diễn ra tiếng

"Anh muốn tắm rửa."

Tô Yên gật đầu

"Đi thẳng, rẻ trái."

Kỷ Diễn ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng tắm vang lên thanh âm vòi hoa sen.

Một giờ sau.

Thanh âm vòi hoa sen ngừng lại.

Vốn dĩ cho rằng, hắn rất mau đi ra.

Chỗ nào biết cọ tới cọ lui hơn nửa giờ, cũng không thấy Kỷ Diễn xuất hiện.

Cô nghi hoặc.

Đi đến tắm cửa phòng tắm

"Kỷ Diễn?"

Bên trong truyền đến thanh âm rầu rĩ

"...Ừm."

"Không ra?"

".......không có quần áo thay."

"quần áo anh đâu?"

"Ướt mất rồi."

Kỷ Diễn chậm rì rì trả lời.

Tô Yên nghe, trầm mặc cả nửa ngày.

Sau đó đi trở về phòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK