Chương 37: Nhận lỗi.
Tâm trạng của Hướng Vinh cả buổi chiều như rơi trong vực sâu vô tận, nghiễm nhiên nguyên nhân không phải do chị khoá trên nhất quyết nhờ cậu làm mai mối, mà là do đối phương cố ý trong lúc vô tình nói ra sự thật ——
Sớm muộn gì Chu Thiếu Xuyên cũng sẽ rời đi, trở lại nơi thuộc về hắn.
Hướng Vinh đã mất gần như toàn bộ thời gian để cảnh cáo bản thân rằng trên đời này không có bữa tiệc nào là vĩnh viễn, người thân và bạn bè hầu hết chỉ có thể đồng hành cùng bạn trong một chặng đường. Đời người quá ngắn, mối quan hệ giữa người với người lại càng ngắn hơn.
Cũng giống như những người bạn từng cùng ta nghịch bùn tắm mưa, cùng ta cười khúc khích trước mẩu chuyện hài hước trong tuần san học trò, và cũng từng cùng ta khóc thút thít trong mấy trận đòn roi của bố mẹ. Nhưng đến mùa tốt nghiệp, họ chuyển nhà và bước vào những ngôi trường mới. Nhịp điệu cuộc sống khác nhau khiến những cuộc gọi hỏi thăm giữa ta và họ dần thưa thớt. Để rồi cuối cùng, ta và họ không còn liên lạc với nhau nữa. Và ngay cả khuôn mặt của đối phương cũng bắt đầu trôi đi vào quên lãng.
Năm nay còn chưa đến hai mươi, nhưng nếu tính toán kỹ thì coi như cậu là một người bạn từng đi ngang đời hắn.
Hầu hết những người bình tĩnh đều giỏi rút bản thân khỏi vòng lặp suy nghĩ, Hướng Vinh luôn là người có thể gỡ rối cho những bộn bề của chính mình. Song vừa nhảy xuống xe buýt, cậu đã thấy 'Chu Thiếu Xuyên không thuộc về nơi này' đứng cạnh bồn hoa nhỏ dưới lầu. Chỉ là có giàu trí tưởng tượng cách mấy cậu cũng không nghĩ tới sẽ bắt gặp một cảnh tượng sống động như thế ——
Mỹ nữ trẻ trung phơi phới với gu ăn mặc thời thượng vỗ nhẹ vào ngực Chu Thiếu Xuyên với nụ cười ba phần giận hờn và bảy phần ngọt ngào, hành động vừa thân thiết vừa tự nhiên, gần giống với khái niệm tán tỉnh và... đánh yêu.
Hướng Vinh nhìn chằm chằm vào cô gái ấy ít nhất năm giây, trong đầu chợt hiện lên ba chữ: Xứng đôi thật! Cậu cụp mắt xuống, cảm thấy từ lồng ngực đến cổ họng đều đẵm trong mùi vị chua xót đến cùng cực, nó như thể cậu bất thình lình bị trào ngược thực quản vậy. Hướng Vinh nuốt nước bọt mấy lần, âm thầm hít thật sâu, nhắc nhở chính mình cũng nên duy trì nụ cười trước mặt bạn của Chu Thiếu Xuyên.
Nếu ngày này sớm muốn gì cũng sẽ đến, vậy ít nhất cậu vẫn có thể giữ được phong độ và phép lịch sự đúng mực trong ký ức hắn.
Hướng Vinh ngẩng đầu. Cậu đi nhanh hơn một chút, nở một nụ cười thản nhiên với cặp tình nhân xứng đôi vừa lứa đang đứng trước mặt.
Chu Thiếu Xuyên rõ ràng đã thấy nét buồn bã thoáng qua trên mặt Hướng Vinh. Nhưng một giây sau, hắn đã ngỡ ngàng bởi nụ cười của cậu.
Phải nói rằng, đôi lúc Hướng Vinh rất kỳ lạ, khuôn mặt cười và khi không cười của cậu rạch ròi như đối lập hai bên Thái Cực —— Đôi mày kiếm mi khẽ cau sẽ lập tức có cảm giác uy nghiêm trầm tĩnh, mà khi cậu mỉm cười nhẹ nhàng sẽ như nắng xuân hiền hoà tràn về, chốc chốc còn tựa như làn gió man mát trong ngày hạ oi ả, chốc chốc lại tựa như hơi ấm trong đêm đông lạnh giá, nó thấm vào từng tế bào khiến con người ta bất giác nảy sinh lòng khao khát.
Tuy rằng Chu Thiếu Xuyên thật sự đắm chìm vào đó, nhưng hắn không cảm thấy phiền não đã trôi mất, ngược lại càng thêm mê mang bối rối —— Ai mới là một Hướng Vinh chân thật nhất? Rốt cuộc trong lòng cậu ấy ẩn chứa suy nghĩ gì?
Chu Thiếu Xuyên không đoán ra được, bỗng nghe thấy Joyce mỉm cười chào hỏi Hướng Vinh: "Hello, chàng đẹp trai —— Đây là trai đẹp mà cậu vừa nói còn đẹp hơn cậu đúng không? Vậy thì cậu nói đúng rồi đó, cậu ấy đẹp hơn nhiều!"
Chu Thiếu Xuyên không phản đối câu này. Hắn cười nhạt, sau đó hỏi Hướng Vinh: "Sao hôm nay cậu về sớm vậy?"
"Tài liệu đã tìm gần hết. Bây giờ chỉ còn lại PPT, về nhà làm cũng được." Nói đoạn, Hướng Vinh nhìn Joyce, "Cậu không giới thiệu sao?"
Chu Thiếu Xuyên vừa tính lên tiếng nhưng Joyce đã nhanh nhảu cướp lời: "Hi, tôi tên là Joyce. Tên tiếng Trung là Hứa Giai Di. Tôi là... thanh mai trúc mã của Xuyên."
Cô ôm lấy cánh tay Chu Thiếu Xuyên, dựa sát vào người hắn, còn ngẩng đầu nhìn hắn cười hỏi: "Là từ này đúng không? Không dùng sai đúng không?"
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, dường như đáp án đã bày sẵn trước mắt, mối quan hệ hai người cũng rõ ràng như mặt trời ban trưa. [1]
[1] Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư (青梅竹马,两小无猜): Đôi trai gái thân thiết từ thuở ấu thơ.
Hướng Vinh khẽ gật đầu. Cậu dùng giọng điệu bình tĩnh nhất có thể giới thiệu bản thân với Joyce. Bấy giờ tay phải cậu hãy còn đút trong túi quần, đầu ngón tay chợt chạm phải mép giấy mỏng đã được bỏ trong đó từ lâu.
Mảnh giấy chứa thông tin liên lạc mà đàn chị nhờ cậu đưa cho hắn dường như đã vô dụng. Bạn gái cuối cùng cũng xuất hiện, nếu lúc này cậu vẫn muốn làm mai làm mối thì chẳng phải cố tình phá rối tình cảm người ta sao?
Chu Thiếu Xuyên đang định kéo bàn tay thon gầy của Joyce ra, song trông thấy nụ cười nhẹ của Hướng Vinh, trong lòng hắn bỗng nghĩ đến điều gì đó. Hắn bỏ qua hành vi thân mật của Joyce, đoạn hỏi: "Lát nữa cậu có bận gì không? Ra ngoài ăn chung với nhau đi?"
Hướng Vinh thoáng sửng sốt: "Không được. Bố tôi lại đi công tác, lát nữa tôi phải nấu cơm cho Hướng Hân. Hôm nay cũng còn rất nhiều việc chưa xong, không thể ra ngoài được."
Cùng lúc đó, Hướng Vinh nghĩ: Dù là cậu ôn lại chuyện xưa với bạn thanh mai bé nhỏ của cậu, hay là hai người ăn tối dưới ánh nến, nói chung cậu đã có người bên cạnh, cớ gì còn muốn tôi đi theo làm bóng đèn?
"Tiếc vậy, tôi còn muốn làm quen với trai đẹp mà." Joyce tiếc hùi hụi, "Cỡ nào cũng không thoát khỏi số phận phải ăn bữa cơm chán ngắt với tên mặt lạnh. Hướng Vinh nè, bữa khác chúng ta ra ngoài ăn nha?"
Nghe như không ổn lắm? Chẳng biết do cô nàng quá hoạt bát hay chỉ nói suông vậy thôi, song dầu gì Hướng Vinh không đoán ra tâm tư của cô gái ngoại quốc nên chỉ đành gật đầu, trả lời một cách lịch sự: "Được."
"Vậy tôi lên trước." Hướng Vinh nhìn Chu Thiếu Xuyên, "Nhớ dẫn người ta ăn cái gì ngon ngon, đừng dẫn vô mấy quán vỉa hè đấy."
Hướng Vinh xoay người đi vào hành lang, Chu Thiếu Xuyên vẫn đứng tại chỗ nhìn theo cả hồi lâu. Nhưng chân của Hướng Vinh dài chẳng kém cạnh hắn, chẳng mấy chốc cậu đã lên tới tầng hai. Chu Thiếu Xuyên chỉ có thể bắt lấy bóng lưng vội vã của cậu, nào nhìn thấy một chút cô đơn len lỏi nơi đáy mắt hệt như trong tưởng tượng của hắn.
"Sao rồi, nhìn đủ chưa?"
Joyce lên tiếng nhắc nhở. Ngay khi Hướng Vinh vừa đi, cô đã lập tức buông cánh tay của Chu Thiếu Xuyên, còn đứng cách xa hắn như Sở hà Hán giới: "Đủ đẹp, đủ cá tính, hơn nữa con người còn rất chân thành. Có rất nhiều người trên đời này ở một số thời điểm miệng thì cười nhưng mắt lại không. Mà... cậu ấy không giống vậy, cho dù cậu ấy đối mặt với một người không thích, ví dụ như tôi." [2]
[2] Sở hà Hán giới: con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Ý nói Joyce dịch ra xa Thiếu Xuyên như kiểu hai quân hai nước í.
"Làm sao cậu biết Hướng Vinh không thích cậu?" Chu Thiếu Xuyên nhìn Joyce, hỏi.
Joyce nhún vai cười: "Không đến mức là không thích, nhưng ít nhất có một chút... Ừm, chua chua. Tôi ngửi được đấy. Tôi luôn ngửi được hơi thở giữa người với người. Khi còn nhỏ ở trong công ty bách hoá tổng hợp, tôi thường có thể ngửi thấy những mùi đó, người này không vui, người kia đang buồn, hôm nay người này muốn tiêu xài phê pha... Đại khái là năng lực đặc biệt của tôi đó."
Nghe như thể bí thuật vớ va vớ vẩn nào đó, nhưng Chu Thiếu Xuyên thật lòng không thể phản bác. Gia đình Joyce vốn dĩ mở một chuỗi cửa hàng bách hoá, hiện vẫn kinh doanh những mặt hàng bách hoá cao cấp. Cơ nghiệp gia đình mỗi ngày một lớn, chuyện làm ăn kinh doanh đã lan sang Đông Nam Á và cả Châu Âu. Như một thú vui tiêu khiển, cô bắt đầu 'tuần tra' những cửa hàng bách hoá của nhà mình kể từ khi biết đi. Nói theo cách của cô, ngoài nhu cầu kiểm soát việc làm ăn gia đình, cô còn được thưởng thức những vỏ bọc xinh đẹp của con người, nhờ đó cặp mắt nhìn việc nhìn người của cô rất sâu sắc.
Và lần này cô đến Thượng Hải, một mặt dự định làm du học sinh trao đổi trong một năm, mặt khác cũng tính toán giúp gia đình mở rộng kinh doanh tại Trung Quốc. Chu Thiếu Xuyên tìm cô để bàn bạc chuyện hợp tác, song không phải để mở một chuỗi cửa hàng bách hoá. Với sự phát triển vượt bậc của Internet trong mấy năm gần đây, thành lập một công ty bách hoá không còn là sự lựa chọn khôn ngoan. Điều hắn muốn là tận dụng lợi thế của Joyce trong các kênh kinh doanh có sẵn để cùng nhau xây dựng và phát triển một trang web mua sắm trực tuyến với các thương hiệu sang trọng hàng đầu thế giới.
Sức mua của các mặt hàng xa xỉ trong nước đã tăng lên vào những năm gần đây. Ngay cả khi không nhìn vào số liệu báo cáo do các nhà phân tích của McKinsey* tổng hợp, Chu Thiếu Xuyên cũng biết rằng trong mười năm tới, Trung Quốc chắc chắn sẽ trở thành quốc gia tiêu thụ hàng xa xỉ đứng đầu thế giới. Thị trường mới đủ lớn nhưng cơ hội là hữu hạn. Hắn có tiền và nguồn lực, đương nhiên sẽ muốn đón đầu và giành lấy miếng bánh sớm hơn. [3]
[3] McKinsey: là một công ty tư vấn quản lý toàn cầu. Họ nghiên cứu thị trường, nghiên cứu về những xu hướng mới nổi trong mọi ngành công nghiệp, những vấn đề cấp bách nhất mà xã hội đang đối mặt và công bố chúng một cách rộng rãi.
Joyce khoe 'kỹ năng thần kỳ' xong bèn quay lại chủ đề chính: "Vốn khởi nghiệp của cậu đủ rồi, nhưng tiếp theo thì sao? Tôi luôn lo lắng cậu sẽ nghèo dần dần bởi cậu chưa bao giờ chịu ăn của bố thí."
Chu Thiếu Xuyên cười nhếch môi: "Tôi chưa bao giờ ăn của bố thí, do họ tự nguyện đưa. Đừng lo, dù sao cũng là cha con, tôi sẽ không khách sáo với ông ấy. Nếu đã không còn tình nghĩa gì nữa, ông ấy đưa thì tôi cứ việc lấy thôi."
Joyce nhướng mày, huýt sáo một tiếng: "Tôi thích thái độ này của cậu! Giữ nguyên và phát huy nó trong chuyện làm ăn bảo đảm không bao giờ chịu thiệt thòi. Đi thôi, vừa đi vừa nói, chúng ta cố gắng đưa your-delivery của cậu lên mạng càng sớm càng tốt." [4]
[4] Thật ra chỗ "thái độ này" là "拎得清", đây là một thuật ngữ mà người Thượng Hải ngày xưa hay dùng. Nội dung của nó rất phong phú, đại khái như khen người khác đáng tin cậy, cơ trí, thấu hiểu, súc tích, khôn khéo, được việc, hiểu chuyện, biết tiến biết lùi, hiểu rõ đạo lý, biết nên làm gì và không nên làm gì. Mà mình chưa tìm được một từ nào của tiếng Việt để diễn tả một loạt các từ khen đó nên để ba chữ "thái độ này" vậy (╯_╰)
Hai doanh nhân trẻ hào hứng với kế hoạch sắp tới nên không lên tham quan căn hộ trống trải của Chu Thiếu Xuyên ở Bắc Kinh, thay vào đó tìm một nhà hàng yên tĩnh và bàn bạc chi tiết các bước triển khai tiếp theo.
Về đến nhà đã hơn chín giờ tối, trước khi mở cửa, Chu Thiếu Xuyên đã nghe ngóng rất lâu nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào của 501, kể cả tiếng bước chân hay tiếng nói chuyện của hai anh em. Có lẽ một người đang học bài trong phòng, người còn lại thì đang chạy báo cáo dự án. Hắn biết lúc này không nên làm phiền Hướng Vinh, ngặt nỗi con tim ngu si lấn át lý trí, vừa vào cửa thì hắn đã móc điện thoại ngay.
Lấy cớ mang về một phần vịt quay, hắn bèn gửi một tin nhắn WeChat:【Tôi có mua vịt quay cho cậu. Cậu muốn qua đây ăn không?】
Hắn đặt điện thoại xuống, toan thay quần áo nhưng không ngờ bạn nhỏ đã trả lời:【Dạo gần đây tôi còn không có thời gian chạy bộ, miễn bàn tới ăn khuya.】
Trả lời nhanh vậy? Lẽ nào cậu ấy đang lướt điện thoại? Hay có khi nào... cậu ấy vẫn đang chờ tin nhắn không?
Thật ra Hướng Vinh vừa làm xong PPT, điện thoại vẫn luôn đặt cạnh laptop. Tuy rằng màn hình sẽ sáng lên khi có tin nhắn đến, nhưng hễ điện thoại vừa rung thì cậu đã chộp lấy. Cậu lẩm nhẩm tới lẩm nhẩm lui tin nhắn WeChat vừa gửi, càng đọc càng không hài lòng, cứ cảm thấy giọng điệu lạt nhách lạt lẽo.
Làm gì keo kiệt nhỏ mọn vậy hả? Cậu nghĩ, người ta tốt bụng mua đồ ăn cho mày, còn mày thì giỏi rồi, không thèm nói lời cảm ơn với người ta?
Cậu lật đật gửi thêm một tin:【Ừm, cảm ơn nhé. BTW, cậu không dẫn người ta đi mấy quán ăn vặt coi như cũng hiểu chuyện đó. Nếu không, bạn gái cậu chạy mất dép rồi.】
Nhìn chằm chằm vào ba chữ 'bạn gái cậu', Chu Thiếu Xuyên suy tư một lúc rồi trả lời:【Tôi nói cô ấy là bạn gái của tôi à? Joyce chơi chung với tôi từ nhỏ, là bạn nối khố. Người ta có bạn trai rồi, cậu đừng ghép CP bậy bạ!】[5]
[5] Bạn nối khố: Bản gốc là "发小" (phát tiểu, phương ngữ Bắc Kinh) dùng để chỉ những người có cha mẹ quen biết nhau, chơi chung từ nhỏ.
Tin nhắn đã gửi đi nhưng hồi lâu sau vẫn không thấy ai kia trả lời.
Vì Hướng Vinh ở bên đây đang nhìn trân trân điện thoại, đọc tới đọc lui như đang đánh vần từng chữ, cuối cùng ánh mắt cậu mới chịu rớt vào trọng điểm 'người ta có bạn trai'. Ngay sau đó, cậu bỗng có cảm giác như xác chết vùng dậy —— Gần như cả đêm nay, cậu không khác gì một người mất hồn mất vía. Một bản báo cáo có bao nhiêu chữ đâu mà cậu đã gõ sai cả chục lần. Mãi đến giờ phút này, ba hồn bảy vía đang bay lơ lửng ở bên ngoài rốt cuộc đã trở về nơi chốn của nó.
Nhưng... dù người kia không phải thì sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ 'có'!
Hướng Vinh thở dài đặt điện thoại xuống, cánh tay buông thõng xuôi theo người chợt va vào mảnh giấy đang cộm trong túi quần.
Nếu Chu Thiếu Xuyên vẫn là chó độc thân thì cậu nên thực hiện lời hứa với đàn chị. Hướng Vinh vốn là người luôn giữ lời hứa, dù trong lòng không muốn nhưng cậu vẫn gửi số điện thoại sang.
【Nói với cậu chuyện này, có ai đó nhờ tôi giới thiệu một người bạn cho cậu. Số điện thoại là XXXXXX, WeChat cũng là số này. Cậu muốn liên hệ hay không thì tuỳ cậu thôi.】
Lần này, đổi lại bên kia im phăng phắc.
Chu Thiếu Xuyên vừa mới rửa tay thay quần áo, vốn còn có tâm trạng vui vui muốn xem Hướng Vinh đã hiểu lầm chủ đề kia như thế nào, không ngờ vừa mở WeChat đã thấy một tin nhắn như vả vào tâm trạng hắn. Dĩ nhiên hắn biết 'người bạn' đó nghĩa là gì và tính chất của 'giới thiệu' là như thế nào. Hắn cũng không rảnh trích thời gian tìm WeChat xem mặt mũi của 'người bạn đó'. Nhưng hắn thật lòng, thật sự, hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy Hướng Vinh giới thiệu bạn gái cho hắn!
Rốt cuộc con lừa nhỏ nhẫn tâm đến mức nào đây hả?! Chu Thiếu Xuyên dở mếu dở cười, do Hướng Vinh chưa hiểu hay là do cậu không thích hắn chút nào? Nhưng Joyce đã ám chỉ Hướng Vinh đang ghen với cô, nếu không phải đã rung động thì làm sao lại ghen chứ?
Ngay tại phút giây này, Chu Thiếu Xuyên thật sự muốn ném cho cậu một tin "Tôi đã có người mình thích, hiện tại người đó đang nhắn WeChat với tôi", nhưng suy nghĩ ấy vừa xuất hiện chưa đầy một giây đã bị lý trí đánh cho tan tác.
Thôi, đừng làm cậu ấy sợ. Chu Thiếu Xuyên nghĩ, mặc dù trực giác mách bảo Hướng Vinh có ý với hắn, nhưng hắn thường cảm thấy thái độ của Hướng Vinh khi gần khi xa, giống như Joyce đã nói trong lúc ăn tối —— Hướng Vinh là tuýp người tự bảo vệ mình, tấn công hấp tấp chỉ dẫn đến cậu ấy lùi bước về sau, khi đó mọi thứ sẽ phản tác dụng.
Thế nên trước tiên hãy xác định suy nghĩ của cậu, chỉ cần có thể chắc chắn Hướng Vinh chấp nhận tình yêu đồng giới, dẫu cho là nước ấm nấu ếch xanh, Chu Thiếu Xuyên tự tin cũng có thể luộn chín cậu trong nồi của mình. [6]
[6] Nước ấm nấu ếch xanh (温水煮青蛙呢): nguồn gốc từ một thực nghiệm của Đại học Cornell. Cho một con ếch vào nước sôi, nó sẽ nhảy vọt ra ngay lập tức, nhưng nếu cho vào nồi nước lạnh và đun nóng lên từ từ, nó sẽ không nhận ra sự nguy hiểm (vì nhiệt độ của nước tăng lên từ từ khiến ếch thích nghi dần và không nhận ra có sự thay đổi). Khi nhiệt độ tăng dần nó vẫn cố chịu đựng rồi cuối cùng từ từ kiệt sức và chết đi. Ý của Thiếu Xuyên là, chỉ cần Hướng Vinh chấp nhận tình yêu đồng giới thì vấn đề còn lại chỉ là chuyện thời gian thôi (kiểu từ từ rồi cháo cũng nhừ)
Chu Thiếu Xuyên trả lời:【Tôi mới vừa nói cậu đừng ghép CP, bây giờ cậu nói thế này là cố tình làm lơ những gì tôi nói đúng không?】
"???" Hướng Vinh chưng hửng, cậu ấy nói hồi nào đâu? Nhanh tay lướt lên lịch sử trò chuyện, hoá ra cậu chỉ mải dòm 'người ta có bạn trai' mà đã phớt lời cảnh cáo 'ghép CP'. Được rồi, cậu nghĩ, công nhận sẽ rất khó chịu nếu bị ai đó làm lơ những gì mình nói.
Hướng Vinh:【Được người khác nhờ vả thôi. Nếu cậu không thích thì xem như tôi chưa nói gì cả, forget it.】
Hơ, một câu 'forget it' được cậu nói nhẹ nhàng vô cùng! Hơn nữa kiểu thái độ bình thản này là gì hả! Gặp phải mấy chuyện này, cậu không chủ động từ chối giúp tôi thì thôi đi, thế mà còn thành thật đồng ý giúp người ta?
Chu Thiếu Xuyên tức đến mức bật cười. Hắn bất đắc dĩ rút ra một điếu thuốc, cảm thấy hiện tại không muốn nói chuyện với con lừa ngốc đó nữa!
Thế là hơn hai chục phút trôi qua mà Chu Thiếu Xuyên vẫn không thèm trả lời tin nhắn, Hướng Vinh không khỏi bồn chồn bứt rứt, cậu bèn thử đặt mình vào trong hoàn cảnh của hắn để suy nghĩ. Nếu chuyện tương tự xảy ra trên người cậu, chắc hẳn cậu cũng sẽ thấy thật phiền phức. Nghĩ đến tính tình 'lừa con' của Thiếu gia lại tái phát, dựa theo kinh nghiệm sâu sắc của lần trước, Hướng Vinh đoán đã đến lúc phải dỗ dành cậu ấm chút chút rồi.
Nhưng nói cái gì mới được đây? Trong tình huống này, có vẻ như phù hợp để gửi một biểu tượng cảm xúc xin lỗi hài hước mà không mất đi tính chân thành. Hướng Vinh nhấp vào thư viện biểu tượng cảm xúc bên cạnh khung soạn tin nhắn, toàn là một mớ tùm lum tùm la do mấy thằng quỷ bên đội bóng rổ gửi tới. Trong số đó, Lí Tử Siêu là người đóng góp nhiều nhất, tên đó thích đăng đủ thứ hình ảnh xấu xí rớt hết liêm sỉ. Đang say mê lướt điện thoại, cậu vô tình trượt tay chọn vào một biểu tượng cảm xúc có hình vị quan be bé đang quỳ dưới đất chắp tay thi lễ.
"...!!!"
Chẳng phải chỉ nhắn một câu ghép CP thôi sao? Đâu cần phải quỳ gối nhận lỗi nghiêm trọng vậy chứ?!
Hướng Vinh chết sững nhìn vị quan nhỏ chắp tay thi lễ liên tục năm lần. Cho đến khi mặt mũi rớt sạch theo mấy cái cúi đầu, cậu mới 囧 囧 ngậm ngùi tắt WeChat.
Nhưng Chu Thiếu Xuyên ở đầu bên kia đã vui sướng như gấu mù ăn mật. Nhìn cái đầu nhỏ nhắn ngẩng lên cúi xuống mấy lần và cả dáng vẻ tí hon vừa đáng thương vừa đáng yêu, tuy rằng Hướng Vinh chẳng có một xu dính dáng với biểu tượng cảm xúc này, hình tượng của cậu luôn là bình tĩnh và trưởng thành, nhưng chỉ vì muốn dỗ dành hắn mà cậu dám gửi qua một biểu tượng cảm xúc hoàn toàn phá nát thiết lập tính cách!?
Chu Thiếu Xuyên nghĩ, có lẽ hắn sẽ vui cả tháng chỉ vì biểu tượng cảm xúc này mất!
Hướng Vinh không dám đọc tin nhắn trả lời của Chu Thiếu Xuyên suốt cả buổi tối. Mãi đến khi leo lên giường, tắt đèn nhắm mắt lại, trong lòng cậu cồn cào cả lên mới gom hết can đảm hé mắt, cắn răng mở WeChat.
Trước tiên cậu thấy Chu Thiếu Xuyên ngông nghênh trả lời:【Ái khanh bình thân. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Từ nay về sau ái khanh phải dùng bữa tối cùng trẫm, thời hạn chưa xác định... Ừm, that's all.】
Bên dưới dòng tin nhắn là một biểu tượng cảm xúc hình ông vua tí hon mặc hoàng bào đang giơ hai tay lên, bày ra dáng vẻ con sói đuôi to 'ban phước thiên hạ, bình định non sông'.
".........."
Hướng Vinh không thèm nhìn nữa. Cậu cảm thấy người nào đó đã hoàn toàn tha hoá, liêm sỉ và đạo đức đã rơi đầy đất theo động tác giang tay ban ân trạch rồi.
*
Tác giả có điều muốn nói:
Ai dô! Mỗi ngày ăn cơm với nhau, cậu ăn một miếng, tôi ăn một miếng, ăn qua ăn lại đã đến lúc gặp sự cố rồi.
Hết chương 37
Danh Sách Chương: