• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Khâu Hành Phong muốn thân mật với Lục Tu Mộc hơn nữa, tình huống lúc này cũng không cho phép hắn làm xằng làm bậy. Vừa nhận được đôi mắt trợn trắng của kỹ thuật viên, Khâu Hành Phong thả cậu ra: “Bắt đầu thu đi.”

“Được, được.” Kỹ thuật viên lập tức nói. “Tôi thử âm thanh trước, thầy Lục, ngài hát đại hai câu đi.”

Lục Tu Mộc chần chừ: “Tôi… hát trước?”

Cách tấm kính trong suốt, kỹ thuật viên gật đầu.

Lục Tu Mộc thật sự sợ mình sẽ gây ra thương tổn vĩnh viễn cho bọn họ, hít sâu mấy lần vẫn không mở miệng được.

“Không sao.” Khâu Hành Phong an ủi. “Tôi hát cũng bình thường mà.”

Có lẽ vì ánh mắt của hắn dịu dàng quá, hoặc vì Lục Tu Mộc biết mình chạy không thoát nổi kiếp nạn này, có phần xúc động kiểu vò đã mẻ còn sứt. Tóm lại, dưới bốn con mắt mong chờ, cậu cất giọng ca mãnh liệt.

Trong nháy mắt, Khâu Hành Phong và kỹ thuật viên không hẹn mà cùng cứng người.

Nếu nói giọng hát của Lục Tu Mộc có thể đòi mạng thì khoa trương quá, nhưng hình dung bằng bốn chữ “ma âm xuyên tai” cũng không hề quá đáng.

Mấu chốt là, không chỉ nhạc điệu của cậu mà còn cả “giọng hát” cũng cực kì đặc biệt. Kỹ thuật viên thật sự không nín được, “phụt” một tiếng cười cả tràng.

Khâu Hành Phong nhịn cũng rất vất vả, nếu là người khác nhất định hắn đã mở “chế độ trào phúng” rồi, nhưng đây là bạn trai hắn vất vả lắm mới theo đuổi được, chỉ có thể đè xuống xúc động muốn cười thôi.

Lục Tu Mộc hát hai câu lập tức dừng lại, quẫn bách cắn môi dưới, nhìn Khâu Hành Phong: “… Có phải khó nghe lắm không?”

Khâu Hành Phong trầm mặc một lúc, xoa đầu cậu: “Không hề.”

Nhưng vừa mới dứt lời nói dối có thiện ý, hắn đã mở cửa phòng thu ra: “Chúng ta tách ra thu âm đi, có mặt em làm tôi căng thẳng, ảnh hưởng đến khả năng phát huy.”

Lục Tu Mộc: “…”

“Thật mà.” Khâu Hành Phong nói chân thành. “Coi như chừa lại mặt mũi cho tôi đi.”

“Thực ra anh nói thẳng là tôi hát rất tệ tôi cũng không giận đâu.” Lục Tu Mộc nói.

Khâu Hành Phong sửng sốt, không ngờ Lục Tu Mộc lại nhìn thấu mình như vậy, cái tâm ý tương thông không cần ngôn ngữ này làm hắn vui vẻ, khẽ cười, chậc một tiếng: “Thầy Lục, cho tôi cơ hội săn sóc bạn trai đi.”

“Được rồi.” Lục Tu Mộc không khăng khăng nữa. “Lát nữa xong sẽ gọi anh.”

Khâu Hành Phong mượn cớ “chạy trốn”, kỹ thuật viên thì không may mắn như vậy, cậu và Lục Tu Mộc hành hạ lẫn nhau suốt hai tiếng, cuối cùng cũng xong phần của Lục Tu Mộc.

Kỹ thuật viên vừa mặc niệm “tăng lương” trong lòng, vừa mời Khâu Hành Phong vào phòng.

“Tôi ở đây chờ anh ấy được không?” Lục Tu Mộc nhẹ giọng hỏi.

“Ngài tự nhiên đi.” Kỹ thuật viên điều chỉnh thiết bị.

Đáng tiếc Lục Tu Mộc không có cơ hội thưởng thức tiếng hát của Khâu Hành Phong, Hứa Nghiễn không biết ló ra từ chỗ nào: “Tu Mộc, xong rồi à? Nói chuyện với anh một chút.”

Lục Tu Mộc nghe vậy, nhìn vào bên kia tấm kính rồi thu mắt: “Ra ngoài nói đi.”

Hai người đi thẳng đến cuối hành lang mới dừng lại, Hứa Nghiễn nói: “Có một chuyện muốn nhờ em giúp.”

“Khách sáo với em thế làm gì? Nói thẳng đi.”

Hứa Nghiễn hơi ngượng, gãi mặt: “Thật ra… Cuối năm nay anh có mấy buổi diễn cá nhân.”

“Không phải chuyện tốt à?” Lục Tu Mộc vui thay anh từ tận đáy lòng. “Ít nhất trong nhóm chúng ta có một người hoàn thành được tâm nguyện khi ấy.”

“Đúng vậy, vốn anh cũng muốn từ bỏ rồi, em biết anh vẫn chẳng nổi được mà…” Hứa Nghiễn dừng lại, khoát tay. “Không nói nữa, nhắc đến cái này làm gì.”

Lục Tu Mộc: “Anh cần em hỗ trợ truyền thông hay gì–”

“Làm khách mời của anh đi.”

Lục Tu Mộc ngừng lời, cậu còn tưởng mình nghe nhầm, trả lời khô khốc: “Anh muốn khán giả chết hết ở hội trường à?”

“Không cần hát.” Hứa Nghiễn nói. “Lúc anh thay trang phục, em ra điều tiết hiện trường là được. Nói chuyện phiếm với fan, hoặc nhảy một bài…”

Dường như anh hơi căng thẳng, ánh mắt lơ đãng: “Nếu em không có thời gian thì thôi, dù sao em bây giờ–”

Lục Tu Mộc không chờ anh nói xong: “Được rồi, gửi thời gian và địa điểm buổi diễn của anh cho em đi, em nhờ Cao Hâm thêm vào lịch trình.”

“Em–” Hứa Nghiễn trố mắt. “Em đồng ý à?! Không cần suy nghĩ thêm…”

“Anh.”

Lục Tu Mộc đột nhiên mở miệng, gọi một tiếng anh đã lâu không xuất hiện giữa bọn họ. “Đừng để ý chuyện ai nổi ai không, cũng không cần giải thích về mấy thứ dựa hơi vớ vẩn. Em muốn đi, anh cho em một cơ hội, vậy là đủ rồi.”

Hứa Nghiễn không ngờ cậu thẳng thừng phơi bày tất cả lo lắng trong lòng của mình ra như vậy, nhất thời không phản ứng kịp, một lúc sau mới xoa đầu cậu, lẩm bẩm: “Biết là không phí công thương em mà.”

Hai người bên này đang nói chuyện thì Khâu Hành Phong đi tới từ phía sau: “Đang nói gì thế?”

Lục Tu Mộc nhích ra khỏi bàn tay của Hứa Nghiễn, nói: “Xong nhanh vậy à?”

Khâu Hành Phong nhìn cậu, như vô ý giơ tay đặt lên vai cậu, ngón tay sờ vào đuôi tóc: “Ừ, khá thuận lợi.”

Hứa Nghiễn ngứa mắt, nhất là khi ánh mắt Khâu Hành Phong nhìn sang còn có ý khoe khoang. Anh túm lấy cánh tay Lục Tu Mộc, muốn kéo cậu về chỗ mình: “Khâu Hành Phong, anh là Alpha có thể bớt động chân động tay không?”

Ánh mắt Khâu Hành Phong rơi vào hai tay kề nhau của bọn họ: “Cậu không phải Alpha à?”

“Tôi và anh giống nhau chắc?” Hứa Nghiễn cãi lại. “Tôi ở bên Tu Mộc từ lúc mới ra mắt–”

Khâu Hành Phong lười nghe anh nói nhảm, đáp lại một câu không rõ ý: “Đúng là tôi không giống cậu.”

“Được rồi!” Lục Tu Mộc lách khỏi tay Hứa Nghiễn. “Rốt cuộc giữa hai người có vấn đề gì vậy? Chẳng lẽ là “pháo tinh” chuyển thế thật à?”

Hai dây pháo khó chịu liếc mắt nhìn nhau.

Hứa Nghiễn chẳng phải người ngu, một Alpha suốt ngày vây quanh Omega, còn hành động kiểu “độc chiếm” như vậy, rốt cuộc có ý gì trong lòng anh hiểu rõ. Nhưng dù sao vẫn có tâm tình “cha già gả con gái”, bất kì con heo nào nhăm nhe cây cải trắng của mình cũng nhìn không lọt mắt, lại càng không đúng dịp là, Khâu Hành Phong chính là con heo anh không vừa mắt nhất trong chuồng.

Khâu Hành Phong không quan tâm đến anh, nói với Lục Tu Mộc: “Hôm nay lái xe không?”

Lục Tu Mộc không hiểu gì, lắc đầu.

“Tôi mang cho em mấy hộp dâu tây, chút nữa đưa em về nhà nhé?” Khâu Hành Phong đề xuất.

Không đợi Lục Tu Mộc trả lời, Hứa Nghiễn đã mỉa mai: “Khỏi cần! Tôi lái xe, tôi chở Lục Tu Mộc.”

Khâu Hành Phong nhướn mày.

“Hứa Nghiễn…” Cuối cùng Lục Tu Mộc đã nhìn ra gốc rễ vấn đề, nói thẳng. “Em và thầy Khâu đang hẹn hò.”

Hứa Nghiễn: “?”

“Từ bao giờ?!” Anh túm lấy vai Lục Tu Mộc, lay kịch liệt. “Não của em bị úng nước à? Sao lại coi trọng hắn cơ chứ?”

Tiếp đến nhắm vào Khâu Hành Phong: “Chẳng lẽ anh dụ dỗ em ấy! Trời ạ, có biết xấu hổ hay không vậy? Tu Mộc mới hai mươi lăm–”

“Bảy năm trước đã trưởng thành rồi.” Lục Tu Mộc tỉnh táo ngắt lời anh. “Em biết mình đang làm gì.”

Hứa Nghiễn lập tức nghẹn lời, thật ra nói cho cùng anh cũng không có quyền gì để can thiệp vào cuộc sống của Lục Tu Mộc, chẳng qua chuyện từng xảy ra với Lục Tu Mộc khiến anh muốn quan tâm nhiều hơn đến người em út của nhóm mà thôi.

Anh do dự một chút, không để tâm đến Khâu Hành Phong, vỗ nhẹ vai Lục Tu Mộc: “… Em vui là được.”

Sau đó nhanh chóng chạy khỏi cái nơi “đồi bại” bị tình yêu ăn mòn này, không làm một tên kỳ đà cản mũi đáng ghét nữa.

Đến khi Hứa Nghiễn đi khuất, Lục Tu Mộc mới nghiền ngẫm nhìn Khâu Hành Phong: “Anh bất hòa với anh ấy, đừng nói là vì ghen đấy nhé?”

Khâu Hành Phong khựng lại, bước tới trước mặt cậu, ép cậu vào giữa bản thân và vách tường phía sau. Hắn rũ mắt, nói: “Đúng là hơi ghen thật.”

“Hóa ra không chỉ thích nổ, mà còn dễ ghen nữa.” Lục Tu Mộc buồn cười.

Khâu Hành Phong không để ý đến sự trêu chọc của cậu, ngón tay khẽ chạm vào phần gáy: “Vì tôi thích em quá thôi.”

Dù đây là câu nói thuận miệng hay tình cảm chân thực, trái tim trong lồng ngực Lục Tu Mộc đều muốn nhũn ra. Cậu nghĩ một lúc, nghiêm mặt: “Có chuyện muốn báo cho anh.”

“Không phải là lịch sử tình trường chứ?” Ngón tay Khâu Hành Phong mân mê miếng dán trên tuyến thể của cậu, môi dán vào tai. “Tôi không ngại đâu.”

Lục Tu Mộc cảm thấy hơi thở ấy mang đến cơn tê dại dọc theo sống lưng, cậu không chống đỡ nổi, khẽ quay đầu: “Đừng làm rộn, nghiêm túc đấy.”

Như cậu mong muốn, Khâu Hành Phong an phận thu tay lại.

“Tôi từng làm tình nguyện viên trong một dự án trấn an pheromone.” Vẻ mặt Lục Tu Mộc nghiêm trọng, muốn giải thích việc này một cách rõ ràng nhất. “Chủ yếu là dùng pheromone để trấn an những bệnh nhân Alpha mắc chứng rối loạn. Nói cách khác, tôi thường trao đổi pheromone với người lạ–”

Cậu dừng lời, cẩn thận từng li nhìn sâu vào mắt Khâu Hành Phong: “Thật ra bệnh viện rất chuyên nghiệp, nghiêm cấm bọn tôi nảy sinh tình cảm trong quá trình này.”

Khâu Hành Phong thấy cậu sốt sắng, tự dưng muốn đùa một chút: “Thầy Lục chúng ta chuyên nghiệp như vậy, nhất định không làm trái quy định đâu.”

“…” Lục Tu Mộc nghẹn lời, thẳng thắn thừa nhận. “Tôi… thật sự không đủ chuyên nghiệp. Không phải trước đó tôi đã nói với anh tôi thích một người lạ sao, anh ấy là bệnh nhân mà tôi trợ giúp.”

“Nhưng đấy là chuyện quá khứ rồi, anh không để bụng chứ?”

Khâu Hành Phong nhịn cười: “Tôi không rộng lượng như em nghĩ đâu.”

Lục Tu Mộc im lặng.

Thật sự cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, vừa không muốn giấu Khâu Hành Phong, lại càng không mong trong chuyện tình cảm của bọn họ chôn một quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung.

Vì chứng rối loạn, cậu hiểu Alpha rõ vô cùng, biết được ham muốn độc chiếm khắc trong gen của bọn họ kinh khủng đến mức nào.

Nói thật, nếu Alpha của mình cả người đầy mùi pheromone của Omega khác về nhà, Lục Tu Mộc cũng chẳng thể nói “Tôi không ngại” mà không khúc mắt gì.

“Không trêu em nữa.” Khâu Hành Phong là người phá vỡ cục diện bế tắc này trước. “Tôi–”

Hắn không nói hết câu, vì Lục Tu Mộc đột nhiên đưa tay ôm lấy cổ hắn, sát lại gần, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Chỉ lướt qua thôi, rất ngắn, còn có chút cảm giác lành lạnh.

“Cưng à.” Lục Tu Mộc cong mày. “Đừng bực tức trong lòng nhé, sau này sẽ bù lại cho anh.”

Khâu Hành Phong còn chưa hoàn hồn, cả đầu trống rỗng.

Hắn thấy đôi chút mới lạ. Trước đây hắn cực kì ghét cách gọi “cục cưng” này, có cảm giác như dỗ trẻ con, mà giờ lại thấy chữ này trong miệng Lục Tu Mộc êm tai vô cùng. Quan trọng nhất là Lục Tu Mộc lúc yêu đương vừa thẳng thắn vừa phóng khoáng, không có nhiều sự nũng nịu ngượng ngùng, nhưng mỗi hành động đều chạm trúng điểm yếu của Khâu Hành Phong.

Khâu Hành Phong mấp máy môi: “Bù thế nào?”

Lục Tu Mộc nhất thời bị hỏi khó, nói cho cùng, tất cả “kinh nghiệm yêu đương” của cậu chỉ nằm gọn trong những bộ phim thần tượng cậu từng diễn, cậu vốn chẳng có cơ hội thực tiễn nào.

Ma xui quỷ khiến, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra hình ảnh Nhiếp Nghiêu và Cao Hâm ở bên nhau.

Cậu lờ mờ nhớ được lúc ấy Cao Hâm rất khó chịu, thỉnh cầu duy nhất là cắn Nhiếp Nghiêu một cái.

Lục Tu Mộc chớp mắt, kéo cổ áo xuống thử đề nghị: “Nếu không thì anh cắn em?”

Ánh mắt Khâu Hành Phong rơi vào tuyến thể trơn bóng, nheo mắt đầy nguy hiểm: “… Em biết mình đang nói gì không?”

“Anh nghĩ em chưa học sinh lý à?” Lục Tu Mộc bất đắc dĩ.

“…” Khâu Hành Phong cũng thấy lời của mình hơi ngớ ngẩn, nhưng hắn nhất định phải xác nhận ý định thật sự của Lục Tu Mộc. Hắn cuộn tay lại đầy khắc chế. “Sợ em nhất thời nóng đầu, không tỉnh táo.”

“Em nghĩ chuyện đánh dấu bạn trai của mình là hợp lý hợp pháp chứ?” Lục Tu Mộc khẽ cười.

Khâu Hành Phong ngẩn người: “Đánh dấu tôi?”

“Hóa ra kiến thức sinh lý của anh không đủ.” Lục Tu Mộc học theo hắn, môi kề tai đối phương. “Ký hiệu giữa AO đều có hai chiều, anh có được em, đồng thời em cũng chiếm giữ anh.”

Giây phút này, Khâu Hành Phong cảm giác mình điên rồi.

Tình cảm của người trưởng thành đúng là không có quá nhiều ngây ngô, câu nệ, nhưng Lục Tu Mộc thật sự quá giỏi. Nếu tình cảm của bọn họ là một trận cờ, Khâu Hành Phong cảm thấy mình đã sớm thất bại.

“Đây là cách đền bù của em?” Giọng của hắn khàn vô cùng.

Lục Tu Mộc: “Không đủ sao?”

“… Đủ.” Khâu Hành Phong không chịu được sự trêu chọc này của cậu nữa, liếc nhìn camera trên hành lang, sửa lại cổ áo cho cậu. “Cho em nợ.”

Lục Tu Mộc cười, nói tiếp: “Đúng rồi, lúc trước anh gửi Wechat cho em bảo có chuyện quan trọng, là gì thế?”

Khâu Hành Phong: “…”

Hắn bắt đầu không biết nên mở miệng thế nào, dù sao vừa dựa vào việc tự ghen với bản thân để “lừa” được một lần đền bù, hiện tại sao cam lòng trả lại nhanh như vậy được.

“Là việc tôi thích em.” Khâu Hành Phong đổi lời. “Em đã biết rồi.”

Lục Tu Mộc lại hôn hắn: “Nãy giờ quên nói, em cũng thích anh.”

Khâu Hành Phong cảm nhận xúc cảm trên môi, không hiểu sao lại thấy vị chua tự ghen tuông này cũng không tệ chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK