Beta: Gấu Beo
- --------------
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Nhiên đưa Trình Âm về trường.
Xe taxi không tiện để quay đầu nên dừng ở bên đường đối diện, hai người tự phải đi qua đường.
Trình Âm xuống xe thở dài thật sâu.
Quá thảm.
Ngày hôm nay của cô đều quá thảm.
Cô đóng cửa xe, vẫy tay với Trần Nhiên "Tôi đi về nhé."
Nói xong cô quay đầu băng qua đường.
Trần Nhiên lập tức xuống xe, tiến lên kéo cô lại.
"Em qua đường không nhìn đèn xanh đèn đỏ à?"
Lúc này Trình Âm mới nhìn thấy đèn đỏ ở đối diện, cô cúi đầu lui lại phía sau.
"Này, Trần Nhiên, nếu không anh......"
"Có chuyện gì?"
"Thôi quên đi." Trình Âm lắc đầu, "Là tôi đánh giá cao anh."
"Con gái bọn em đều thích nói chuyện một nửa như vậy?"
"Nói như có nhiều cô gái nói chuyện với anh lắm đấy......" Trình Âm ngước lên nhìn chằm chằm Trần Nhiên, "Đúng là có rất nhiều cô gái nói chuyện với anh!"
Trần Nhiên ra vẻ nghĩ ngợi gật đầu: "Nói không ít nhưng người viết thư để mắng tôi chỉ có một mình em."
Trình Âm sắp tức muốn chết rồi.
Chân cô đã đưa ra một nửa muốn dẫm vào chân anh nhưng nghĩ anh sắp phải thi đấu nên đành thu lại, sau đó đổi thành đập vào ngực của Trần Nhiên.
"Sao anh lại đáng ghét như thế chứ!"
Trần Nhiên thuận thế đè tay cô lại nhướng mày nói: "Tôi biết tôi đáng ghét, nếu không em cũng không viết thư mắng như thế."
Nói xong, anh không cho Trình Âm cơ hội nói tiếp kéo tay cô băng qua đường.
Cho dù giận gì thì một giây này cũng tan thành mây khói, Trình Âm chỉ để ý tới chuyện Trần Nhiên đang kéo tay cô.
Chiếc xe ngừng lại ở đầu vằn đường ( lối đi giành cho người đi bộ), tay Trình Âm vẫn được Trần Nhiên nắm chặt từng bước băng qua con đường chưa đầy mười mét.
Chỉ hy vọng con đường này đi mãi không đến đích!
Hơn nữa! Qua đường rồi mà Trần Nhiên vẫn không buông tay ra!
Vẫn cầm!
Vẫn cầm!
Trình Âm muốn bay lên trời mất!
"Em có nghe tôi nói không đấy?"
Trần Nhiên đột nhiên hỏi.
"A" Trình Âm lấy lại tinh thần, "Cái gì?"
"Tôi đang hỏi em sinh nhật sắp tới thích gì không?"
Trình Âm cúi đầu cười: "Chà, cái người này sao lại hỏi như thế chứ."
Trần Nhiên: "Được rồi, nói tử tế."
Trình Âm bĩu môi, "Cái gì cũng được."
Trần Nhiên hơi cúi người dưới ánh đèn đường nhìn lọn tóc quăn rũ trên vai cô.
"Có muốn một huy chương vàng nữa không?"
"Muốn muốn muốn!"
Cuối cùng Trần Nhiên cũng thả tay ra, vén tóc cô sang một bên tai.
"Vậy nhớ phải xem phát sóng trực tiếp trận đấu của tôi."
Trình Âm vẫn gật đầu: "Được được!"
"Ừ" Trần Nhiên thẳng lưng lên, nói, "Nhớ phải xem nghiêm túc, tìm hiểu thêm về tôi."
"Ừ"
"Ừ cái gì mà ừ? Nghe rõ chưa?"
"Rồi, tôi sẽ xem phát sóng trực tiếp."
Trần Nhiên thả tay lui xuống một bước, "Tôi đi về đây."
Trình Âm xoay người nhìn anh đi qua đường.
Đi được hai bước, Trần Nhiên bỗng quay đầu lại nói: "Kiểu tóc mới rất đẹp."
-
Dọc đường đi Trình Âm gần như bay để về ký túc xá.
Cô mở cửa, nhìn vào chiếc gương dài bên cạnh cửa dừng lại ngắm nghía nửa phút.
"Hóa ra anh ấy không thích bện tóc đuôi sam mà thích tóc quăn." Trình Âm lẩm bẩm, "Hiểu rồi."
Nói xong, cô mở tủ quần áo lấy quần áo ngủ định đi tắm nhưng trong phòng vệ sinh đang có người.
"San San vừa mới vào." Người lớn tuổi nhất trong phòng Hà Lộ Nguyệt cầm dưa hấu đưa cho Trình Âm, "Hôm nay cậu đi đây vậy, sao về muộn thế?"
"Muộn sao? Không muộn mà." Trình Âm cắn dưa hấu, híp mắt cười, "Tớ đi mua sắm."
"Cậu đi mua sắm mà không gọi bọn tớ là thế nào?"
"Hì hì, bởi vì có người đi cùng mà."
Trình Âm ngồi vào chỗ của mình chờ San San tắm xong nhìn xung quanh nói: "Ơ Tần Tuyết Toàn không ở phòng à."
"Cậu ấy còn chưa về." Hà Lộ Nguyệt nói, "Chị họ của Tiểu Toàn hôm nay tới gặp cậu ấy, nên hai người đi siêu thị."
Vừa nói xong cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tuyết Toàn mang theo túi đồ ăn vặt to đi vào.
Đằng sau còn có một cô gái đi theo.
"Mọi người đều ở đây à!" Tần Tuyết Toàn đặt đống đồ ăn vặt lên bàn, hỏi, "San San đâu?"
Hà Lộ Nguyệt chỉ vào buồng vệ sinh nói, "Đang tắm."
"À, đúng rồi, giới thiệu với mọi người đây là chị họ tớ." Tần Tuyết Toàn tránh ra một bước, cười nói, "Chị, đây là các bạn học trong phòng em Hà Lộ Nguyệt cùng Trình Âm, còn một bạn nữa Khương Oánh San đang tắm."
Giang Văn Văn cười chào hỏi với hai cô: "Chào các em."
Trình Âm và Hà Lộ Nguyệt nhìn thấy chị gái xinh đẹp, đều hơi thận trọng: "chào chị."
"Tôi với Tiểu Toàn mua rất nhiều đồ ăn, mấy đứa bỏ ra ăn với nhau nhé." Giang Văn Văn nói rồi mở cái túi trên bàn Tần Tuyết Toàn ra, lấy ít đồ chia cho mọi người.
Trình Âm nhận thạch trái cây do cô ta đưa, liên tục nói cảm ơn: "Cảm ơn chị."
"Không có gì." Giang Văn Văn thu hồi tay, lại liếc nhìn thấy huy chương vàng đang treo trên bàn Trình Âm.
Cô ta chỉ thoáng nhìn nhưng lại thấy rất quen.
"Ơ, em cũng tham gia thi đấu sao?"
Giang Văn Văn hỏi.
Trình Âm biết cô ta đang hỏi huy chương vàng, nghĩ đến Trần Nhiên, cảm thấy hơi thẹn thùng "Không ạ, đây là......"
"Đây là bùa hộ mệnh của cậu ấy đấy." Tần Tuyết Toàn nói thêm vào, "Là vàng thật luôn!"
Giang Văn Văn tiến lên một bước hỏi, "Tôi có thể nhìn được không?"
Trình Âm lập tức gỡ huy chương vàng xuống đưa cho Giang Văn Văn.
Giang Văn Văn nhìn cười nói: "Đây là...... huy chương vàng của quán quân giải đấu kiếm thanh thiếu niên."
Trình Âm gật đầu: "Đúng vậy."
"Hình như hơi cũ rồi, phải mười năm ý."
Trình Âm nghĩ lại tuổi của Trần Nhiên hình như không chỉ thế.
"Chắc phải mười một năm."
"À...... Thật đẹp." Giang Văn Văn đưa huy chương vàng lại cho Trình Âm, "Không còn sớm nữa, chị về trước nhé, Tiểu Toàn, lần sau có thời gian chị lại mang em đi chơi"
Tần Tuyết Toàn và mấy người Trình Âm đưa Giang Văn ra ngoài, sau đó quay lại ký túc xá chia đồ ăn vặt.
Trình Âm ôm một đống thạch trái cây, ngồi vào trước bàn, đúng lúc Tạ Dĩnh gọi điện thoại tới.
Trình Âm ra ngoài ban công nhận điện thoại.
"Mai chắc bọn cậu không có tiết đúng không? Chúng ta đi xem phim nhé."
Kể từ khi nhập trường, Trình Âm và Tạ Dĩnh đều ở trong trường của mình học quân sự chưa gặp nhau.
"Mai nóng lắm!" Trình Âm nói, "Tớ thấy thời tiết dự báo ngày mai phải đến 39 độ."
"Muốn chết mất!" Tạ Dĩnh nghe xong tin này dập tắt luôn ý định gặp nhau "Chúng ta tự chăm sóc bản thân vậy, có duyên gặp lại."
"Từ từ!" Trước khi Tạ Dĩnh lạnh nhạt cúp điện thoại, Trình Âm nói, "Tớ, hôm nay tớ đi tìm Trần Nhiên."
"A thật không? Sao rồi!"
"Ai...... Đừng nói nữa...... tớ thấy anh ấy đúng là đồ đầu heo."
"Sao lại nói thế?"
"Anh ấy đọc thư tình tớ viết nhưng lại không hiểu."
"Sao có thể?"
"Thật mà! Tớ lừa cậu làm gì?"
"Cậu viết cái gì?"
Trình Âm hơi do dự nhưng vẫn đọc nội dung thư cho Tạ Dĩnh nghe.
"Không phải chứ, cái này mà cậu gọi là thư tình? Cậu muốn làm tớ tức chết à!"
"Sao không? Đây không phải bài thơ ẩn ý à!"
Đầu điện thoai bên kia, Tạ Dĩnh yên lặng rất lâu.
"Trình Âm, tớ nói với cậu này, cậu mà còn tiếp tục như thế thì sớm hay muộn cũng xong đời."
Tạ Dĩnh nói xong những câu này rồi ngắt điện thoại, để lại Trình Âm một mình thấp thỏm bất an.
Cô thật sự làm hơi quá sao
Lúc này Khương Oánh San tắm xong đi ra, cầm điện thoại vừa lau tóc vừa gọi điện cho bạn trai hẹn ngày mai đi xem phim.
Trong lòng Trình Âm cũng rục rịch, tìm WeChat Trần Nhiên, bắt đầu sắp xếp từ ngữ.
Phải nói như thế nào đây!
Trời nóng như vậy, anh ấy có đồng ý đi xem phim không?
Trình Âm đang nghĩ thì ngước lên thấy tin nhắn hiện "Đối phương đang nhập vào".
Cô đợi mấy giây, thì thấy đối phương gửi tin nhắn tới.
"Ngủ chưa?"
"Chưa, đang ăn thạch trái cây, hôm nay chị gái của bạn cùng phòng mua rất nhiều đồ ăn vặt."
"Tối rồi ăn ít đi."
"=. ="
"Tối nay quên hỏi em, mai có phải học không?"
"Không có, mấy hôm nay rất rảnh."
"Chúng ta đi xem phim nhé!"
!!!
Quả thực chính là tâm hữu linh tê! ( người có lòng thì suy nghĩ giống nhau)
Trình Âm cảm thấy cô với Trần Nhiên hợp nhau đến mức này rồi, có thể trực tiếp đi Cục Dân Chính lãnh chứng được rồi!
Nhưng cô phải rụt rè.
"Ngày mai nóng quá."
Lần này Trần Nhiên không trả lời ngay, một lúc sau mới nhắn.
"Ừ, vậy em ở ký túc xá nghỉ ngơi đi!"
MK!
Đồ đàn ông thối này, chỉ muốn đạp một phát từ trên dốc lăn xuống.
Trình Âm lập tức thu hồi tin nhắn.
Trần Nhiên nhìn thấy nhắc nhở, cong miệng lên.
"Hai giờ chiều ngày mai, tôi tới đón em."
-
Vào trưa ngày hôm sau, Hà Lộ Nguyệt đang ngủ trưa thì tỉnh dậy, nhìn thấy Trình Âm đang đứng trước gương thử quần áo.
"Bộ này thế nào?"
Cô bện tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng ngắn tay với quần sóc bò ngắn, dưới chân đi giày bệt.
Hà Lộ Nguyệt gật đầu: "Khá xinh đẹp."
Trình Âm lại nhìn vào trong gương nói "Tớ có nên đi giày cao gót không?"
"Sao tự dưng phải đi giày cao gót." Hà Lộ Nguyệt vừa đi xuống giường vừa hỏi "Cậu đi đâu đấy?"
Trình Âm đưa lưng về phía cô ấy lén cười nói: "Thì coi như hẹn hò."
"Hẹn hò! Vậy cậu ăn mặc đơn giản như thế thôi!"
"Đơn giản sao!"
"Vô nghĩa! Cậu hỏi mấy đứa kia xem!"
Hai cô gái trong phong cũng gật đầu phụ họa: "Hơi đơn giản quá."
Đối với chuyện Trình Âm đi hẹn hò, cả nhóm bạn trong phòng đều không thấy kỳ lạ.
Cô gái đẹp như vậy không hẹn với ai mới có vấn đề.
Trình Âm lập tức mở tủ quần áo, hỏi các cô ấy: "Thế mặc cái gì?"
Hà Lộ Nguyệt đi đến trước tủ quần áo, chọn một cái váy trắng có tay.
"Tóc dài váy trắng, quá thích hợp cho hẹn hò."
Cái váy này Trình Âm mua lúc nghỉ hè, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng cô cảm thấy hơi chững chạc nên chưa từng mặc.
"Cái này à......" Trình Âm bán tín bán nghi mà thay, "Tớ còn phải đi giày cao gót không?"
"Đương nhiên đi chứ!"
Trình Âm lại tìm một đôi giày cao gót mới.
Đây cũng đôi giầy mẹ cô đưa cho lúc nghỉ hè, màu hồng nude với gót to rất thích hợp với người mới đi.
Trình Âm thay cẩn thận mà xoay người đối mặt với bạn cùng phòng.
"Được không!"
Hà Lộ Nguyệt cảm thấy có chỗ nào không ổn lắm, suy nghĩ một chút rồi đưa tay cởi bỏ đuôi tóc của cô, cả đám tóc rối tung thả ra.
"Như vậy là hoàn mỹ."
Trình Âm đứng trước gương ngắm mấy vòng, Tần Tuyết Toàn cầm lọ nước hoa qua phun trên người Trình Âm hai ba lần.
"Như vậy càng hoàn mỹ hơn."
Trình Âm cúi đầu ngửi mùi hương trên người mình, lúc này mới vừa lòng cầm túi ra cửa.
Dọc theo đường đi, Trình Âm đều thấy mấy nam sinh đi qua đều ngoái lại nhìn cô.
Cô cũng không ngạc nhiên vì chuyện này nhưng hôm nay cô trang điểm khác bình thường cho nên cũng để ý hơn.
Tới cổng trường, Trần Nhiên đã chờ ở đó.
Giống như ăn ý với nhau, Trần Nhiên cũng mặc áo trắng
Anh đứng dưới mái hiên của phòng bảo vệ, có rất nhiều sinh viên đi qua nhưng anh vẫn cực kỳ nổi bật.
Trình Âm từ từ đi qua, lúc đứng trước măt Trần Nhiên tay chân luống cuống không biết để đâu.
Trần Nhiên nhìn cô mãi, làm Trình Âm cũng thấy ngại ngùng.
"Sao, sao thế?"
Trần Nhiên nghĩ đến câu mà Kỷ Hoài Tân đã từng nói.
—— "Chờ sau này lớn lên, còn lợi hại hơn nữa."
Giờ phút này Trần Nhiên chỉ cảm thấy mặt mình đau, thật con mẹ nó đau.
Trình Âm càng ngày càng lo lắng, "Tôi như vậy rất kỳ lạ à?"
"Ừ" Trần Nhiên gật đầu, "Kỳ đẹp."
Còn đẹp đến mức làm người ta ngứa tim. (moéeeee)