"Này, này, cậu còn chưa trả tiền!" Ông chủ tiệm báo đuổi theo phía sau Viên Tiêu hô lên. Này còn pháp luật hay không, giữa thanh thiên bạch nhật mà ngang nhiên cướp báo như vậy! Nhìn bộ dáng ăn mặc lịch sự gọn gàng thế kia, trên thực tế lại mua báo không chịu trả tiền! Bây giờ kẻ có tiền, chậc chậc, rõ là…
Viên Tiêu quay đầu lại, ánh mắt tối đen sâu không thấy đáy, bình tĩnh nhìn ông chủ tiệm báo mấy giây, mãi đến khi ông ta muốn co cẳng lên chạy, anh mới móc bóp ra, tùy tiện rút một tờ tiền mặt nhét vào trong tay ông chủ tiệm báo rồi sải bước rời đi. Ông chủ tiệm báo thấy anh đi xa, sờ sờ mồ hôi lạnh trên đầu, thở phào nhẹ nhõm, lại cúi đầu nhìn tờ tiền giấy màu đỏ trên tay một chút, cười đến mức lộ ra một hàm răng trắng, hôm nay tự nhiên gặp được một kẻ coi tiền như rác!
Mặc dù không muốn dính líu đến Quý Vân Phong, nhưng đối với phiền toái do mình tạo ra, Thang Viên không thể không khắc phục hậu quả, cho nên cô mới xin nghỉ dài hạn đến bệnh viện chăm sóc Quý Vân Phong. Khiến những người khác trong phòng bệnh đều hiểu lầm cô là bạn gái của anh ta, còn ra sức khen ngợi cô hiền lành cỡ nào trước mặt Quý Vân Phong. Nếu như là ngày trước, Quý Vân Phong khẳng định sẽ vui vẻ nhận cái tiện nghi này, nhưng trong lòng hắn vẫn còn ấp ủ một chuyện, đâu còn tâm tư nghĩ nhiều như thế nữa.
Thang Viên cũng biết Quý Vân Phong còn rất hoài nghi đối với lời giải thích ngày đó của cô, mỗi khi nhìn thấy anh ta muốn nói lại thôi, Thang Viên liền biết anh ta rất muốn hỏi cô về chuyện anh ta bị thương. Nhưng cô vẫn nhẫn nại không nói cho anh ta biết. Bây giờ cô vô cùng hối hận, vì sao khi đó cô lại nhất thời xúc động cơ chứ! Sống qua hai đời, gặp phải chuyện như vậy lại không thể giữ bình tĩnh, ngược lại càng khiến cho mọi chuyện thêm hỏng bét. Thang Viên thở dài, giống như đã dùng hết vận khí tốt nhất ở đời này, gần đây bất luận là về phương diện tình cảm hay phương diện sinh hoạt đều thật rối loạn. Có lẽ sau khi giải quyết xong mọi chuyện, cô nên đi ra ngoài khuây khỏa một chuyến.
Mặc dù Quý Vân Phong bị thương rất nặng, nhưng cũng không coi là quá phiền toái, muốn cô chăm sóc anh ta một ngày ba bữa cũng không hề gì. Đương nhiên Thang Viên không thể giúp anh ta đi vệ sinh rồi, đành phải gọi y tá tới, dần dà y tá cũng có chút không nhịn được. Thang Viên cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày giả bộ không nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của y tá.
Vài ngày sau, cha mẹ của Quý Vân Phong đến thành phố R, mẹ Quý vừa đến bệnh viện liền khóc một trận kinh thiên động địa, người không biết còn tưởng rằng Quý Vân Phong sắp đi đời nữa chứ. Cũng may cha Quý kịp thời nhận ra ánh mắt khác thường trong phòng bệnh, vội vàng ngăn lại mẹ Quý kêu khóc lần nữa.
Quý Vân Phong cũng có chút xấu hổ, dù sao người trong lòng mình đang ở trước mắt, mặc dù hắn bị thương vô cùng nghiêm trọng, nhưng ỷ vào trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng, nên không lâu nữa sẽ khôi phục. Thật ra thì Thang Viên cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, đời trước cô cũng đã gặp qua cha mẹ Quý Vân Phong, khi đó, mẹ của hắn vẫn không đồng ý với chuyện cưới xin của bọn họ, bà ta cảm thấy với điều kiện của con trai nhà bà, có thể lấy được một người tốt hơn cô, ít nhất nên tìm một gia đình có điều kiện tốt hơn. Gần như mỗi khi đi đến nhà họ Quý, Thang Viên đều mang một bụng tức mà trở về, nhưng dù sao bà ta cũng là mẹ của người đàn ông mà cô yêu, vì thế cô đành phải nhẫn nhịn và chịu đựng, mong đợi một ngày nào đó bà ta có thể tiếp nhận cô. Không ngờ, vẫn không chờ được đến ngày này.
Cha mẹ của Quý Vân Phong đối với Thang Viên cảm động đến mức rơi nước mắt, bọn họ không biết nguyên nhân bị thương thực sự của Quý Vân Phong, khi vừa đến phòng bệnh thì nhìn thấy con trai được chăm sóc chu đáo như thế, liền lập tức có hảo cảm đối với cô bé trước mắt này. Bọn họ vội vàng muốn mời Thang Viên đi đến khách sạn lân cận ăn cơm, Thang Viên uyển chuyển cự tuyệt, lấy lý do vì mấy ngày chưa về nhà để rời khỏi. Rời khỏi phòng bệnh, Thang Viên lập tức có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Không biết có phải vì ở bệnh viện quá lâu hay không mà cô cảm thấy không khí trong phòng bệnh quá mức đè nén, ngay cả cười cũng rất miễn cưỡng.
Đã muộn rồi, Thang Viên ăn cơm tối ở bên ngoài xong mới về nhà. Cô đã sớm nói với ba mẹ là cô đến bệnh viện chăm sóc một người bạn, gần đây không thể trở về nhà, hơn nữa ba mẹ cô cũng đã đi du lịch nước ngoài từ tuần trước, cho nên trong nhà trống rỗng chỉ còn lại một mình cô. Vừa đẩy cửa ra, Thang Viên liền bị cỗ không khí ngột ngạt trước mặt ập đến làm cho hít thở không thông. Cô để chiếc túi trong tay xuống, mở toàn bộ cửa phòng khách và cửa sổ phòng ngủ ra, trong nháy mắt không khí lạnh lẽo thổi vào, khiến Thang Viên không nhịn được rùng mình.
Vào tháng 3, thời tiết rét lạnh thấu xương, không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào. Sau khi tắm rửa xong, Thang Viên nằm ở trên giường, bọc chăn thật chặt, bắt đầu ngẩn người. Vẫn không thể ngủ yên được, cô cho rằng mấy ngày trước không ngủ được là bởi vì mình đang ở trong bệnh viện, nhưng hôm nay đã trở về nhà, lại vẫn không buồn ngủ như trước. Trong đầu luôn luôn không tự chủ được hiện ra khuôn mặt của Viên Tiêu, hoặc cười hoặc đau thương, làm cho tâm tình của cô cứ phập phồng lên xuống, giống như đang đi tàu lượn vậy. Một chốc ở nơi cao nhất, một chốc lại rơi vào trong bụi bậm.
Vào giờ phút này, âm thanh tí tách tí tách của đồng hồ báo thức trên đầu giường bị khuếch đại vô hạn, Thang Viên có thể nghe thấy rõ ràng thời gian trôi qua, ở trong lòng đếm một con cừu lại một con cừu, thế nhưng đại não vẫn thanh tỉnh lạ lùng. Cô phiền não nắm tóc, đột nhiên ngồi dậy, chỉnh lại áo ngủ trên người rồi bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ nhạt màu ra, trong nháy mắt ánh trăng đẹp đẽ và tĩnh mịch chiếu rọi vào gian phòng, phối hợp chặt chẽ với màu vàng nhạt của drap giường, trông cực kỳ hài hòa.
Thang Viên ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thật may vẫn còn ánh trăng để nhìn. Ngắm trăng một hồi, Thang Viên cũng cảm thấy hơi mỏi cổ, cô cúi đầu xuống, ánh mắt bỗng dưng ngừng lại tại một nơi nào đó ở dưới lầu. Cô mở to mắt, bên trong viết đầy không thể tưởng tượng được, thậm chí còn ngây thơ đưa tay dụi dụi đôi mắt mình. Không sai! Cô không nhìn lầm! Là anh! Cô làm sao có thể không nhận ra được thân hình quen thuộc kia cơ chứ!
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, có một người đang đứng trước trạm xe, trong tay kẹp một điếu thuốc, hút thuốc từng ngụm từng ngụm, anh hơi cúi đầu, khói thuốc thở ra xen lẫn vào sương mù, làm nền cho bóng tối, tiêu điều cùng đau thương không nói nên lời.
Thang Viên ngơ ngác nhìn một hồi, chợt xoay người chạy ra ngoài, ngay cả dép cũng quên mang. Đã rạng sáng rồi, tại sao anh lại ở đây? Bên ngoài lạnh như vậy, rốt cuộc anh đã ngây người bao lâu rồi?!
Cô chạy như bay xuống lầu, từ từ đến gần anh, thân thể cô cứng đờ, không biết nên nói gì, cũng không biết mình muốn làm gì, cô chỉ cảm thấy đau lòng cùng cực. Khoảng cách càng ngày càng gần, cô nhìn thấy tầng tầng sương trắng trên đầu anh, nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của anh dưới ánh trăng sáng, cùng với một đống tàn thuốc bên chân anh…
Nước mắt lã chã tuôn rơi, từ gương mặt chảy xuống, thế nhưng cô lại hoàn toàn không biết gì, chỉ ra sức đi về phía anh, dường như khoảng cách càng gần thì càng có thể trấn an đau thương trong mắt anh.
Không phải không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng anh không hề nghĩ tới người đang đi về phía mình chính là cô, Viên Tiêu hung hăng hút một ngụm thuốc, lại từ từ phun ra, trên khuôn mặt lạnh lẽo đến xanh trắng treo lên một nụ cười tự giễu. Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh liền lập tức trở về điều tra. Kỳ thật cũng rất đơn giản, loại đại tiểu thư như Chu Như này thường thường đều rất tự phụ, trước nay làm việc khinh thường xóa đi dấu vết, cho nên anh rất dễ dàng tra được mẫu tin tức đó là do nhà họ Chu cung cấp cho tòa soạn.
Cho dù biết sẽ hoàn toàn trở mặt với nhà họ Chu, cũng biết lấy tình hình trước mắt của mình không thể đồng thời đối phó với ba nhà, nhưng anh vẫn phân phó cấp dưới tiến hành điều tra mọi chuyện từ trước đến giờ của Chu Như, cần đầy đủ hình ảnh và video!
Cho tới bây giờ, anh không thể quản được nhiều chuyện như vậy nữa, chỉ cần có thể khiến cô tin tưởng, anh sẽ không quan tâm đến bất kì chuyện gì!
Viên Tiêu ném điếu thuốc trong tay xuống, hung hăng giẫm lên, không ngờ khi ngẩng đầu lên đã nhìn thấy cô đứng ở trước mặt anh, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Anh bỗng dưng cảm thấy luống cuống, tay chân cũng không biết để đâu cho phải. Quen biết bảy năm, anh chưa bao giờ thấy qua nước mắt của cô, từ trước đến nay cô đều điềm tĩnh mà bình thản, mặc kệ là chuyện gì cũng không thể khiến cô mất khống chế, mà giờ đây, trong một ngày đen tối nhất, cô đứng trước mặt anh, nhìn anh, lệ tuôn như suối trào.
"Bánh trôi nhỏ, em đừng khóc, anh… Anh đi." Giọng nói của Viên Tiêu mang theo nồng đậm chua sót. Anh xoay người, nắm chặt quả đấm, anh đi! Anh đi! Anh không thể nhìn cô khóc, anh thật sự rất muốn đi đến bên người cô, tự tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng anh không thể, anh không có cơ hội, anh đã làm cô khóc, đã làm cô mệt mỏi, anh không thể làm cô mất hứng thêm nữa. Anh gian nan vươn tay mở cửa xe, cúi người, đang chuẩn bị ngồi vào trong xe lại đột nhiên bị một lực trùng kích va chạm, mạnh đến nỗi khiến anh trực tiếp đụng vào xe.
Viên Tiêu cảm thấy mỗi một giọt máu trong thân thể anh bắt đầu nhanh chóng lưu động, mỗi một tế bào đều nóng lòng muốn thử, chuẩn bị phá tan gông cùm xiềng xiếc trong thân thể anh, cô, cô ôm lấy anh! Viên Tiêu động cũng không dám động, chỉ sợ đây là ảo giác của chính mình, thân thể anh cứng ngắc, mãi đến khi nhiệt độ ấm áp của cô dần dần xua tan rét lạnh trong anh.
Sau đó, anh nghe thấy cô nói: "Viên Tiêu, anh đừng đi, em nhớ anh."
Là mơ sao? Anh đang nằm mơ sao! Viên Tiêu cười khổ, nếu như là mơ, anh tình nguyện cả đời này đều không tỉnh lại! Viên Tiêu từ từ giơ tay lên, hung hăng cho mình một bạt tai, đau rát, khiến anh tỉnh táo lại trong nháy mắt. Đi con mẹ nó mơ! Viên Tiêu chợt xoay người, gắt gao ôm chặt Thang Viên vào trong ngực mình. Hai cánh tay anh hung hăng siết chặt lấy cô, dùng hết hơi sức toàn thân ôm cô về phía mình, dường như sợ cô chạy mất.
Hai người không nói lời nào, chỉ lẳng lặng gắt gao ôm nhau như thế, giống như trên thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh biết đàn ông thà đổ máu chứ không đổ lệ, cũng biết nước mắt đàn ông không dễ rơi, thật lâu trước đây anh đã thề với chính mình, vĩnh viễn không được lộ ra một mặt yếu ớt của mình trước mặt người khác. Nhưng anh vẫn không thể nhịn được, nước mắt lã chã tuôn rơi, anh thật sự rất nhớ cô, nhớ cô đến mức sắp điên rồi!
Cảm giác ướt át trên bả vai khiến Thang Viên bỗng nhiên bừng tỉnh, nghe thấy hơi thở không yên của anh ở bên tai, cảm thụ độ ấm khi anh ôm ấp, cô đột nhiên cảm thấy những chuyện mình làm trước đây thật vô ích, cô trông mong lâu như vậy, chờ đợi thời gian dài như vậy, thậm chí vượt qua cả hai đời, không phải chỉ vì giờ phút này thôi sao?
Một Quý Vân Phong mà thôi, cô làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn anh trong một thời gian dài như thế! Anh chỉ che giấu tính cách chân thật của chính mình, chỉ cần tâm của anh không thay đổi, vậy thì có vấn đề gì. Cô sẽ không buông tay, sẽ không bao giờ buông người này ra nữa! Thang Viên giật giật thân thể, muốn dẫn thằng ngốc này lên lầu, không ngờ cô vừa mới cử động, cánh tay Viên Tiêu nhất thời liền siết chặt hơn. Trái tim Thang Viên chợt quặn đau, hóa ra cô chưa từng cho anh cảm giác an toàn.
"Lên lầu đi, anh có lạnh không?" Bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, Viên Tiêu sửng sốt một lúc lâu mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô, nhưng anh vẫn không dám buông tay như cũ, anh sợ cô gạt anh.
Trong miệng Thang Viên tràn đầy chua sót, vỗ nhẹ lưng anh, an ủi nói: "Viên Tiêu, thật sự rất lạnh, anh buông em ra đi, chúng ta lên lầu có được không?"
"Em… Em cho anh lên lầu sao?" Viên Tiêu cẩn thận hỏi, lực độ trên tay thoáng buông lỏng. Thang Viên nhân cơ hội thoát ra khỏi ôm ấp của anh, ngay khi trên mặt Viên Tiêu bắt đầu hiện lên vẻ kinh hoảng, trong tích tắc vững vàng nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan xen, trái tim đang treo lơ lửng của Viên Tiêu rốt cuộc cũng hạ xuống.
"Bánh trôi nhỏ, anh không có! Em phải tin tưởng anh, anh thật sự không có!" Anh bỗng nhiên kích động, lôi kéo tay cô đặt lên lồng ngực mình.
"Cái gì?" Thang Viên nghi hoặc nhìn anh.
"Anh chưa từng đính hôn với người khác, anh thích em, từ đầu tới cuối chỉ thích một mình em!"
Khóe môi Thang Viên dần dần cong lên, cô nhón chân, trong ánh mắt không dám tin của anh, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên mặt anh, đôi mắt sáng ngời, phát sáng rạng rỡ dưới ánh đèn đường, thậm chí còn chói mắt hơn ánh trăng trên bầu trời: "Ừ, em tin tưởng anh."Đọc nhanh tại Vietwriter.com