“Chị! Chị!” Lưu Bác Văn không dám nói chuyện với Lục Trường Chinh, nhưng nhóc dám kêu chị nhóc.
Lưu Mỹ Vân đã dậy từ rất sớm, vừa giúp đỡ dọn dẹp trong nhà một lượt, đun nước pha trà. Đang nghĩ đợi Lục Trường Chinh đến có thể dùng được thì nghe thấy tiếng kêu của em trai ngoài cửa, cô còn tưởng cậu bé ở ngoài lại bị bắt nạt, vội vã chạy ra ngoài xem.
Vừa đi chưa được hai bước đã thấy Lục Trường Chinh một tay xách giỏ sách, một tay bế Lưu Bác Văn, chân dài bước vào nhà.
“Giỏ xách này của anh là gì thế?”
Lưu Mỹ Vân thuận tay đón Lưu Bác Văn để mình ôm, đứa trẻ 5 6 tuổi, cân nặng lại không đủ, bế lên vô cùng nhẹ.
“Anh lên cửa hàng bách hóa mua vài bình sữa bột.” Lục Trường Chinh mở túi bóng ra, lấy một túi bánh bao lớn đang nóng hôi hổi bên trên bọc giấy dầu ra đặt trên bàn trước, sau đó là sữa bột và bánh quy.
Cửa hàng bách hóa của thành phố Hộ(*) là một nơi tốt, ngay cả tiền cũng tốt, mặc dù Lưu Mỹ Vân có tiền trong túi nhưng nhiều nhất cũng chỉ dám đi đến những nơi như hợp tác xã mua hai bình mạch nha cho gia đình. Cửa hàng bách hóa kia, dựa vào tiền tài lực của cô trước mắt vẫn không dám tiến vào tùy ý tiêu xài.
(*) Tên gọi khác của Thượng Hải.
Cô không có tài lực này, không có nghĩa là Lục Trường Chinh cũng không có, mặc dù Lưu Mỹ Vân biết rằng điều kiện trong nhà Lục Trường Chinh hẳn không kém, nhưng cô không ngờ rằng người này có thể không chớp mắt chạy đến cửa hàng bách hóa mua nhiều đồ đạc như thế này.
Cô được gả cho con nhà giàu nha!
“Trường Chinh, sao con lại mua nhiều thế chứ, như này phải tốn rất nhiều tiền nhỉ, nhanh cầm lấy đi trả lại đi, nhà chúng ta không ăn nổi những thứ này.” Chu Tuệ Như đang ngồi trên giường, nhìn thấy trên bàn đầy đồ ăn, trong lòng bỗng vô cùng lo lắng.
Những đồ Lục Trường Chinh mua như sữa bột và bánh quy đều là đóng gói hàng sa hoa đẹp đẽ, người bình thường đừng nói mua, đến nhìn thấy cũng rất ít khi nhìn thấy. Trước khi lấy chồng Chu Tuệ Như cũng coi như giàu có, khi bà chưa gả đi cũng từng ăn những thứ này, sau này nhà mẹ đẻ xảy ra chuyện, bà lại gả cho người ta, thì không chạm đến những thứ như này nữa.
“Sao lại không dùng được ạ, mẹ và ba đều cần bồi bổ sức khỏe, còn có Bác Văn nữa.”
Lục Trường Chinh bỏ bánh bao trong túi giấy dầu đưa cho Bác Văn, thằng nhóc thèm đến nỗi nước miếng đều chảy ra, nhưng lại không dám đưa tay ra nhận, mở đôi mắt to tròn tròn, trốn sau lưng Lưu Mỹ Vân không dám kêu lên tiếng nào.
“Nhanh ăn đi, không ăn thì sẽ nguội mất.” Lưu Mỹ Vân nhé bánh bao vào trong tay nhóc, thằng bé mới nuốt nước bọt, nhận lấy nhưng không ăn, mà chạy đến trước Chu Tuệ Như đưa bánh bao cho bà.
“Con và chị con ăn đi, mẹ không đói.” Chu Tuệ Như nhìn thấy con trai đưa bánh bao lại đây, cũng không nói với Lục Trường Chinh nữa, mũi hơi cay, trong mắt lại lóe lên sự đau lòng.
Lưu Mỹ Vân không nhìn được cảnh tượng này, cô thà rằng đánh nhau với người ta cũng không muốn nhìn cảnh tượng đau lòng này.
Thở dài một hơi, lấy từ trong tủ bát ra một cái bát lớn. Đổ tất bánh bao ra ngoài, lại nhanh nhẹn mở một bình sữa bột và bánh quy.
“Ở đây còn nhiều lắm, hôm nay không ăn no, đừng ai hòng ra khỏi cửa!”
Bữa sáng chính là bánh bao, bánh quy và sữa bột, dưới sự cưỡng ép của Lưu Mỹ Vân ngay cả ba Lưu cũng ăn no.
Lưu Bác Văn no đến mức cái bụng tròn vo, ăn uống no đủ, mặt nhỏ hồng hào, đi theo sau mông cô không rời bước nào. Về phần Lục Trường Chinh thì vẫn không để ý tới như cũ, không gọi người, thấy người cũng trốn đi thật xa.