Cố Nam Châu trở lại nhà Bạch Hoa đón Cố Đồi về, Thẩm Trại Hoa và Tiểu Thụ đã chuẩn bị xong hành lý, đang ngồi chờ trong nhà. Cố Đồi không biết sáng nay xảy ra chuyện hết, cậu bé chỉ mơ hồ cảm thấy nặng nề như bị núi đè nhưng không biết là tại sao.
Không ai nói lời nào, thời gian như ngưng đọng. Trong lúc Thẩm Trại Hoa vào bếp nấu cơm, chuẩn bị lương khô, mấy người ở ngoài cũng chỉ là ngồi im, chờ trời tối. Cố Đồi bị không khí nghiêm trọng này làm cho sợ hãi không dám thở mạnh, cuối cùng lấy hết can đảm, nhỏ giọng hỏi Cố Nam Châu: "Phụ thân, chúng ta chuẩn bị đi đâu? Ở cùng Trại Hoa tỷ tỷ à?"
Cố Nam Châu xoa đầu Cố Đồi, biết được trong lòng cậu thấp thỏm, giọng cực nhẹ "Ừ, chúng ta chuyển sang nơi khác ở, ở cùng với Tiểu Thụ."
Cuối cùng trời cũng tối. Mặt trời vừa lặn, bóng tối bao phủ toàn bộ. Thẩm Trại Hoa thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn, đưa hành lý cho Cố Nam Châu, nói: "Đi thôi."
Bước ra khỏi cửa, ánh trăng mờ ảo lúc sáng lúc tối nhìn không rõ con đường phía trước. Gió đêm thổi qua, mát lạnh.
Thẩm Trại Hoa đột nhiên nói: "Đi tới nhà Khâu nãi nãi trước đi, nói với bà một tiếng, người già hay suy nghĩ, không nói ta sợ bà lo lắng." Cố Nam Châu gật đầu, cõng Cố Đồi, yên lặng đi sau nàng.
Nhà Khâu nãi nãi đã tối om om, Thẩm Trại Hoa khẽ gõ nhẹ cửa, trong nhà có tiếng vọng ra: "Ai thế?"
Thẩm Trại Hoa: "Nãi nãi, là con. Người mở cửa đi."
Đèn trong nhà liền sáng. Một lát sau, Khâu nãi nãi liền khoác xiêm áo ra mở cửa: "Mau vào đi, đêm đã khuya, có chuyện gì vậy con?"
Thẩm Trại Hoa kéo tay Khâu nãi nãi, lắc đầu, nói: "Nãi nãi, con không vào. Con dẫn Tiểu Thụ tới từ biệt người. Con với Tiểu Thụ sẽ đi ngay, về sau cũng có thể không trở lại. Người có một mình nhất định phải cẩn thận, đừng quá tiết kiệm có việc cần cũng không dám tiêu."
Vẻ mặt Khâu nãi nãi đầy lo lắng: "Con nói đi là đi liền thế? Con đi đâu vậy?"
"Chuyện quá gấp, còn chưa quyết định đi nơi nào. Người đừng lo lắng, mọi người chúng ta cùng đi, không có chuyện gì đâu. Nếu Bạch Hoa trở về, người nói với nàng ấy một tiếng, chìa khóa nhà nàng ấy con sẽ để ở nơi này..., nãi nãi người cất dùm con."
Thẩm Trại Hoa cũng không biết nên nói thêm gì nữa, xoay người muốn đi. Khâu nãi nãi kéo tay của nàng, "Nữ nhi à, ta biết rõ con muốn làm chuyện lớn, nãi nãi cũng không giữ được con. Chỉ là con ở bên ngoài nhất định phải cẩn trọng. Nếu là mệt hoặc muốn trở về thì nhớ trở về ngay. Ta cam đoan sẽ trông nom nhà cửa thật tốt."
Thẩm Trại Hoa đầu: "Con biết rồi nãi nãi. Đúng rồi, chuyện tối nay, người đừng nói với ai. Nếu có người hỏi, người cứ nói người cũng không biết con đi lúc nào, được không?"
Khâu nãi nãi buông tay ra, nắm thật chặt y phục: "Thôi con đi đi, trời tối, đi đường nhớ cẩn thận." Dứt lời, xoay người lại run rẩy đi vào nhà.
Thẩm Trại Hoa đứng ở cửa, cho tới lúc ngọn đèn trong nhà tắt mới thở dài, móc từ trong ngực ra một cái hà bao, đặt ở bên cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay người đi.
******
Đêm khuya đường núi khó đi, đi nhón gót cũng không được. Tội nghiệp Cố Đồi từ trước đến giờ vốn lười biếng nay thất tha thất thiểu đi trên con đường núi tối om. Nếu không phải Cố Nam Châu dắt, không biết đã té bao nhiêu lần. Sau cùng không đi nổi nữa, nằm trên lưng ngủ Cố Nam Châu ngủ say sưa.
Y phục trên lưng Cố Đồi bị cuốn lên, lộ ra nửa đoạn hông béo múp míp. Thẩm Trại Hoa sợ cậu bé bị cảm lạnh, đưa tay kéo y phục xuống, lại hỏi Cố Nam Châu: "Ngươi có mệt hay không, nếu mệt ta cõng giúp cho."
Cố Nam Châu lắc đầu: "Không sao đâu, hài tử này nhìn mũm mĩm thôi chớ không nặng. Cõng nhiều năm như vậy, ta đã quen."
Thẩm Trại Hoa: "Đúng rồi, Cố Đồi đã biết thân thế của mình chưa?"
"......" Cố Nam Châu yên lặng một lúc, "Ta...ta không biết nói thế nào."
Thẩm Trại Hoa cũng biết lúc này không nên nói chuyện này nên đổi đề tài: "Đúng rồi, chúng ta đi kinh đô trước, tìm một người bạn của ta, nếu có người đó ở đây, sẽ đồng ý giúp chúng ta."
"Ừ."
Thẩm Trại Hoa cười: "Ngươi đồng ý dứt khoát thế, không sợ ta chân trước vừa theo ngươi vào kinh chân sau đã đi Giang phủ đi mật báo rồi hả?"
Cố Nam Châu nhìn về phía nàng: " Ta biết nàng sẽ không làm thế."
Thẩm Trại Hoa bĩu môi: "Ta không nói, không có nghĩa là bằng hữu kia cũng sẽ không."
"Ta tin nàng là đủ rồi."
Tiểu Thụ ở bên cạnh, trong bóng tối liếc mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Nói nhảm nhiều quá! Nổi da gà!"
Thẩm Trại Hoa nghe rất rõ ràng, vừa tiếp tục cùng Cố Nam Châu nói chuyện, vừa lặng lẽ dùng tay véo tai Tiểu Thụ, lại rút tay về thật nhanh. Tiểu Thụ bất ngờ, la oai oái.
"Chuyện gì thế? Vấp đá à?" Thẩm Trại Hoa hỏi, trong giọng nói ẩn chứa nụ cười.
Tiểu Thụ vừa xoa xoa lỗ tai của mình, vừa liếc Thẩm Trại Hoa.
Ngây thơ!
Chạy cả đêm không nghỉ, rốt cuộc cũng chạy tới cửa thành. Trời vẫn còn tối, ánh sáng mặt trời cũng chưa thấy. Nơi cửa thành mấy người đang uể oải chờ cổng thành mở, mỗi một người đều mặt lộ vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng ngáp lớn.
Cũng không có đợi bao lâu, cửa thành liền mở ra. Bốn người cũng không chậm chạp, cưỡi ngựa chạy nhanh vào phía thành tây.
Cho dù là cùng ở trong kinh đô, chỗ ở cũng phân làm nhiều loại. Thành Đông gần Hoàng Thành hơn phần đông là chỗ ở của hoàng thân quốc thích, quan to hiển quý; Thành Nam, Bắc là chỗ của các gia đình nông công thương; về phần Thành Tây là nơi tốt xấu lẫn lộn, sòng bạc thanh lâu và phần lớn quán xá đều tập trung ở đây, mỗi đêm đèn sáng rỡ, khắp nơi sênh ca.
Lúc bọn họ đến Thành Tây trời đã sáng rồi. Những nơi khác trong thành đã dần dần đông đúc nhưng ở Thành Tây vẫn im ắng, thỉnh thoảng có mèo hoang khẽ chạy qua. Không khí sáng sớm còn đậm mùi rượu, mùi son phấn, cùng với mùi thức ăn để qua đêm.
Thẩm Trại Hoa đi phía trước, mấy người còn lại theo sau, cùng đi qua mấy cái hẻm nhỏ yên tĩnh, cuối cùng dừng bước trước một nhà, liếc nhìn Cố Nam Châu, nói: "Chính là chỗ này!"
Giơ tay lên gõ gõ cửa, lại không người lên tiếng. Thẩm Trại Hoa cũng không nổi giận, tiếp tục gõ, từng tiếng một vang lên, liên tục thúc dục.
Cuối cùng cửa cũng mở ra. Còn không đợi người ở bên trong lên tiếng, Thẩm Trại Hoa đã đạp cửa xông vào, vào nhà, áp sát mặt người ta cười nói: Khâu Giản, đại gia ta tới chỗ ngươi tìm nơi nương tựa."
Vẻ mặt Khâu Giản bực bội: "Nãi nãi của ta, ngươi tới thì tới, cần gì phải đánh thức ta, ngươi tới đúng lúc quá đó."
Thẩm Trại Hoa đưa tay gõ: "Này ban ngày, ngươi cũng ngủ được!" Lại ngóng ra cửa, gọi Cố Nam Châu, "Đi vào đi."
Sắc mặt Khâu Giản càng khó coi hơn : " Mẹ nó, ngươi còn mang theo con chồng trước?"
Thẩm Trại Hoa làm bộ cười một tiếng: "Hết cách rồi, ai bảo hôm nay nhà đại gia ta chuyển nhà, không giống ngươi là người cô đơn, dĩ nhiên là không có thông cảm cho trường hợp của ta."
Khâu Giản hung hăng xì một tiếng khinh miệt: "Người cô đơn có chỗ tốt của người cô đơn, ngươi là một nữ nhân, dĩ nhiên là không có cách trải nghiệm cảm giác tự do tự tại."
Thẩm Trại Hoa liếc mắt nhìn hắn: "Được được được, ngươi cũng bẻm mép lắm, ta không nói nhảm với ngươi, ngươi nhanh giúp ta chuẩn bị hai phòng, chúng ta đi suốt đêm, mọi người mệt mỏi hết rồi."
Cố Nam Châu lúc này đã cõng Cố Đồi vào nhà, Tiểu Thụ đứng ở bên cạnh hắn. Thẩm Trại Hoa liếc mắt nhìn Cố Nam Châu, nói với Khâu Giản: "Cố Nam Châu, nam nhân của ta."
Khâu Giản cẩn thận quan sát Cố Nam Châu, khẽ xì một tiếng: "Ánh mắt thay đổi rồi nha." Dứt lời, xoay người đi tới phòng, " Cứ vào nhà ngồi trước. Phòng trống thì có, chỉ là không ai dọn dẹp, rất bẩn, ngươi tự mình quét dọn sạch sẽ là ở được."
Thẩm Trại Hoa chạy đến bên Cố Nam Châu đỡ Cố Đồi, lại la to: "Ở xa tới là khách, là khách ngươi có hiểu hay không! Ngươi không biết xấu hổ để khách khứa đi dọn dẹp phòng?"
Vào nhà chính, Khâu Giản rót nước trà đặt lên bàn: "Nếu không ngươi ở phòng ta vậy?" Nói xong, giơ tay lên chỉ rèm cửa căn phòng bên trái.
Thẩm Trại Hoa đang khát khô cổ, nâng chén trà lên uống một hơi, không đợi hết chén thứ hai, rèm cửa căn phòng bên trái lại đột nhiên bị vén lên. Có tiếng vải thô khẽ cọ sát, một người từ phòng Khâu Giản đi ra, mọi người đồng loạt nhìn về phía bên trái.
Là một nữ nhân. Mặc sa y màu hồng đào, mặt mũi diễm lệ, đầu tóc rối bời. Mặt mày lộ vẻ phong tình không sao tả xiết.
Thấy trong nhà chính đột nhiên có thêm mấy người, trên mặt nữ nhân xinh đẹp hơi hoảng hốt nhưng ngay sau đó nữ nhân này vội bước ra cửa, cũng không để ý tới mấy người Thẩm Trại Hoa, hướng về phía Khâu Giản nói: "Buổi tối ngươi qua hay là ta tới đây? Lúc ta tới có cần ta mang ít rượu tới không? Hôm qua ta mới phát hiện lúc ngươi uống rượu đáng yêu hơn bình thường nhiều lắm."
Khâu Giản sừng sộ lên: “Đừng ở đó nói nhảm nữa, ta đây có chút chuyện, ngươi về trước đi."
Nữ nhân kia cũng không giận, xoay người về phía Thẩm cuộc so tài hoa nói: "Ta về trước, lúc này quần áo xốc xếch, cũng không tiện chào hỏi các ngươi."
Thẩm Trại Hoa bị gian tình này làm cho chấn động không biết nói gì, chỉ gật đầu nói theo nữ nhân nọ: "Được, ngươi thu xếp xong lại tới, chúng ta chắc phải ở chỗ này ở một thời gian đấy."
Nữ nhân kia cười cười, sửa soạn lại y phục, duyên dáng yêu kiều ra cửa. Trước khi đi còn véo má của Tiểu Thụ.
Vẫn luôn nhìn theo từ lúc nữ nhân kia ra khỏi nhà, Thẩm Trại Hoa chợt nhảy đến bên cạnh Khâu Giản, chậc chậc lưỡi, mắt chăm chú nhìn Khâu giản, con ngươi đảo quanh khắp người Khâu Giản.
Khâu Giản xấu hổ, vỗ bàn một cái: "Nhìn cái quỷ gì!"
Thẩm Trại Hoa cười thành tiếng: "Ngươi đừng nói, ta đúng thật là đang nhìn quỷ đấy. Chà chà, Khâu Giản à Khâu Giản, bên tai ngươi đều đỏ ửng rồi kìa. Nhìn dáng dấp, đạo hạnh quỷ này không thấp nha!" Lại nói, "Mới vừa rồi ngươi nói tự do tự tại, chính là vậy nha! Quả nhiên tự do!"
Khâu Giản mặc kệ nàng, chỉ vài căn phòng trống trong nhà, nói: "Những phòng kia đều trống, ngươi thích phòng nào thì dọn dẹp mà ở." Nói qua liền xoay người muốn vào phòng.
Thẩm Trại Hoa vội vàng gọi hắn lại: "Ôi chao, ôi chao chúng ta dọn dẹp còn ngươi cứ thế mà đi à?"
Khâu Giản ngáp nói: "Mới sáng sớm ngươi đã đánh thức ta còn không cho phép ta ngủ bù nữa hả?"
Thẩm Trại Hoa làm như chợt hiểu ra: "Ồ ồ ồ, ngươi đi đi, tuổi đã lớn, thân thể kém, không nên lăn qua lăn lại nhiều."
Khâu Giản lảo đảo cả người, xoay người tức giận nói: "Thẩm Trại Hoa ngươi ngậm cái mõm chó của ngươi lại! Có tin ta lập tức đuổi ngươi ra ngoài!"
Thẩm Trại Hoa không thèm để ý, nói với Cố Nam Châu: "Đi thôi, chúng ta đi dọn nhà đi."