Người Tô phủ bị giam lỏng ở viện trên núi, tuy trên núi mát mẻ, tiếng chim văng vẳng, nhưng lòng người lại như nướng trong lò lửa.Hôm đó Mục Vân Sênh đang đi dạo ở đường nhỏ trong rừng, lại thấy một bóng người thanh lệ đang đứng trong chòi nghỉ mát bên rừng trúc, chính là Tô Ngữ Ngưng.
Nàng ngẩng đầu nhìn những con chim đang vờn bay trong rừng trúc, đôi mắt như nước lặng sâu thẳm, cũng gợn lên nỗi sầu bi.Mục Vân Sênh nhẹ bước tới bên người nàng.
Họ vốn từng gặp nhau tại vườn trong cung một lần, nhưng thời gian đã lâu, lúc này trang phục của Mục Vân Sênh đã thay đổi hoàn toàn, lại thi triển chút thuật che mắt nhỏ với nàng, Tô Ngữ Ngưng chỉ cho rằng chàng là huynh đệ của Bình Yên.“Trước đây, khi ta làm thư đồng trong cung, cũng ngóng trông một ngày mình được làm hoàng hậu.” Tô Ngữ Ngưng ngắm rừng cây chăm chú, dường như đang độc thoại, “Nhưng khi đó, chỉ là hư vinh muốn để các tỷ muội hâm mộ, lại chưa bao giờ nghĩ tới, trở thành hoàng hậu… có phải một loại hạnh phúc hay không.”Mục Vân Sênh than một tiếng: “Vậy phải xem hoàng đế đó có phải người cô yêu thật lòng hay không.”“Lẽ nào nữ tử có quyền chọn lựa? Ngay cả trong các hoàng tử có người mình yêu, nhưng việc ai có thể lên làm hoàng đế, thì ai có thể chi phối đây?”“Thế gian đều nói, Hoàng trưởng tử võ công trác việt, Nhị hoàng tử thao lược đầy bụng, nếu họ làm hoàng đế, một người có thể mở rộng cương vực, một người có thể làm quốc dân giàu có đủ đầy.
Khi đó… Cô đã từng nghĩ…” Mục Vân Sênh nhẹ bẻ lá trúc, “Nguyện gả cho vị hoàng tử nào chưa?”Tô Ngữ Ngưng chớp đôi mắt long lanh, phảng phất rơi vào hồi ức: “Nếu nói về người có khả năng được lập làm thái tử nhất… Chỉ có Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử, cho nên lúc ấy, các nữ hài cùng vào cung làm thư đồng, bàn luận nhiều nhất cũng về hai người… Ai ngờ rằng… Thời gian mười mấy năm như bãi bể nương dâu, năm ấy ai mà ngờ, Hoàng trưởng tử và Nhị hoàng tử anh vũ tài tuấn như vậy… lại đều tử trận thế này… Ai lại đoán nổi… Một Đại Đoan triều kim điêu ngọc thế năm ấy lại cứ như vậy mà sụp đổ…”Mục Vân Sênh chợt ngoảnh đầu đi, chuyện cũ đều dâng trào trong lòng, lại không muốn để thiếu nữ thấy mình rơi lệ.Tô Ngữ Ngưng lại cười nói: “Nhưng người mà ta nhớ kỹ… Cũng không phải vị hoàng tử nào cả.”“Vậy cho dù có người mang kiếm Long Uyên, Hạc tuyết linh và Mục Vân Châu tới, cô cũng không chịu gả sao?”Thiếu nữ thở dài một tiếng: “Để trì hoãn hôn sự, ta lập lời thề này, nhưng lời thề há có thể làm trái? Nhưng… Muốn có người có thể lấy được cả ba loại kỳ vật, chỉ sợ… Trên đời vẫn chưa có anh hùng như thế.”“Nếu có thật… Nhưng hắn lại là một đại ác nhân, hoặc là người quái dị, tóm lại cô vẫn không thích…”“Vậy cũng đành phải gả… Cả đời một nữ tử rất ít việc có thể tự quyết, có thể làm theo lời thề thì có gì hối hận đâu?”“Nhưng nếu cuối tháng Kỷ Khánh Cương bức cô thành hôn…”“Vậy thì Đoạn tâm thảo cũng sẽ giết ta, miễn cho ta trở thành đạo cụ tranh giành quyền thế.”Mục Vân Sênh hít một hơi, yên lặng không nói gì....Đêm đó, thiếu niên ngồi trước cửa sổ, đối mặt với từng mảnh ánh trăng xuyên vào, tay nắm một chiếc lông vũ trắng bạc mà trầm tư, trong ánh trăng nó dần biến thành trong suốt, phát ra ánh sáng thuần khiết, mềm mại rõ ràng, giống như nếu buông lỏng tay, nó sẽ trở thành một sinh linh, tung bay lên trời.Đại địa mênh mang này thật ra cũng là một lao tù tầng tầng lớp lớp, vừa rời được một vòng vây, lại rơi vào một vòng khác, có thể tự do bay lượn nơi chân trời là điều tốt đẹp cỡ nào, nhưng lại là giấc mộng xa không thể với đến cỡ nào.Bình Yên thấy thiếu niên tâm sự nặng nề, cũng đứng ngồi không yên.
Vài lần đến gần muốn nói gì đó, lại chậm chạp cúi đầu lùi ra.Bỗng nhiên ngoài cửa sổ có một tiếng hót trong trẻo, chiếc lông vũ trong tay Mục Vân Sênh như nghe thấy lời vẫy gọi, thoát khỏi đầu ngón tay thiếu niên, xuyên thủng cửa sổ bay ra ngoài phòng.
Thiếu niên cả kinh, ra khỏi phòng quan sát, chỉ thấy chiếc lông vũ lơ lơ lửng lửng, bay thẳng đến rừng trúc trong núi.
Chàng ngẩng đầu nhìn theo, đi vào rừng, chỉ thấy dưới ánh trăng, ngàn vạn cây trúc, tranh tối tranh sáng, lá trúc lay động, giống như dị cảnh.Bất giác tới tiểu đình trên đỉnh núi, nơi này có thể trông xuống toàn bộ dãy núi, dưới ánh trăng nhấp nhô bao la.
Bên sườn núi có một người đứng, bạch y phản chiếu ánh sáng thanh khiết, hắn chậm rãi giơ tay lên, lông vũ đó liền ngoan ngoãn rơi vào lòng bàn tay hắn.Hắn điểm nhẹ chiếc lông vũ lên đầu mũi, mỉm cười xoay người lại: “Bệ hạ vẫn khỏe chứ? Tại hạ Lục Nhiên Khinh từ Trữ Châu.”“Huynh…” Mục Vân Sênh dừng lại, thấy trên búi tóc của hắn cài một chiếc lông bạc lấp lóe sáng, “Huynh chính là người hôm ấy đã tốn năm vạn kim thù mua tranh của ta.”“Tranh của ngài…” Lục Nhiên Khinh cười, “Đúng vậy, nếu không phải tranh của ngài, sao ngài có thể tạo ra một bức tranh gốc chỉ trong một canh giờ, biến tranh gốc ban đầu thành đồ nhái?”Mục Vân Sênh lấy lại bình tĩnh, cũng cười rộ lên: “Huynh sớm biết ta là ai rồi! Tuy nhiên, nhận ra một phàm phu tục tử như Mục Vân Sênh thì có ích gì đây? Ta ngồi trên hoàng vị không thể nắm bắt đại thế thiên hạ, hiện đã lưu lạc dân gian còn có thể làm dậy sóng sao?”“Có lẽ ngài sớm không còn là hoàng đế, nhưng đối với các chư hầu thái thú, cái tên Mục Vân Sênh không phải là không dùng được, ngài trốn khỏi đế đô, cho rằng có thể tự tại tiêu dao, thực ra đã sai hoàn toàn.
Thế gian lang sói rình rập, ở ngoài đế đô sẽ chỉ càng thêm nguy hiểm.”“Huynh cũng muốn trở thành chủ nhân thiên hạ?”“Người đến thế gian một lần, nếu không thể trèo lên tới đỉnh, phóng tầm mắt nhìn núi non nhỏ bé, chẳng phải đáng tiếc sao?” Lục Nhiên Khinh giữ tay áo trông xuống dãy núi, gió lớn tung vạt áo hắn bay phần phật, như ưng bạc sắp bay.“Huynh cũng không phải họ Lục, mà là họ Lộ Nhiên của Vũ tộc, đúng không? Nếu huynh không phải Vũ tộc, sao Tuyết vũ linh này lại cam tâm nghe huynh gọi tới?”“Bệ hạ thật tinh tường, nhưng Vũ tộc dù bay cao, cũng chỉ có thể cố thủ một xó Trữ Châu, lại thường phải chịu sự áp sát, ức hiếp của Nhân tộc, ngài cũng biết do nguyên nhân nào chứ?” Lộ Nhiên Khinh nói.“Vũ tộc các người tuy có cánh, nhưng cốt chất rỗng bên trong, thân thể nhẹ nhàng, thể trọng và khí lực đương nhiên chỉ bằng phân nửa Nhân tộc, cho nên khi đánh nhau trên mặt đất thì không phải là đối thủ của Nhân tộc, hơn nữa không chuyển nổi xà nhà gỗ đá, không dựng nổi thành quách cao to, có lãnh thổ nhưng không giữ được.
Lại nói Vũ tộc các người trời sinh thích phân tán, không thích pháp chế định cư, nên thành bang mọc lên như nấm, Vũ vương vẫn không có thực quyền là bao.”“Nói rất hay, Lộ Nhiên Khinh ta muốn thay đổi cục diện này, làm Vũ tộc thực sự có một đế vương cường hãn, ngưng tụ Vũ tộc vốn rời rạc như cát thành một thể.
Tựa như những điều Dực Tại Thiên và Hướng Dị Sí* năm xưa làm ra vậy.”*Nhân vật trong truyện Vũ truyền thuyết, cũng thuộc loạt truyện về Cửu Châu.“Huynh không chỉ muốn làm hoàng đế Nhân tộc, còn muốn thống trị sáu tộc?”“Vì Vũ tộc không có chí tiến thủ, lại coi người như ta là loạn thế cuồng đồ, vậy trước tiên ta phải thống nhất Đông Lục, sau đó gửi đại quân Nhân tộc đi chinh phạt Trữ Châu.”Mục Vân Sênh thở dài một tiếng: “Đánh tới đánh lui thì được gì? Thiên hạ đã thống nhất bao nhiêu lần, có vương triều nào là thiên thu vạn đại đâu?”“Mặt trời mọc rồi lặn, lẽ nào ngài cảm thấy đại địa không cần ánh sáng chiếu rọi khắp nơi? Thời loạn cũng cần có người tới kết thúc, ta không đứng ra, chẳng lẽ để mấy tên thất phu nhãi nhép tự xưng Cao tổ*?”*Hoàng đế khai quốc.“Vậy kẻ lưu lạc như ta không giúp được huynh.”“Có thể ngài không giúp được ta, nhưng Mục Vân Châu ngài mang theo có thể giúp ta.”“Mục Vân Châu? Huynh muốn nó làm gì?” Thiếu niên cả kinh.“Bệ hạ đã biết về Hạc tuyết… hẳn đã hỏi thăm được bọn ta là một chi cao quý nhất trong Vũ tộc, bởi vì chỉ bọn ta mới có thể ngưng tụ ra cánh mà bay cao vào bất kì lúc nào, còn đại bộ phận Vũ tộc mất tới một năm hoặc một tháng mới có thể ngưng tụ cánh một lần.
Chỉ nhờ vào sự tồn tại của chi Hạc tuyết, các tộc khác mới không dám khinh thị Vũ tộc.
Nhưng một lần thiên tượng bất thường khi biến đổi thần nguyệt vào bảy trăm năm trước, hầu như tận diệt chi Hạc tuyết, năng lực ngưng tụ cánh cũng bị đồ sát.
Sau đó, tuy gây dựng lại, nhưng chia rẽ thành chi họ Lộ Nhiên và chi họ Phong, còn Hạc tuyết linh là tín vật của lãnh tụ Hạc tuyết đã mất tích sau khi Hướng Dị Sí qua đời.
Đó là lý do mà bảy trăm năm nay chi Lộ Nhiên và chi Phong đều nhận mình là chính thống, căm thù lẫn nhau, khiến Hạc tuyết trì trệ không thể thống nhất.
Vũ tộc cũng không sao hoàn thành sự hùng mạnh của mình.”“Vậy thì thứ huynh theo đuổi hẳn phải là Hạc tuyết linh, tín vật cho quyền lực Vũ tộc chứ.”“Nhưng bí mật của Hạc tuyết linh lại ghi chép trong Mục Vân Châu.”“Sao huynh lại nói thế?”Lộ Nhiên Khinh than một tiếng, nói: “Đó cũng không phải hạt châu chiếu rọi thế tục gì cả, mà là một hạt giống.”“Hạt giống?”Thần sắc Lộ Nhiên Khinh trở nên ngưng trọng: “Trong hạt châu đó có phải cất giấu một mị linh, đẹp tới mức thoát tục?”“Nàng bị khóa trong hạt châu, hoàn toàn không có ký ức về bản thân, chỉ như một hài đồng hồn nhiên, nhưng một khi nàng rời khỏi hạt châu, ngưng tụ được thân thể chân chính, ký ức của nàng sẽ thức tỉnh, linh hồn chân chính của nàng mới được thể hiện ra.
Khi đó nàng sẽ hủy diệt mọi thứ trên đời này.”“Huynh đang nói gì vậy?” Đầu mày thiếu niên cau chặt, “Rốt cuộc nàng là ai?”“Hạt châu này và mị linh trong châu ấy, có liên quan cực lớn với biến hóa của thần nguyệt năm xưa và bí mật để bay lượn, hạt châu này không có tác dụng gì với ngài, nhưng với ta, lại là chí bảo ngạo thị thiên hạ, nó nên nằm trong tay người hiểu được giá trị của nó…” Lộ Nhiên Khinh định nói tiếp, bỗng một vệt sáng bạc xuất hiện trên bầu trời, hình như có gì đó vụt qua.Lộ Nhiên Khinh hơi nhíu mày: “Người này cũng tới rồi.
Vậy thì ngày khác gặp lại.
Sau này nếu ngài gặp lại mị linh trong hạt châu, tự nhiên sẽ hiểu rõ lời ta.” Dứt lời nhảy xuống sườn núi.
Mục Vân Sênh nhìn xuống dưới, chỉ thấy một đôi cánh trắng mở rộng trong đêm đen, bay về phương xa.Tuyết vũ linh bị gió thổi về, lại rơi vào tay Mục Vân Sênh..
Danh Sách Chương: