Từ sau ngày hôm đó, Thẩm Cảnh Quân luôn cảm thấy thú vị nên cũng muốn thử trêu chọc nàng.
Hắn đến Ngọc Xuân điện mấy lần, mỗi lần chọc tức người ta là một lần khiến cho lửa nóng của bản thân tăng vọt, kìm mãi không được.
Sau khi hắn đến được mấy lần thì trong kinh thành xảy ra chuyện, nhất thời bận rộn không thôi.
Ngay cả thời gian để thở cũng không có, tự nhiên cũng không có thời gian đi quản nữ nhân trong hậu viện nữa.
Cho tới khi xong việc, thái giám được hắn phái đi giám sát hậu viện mới vội vàng chạy tới báo tin.
Gần đây Chi Chi và Mộc Lương đệ, hai người quả thật rất an phận.
Do kinh thành nằm ở phía Bắc, nên cứ mỗi lần đến cuối thu thì thời tiết sẽ trở lạnh, lạnh như dao cắt da cắt thịt.
Nếu không có than để sưởi ấm thì có thể chết cóng ngay trong đêm, vì thế mà Chi Chi và Mộc Lương đệ bình thường đều không ra khỏi cửa.
Thái giám đi giám sát cũng trở nên nhàn nhã không có việc gì làm.
Ngày hôm đó trông thấy hắn chạy tới, Thẩm Cảnh Quân còn thấy hiếu kì: "Xảy ra chuyện gì rồi?"
"Điện hạ, nô tài vừa nhìn thấy Mộc Lương đệ nổi giận đùng đùng đi đến điện của Cố Chiêu huấn, cũng không biết là muốn làm gì".
Thẩm Cảnh Quân cắm cây bút trong tay vào trong hộp đựng bút, dù bận nhưng vẫn ung dung nói: "Nếu vậy thì đi xem thử chút".
Chu Thì Duy ngồi một bên làm việc, nghe vậy vội vàng nhấc tay: "Điện hạ, ta cũng muốn đi".
Thẩm Cảnh Quân lườm hắn: "Cơ thiếp của cô cãi nhau, ngươi đi làm gì?"
"Ta đi ghi chép".Chu Thì Duy tràn đầy phấn khởi: "Ngày sau nếu mẹ ta vì di nương mà tức giận, ta sẽ dạy bà ấy mấy chiêu".
Thẩm Cảnh Quân bước ra ngoài, Chu Thì Duy mặc kệ hắn lạnh lùng với mình vẫn nhắm mắt chạy theo đuôi phía sau.
***
Chi Chi xoa xoa cánh tay bị lạnh buốt, nhìn qua nữ nhân xinh đẹp nhưng vẻ mặt đầy phách lối trước chỉ cảm thấy thật kỳ lạ.
Sao nàng ta cô quạnh ở Đông Cung đã nhiều năm như vậy, mà vẫn không mài đỡ đi được oán khí trên người chút nào thế.
Ngược lại còn khiến nàng ta kiêu ngạo hơn trước?
Thái tử điện hạ chỉ lo đối phó nàng, nhưng hắn đối với gian tế chân chính lại tỏ ra thờ ơ mặc kệ.
Thật không công bằng chút nào.
"Mộc Lương đệ, cô có ý gì?" Chi Chi chỉ vào chậu than của mình: "Ta sưởi ấm ở trong phòng không biết đắc tội Mộc Lương đệ chỗ nào, mà khiến ngài phải dập tắt lò sưởi của ta?"
Nữ nhân này vừa chạy tới không nói hai lời đã cầm theo bình nước đổ toàn bộ xuống dưới, đống than đang cháy lập tức tắt ngấm.
Căn phòng đang ấm áp liền trở nên lạnh lẽo, thêm gió lạnh ùa vào do cửa mở làm nàng rét run.
Chi Chi quay người, quấn mình trong chiếc áo choàng rộng, giận dữ trừng mắt nhìn Mộc Lương đệ: "Nếu hôm nay ta bị bệnh, Lương đệ đừng có trách ta vì sao đi bẩm báo điện hạ.
Đến lúc đó, dù ngài có địa vị tôn quý chỉ sợ cũng không chiếm được chỗ tốt nào đâu.
Cho dù là Thái tử phi cũng không thể khi dễ người như vậy.
Lương đệ vẫn chưa phải là Thái tử phi đã muốn quản phòng của ta, không cảm thấy bản thân đang quản quá nhiều chuyện sao?"
Mộc Lương đệ cười lạnh: "Cố Chiêu huấn đúng là có tài ăn nói.
Bên trong lò than của ngươi đang dùng than bạc tốt nhất, không có mùi cũng không có khói.
Chỉ có phi tần tứ phẩm trở lên mới có thể dử dụng, bây giờ ngươi đi quá quy củ còn trách ta quản nhiều sao? Ngay cả bây giờ ta có bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương biết cũng là ta có lý đó".
Chi Chi giật mình, quan sát ánh mắt của nàng ta.
Mộc Lương đệ không biết Khương hoàng hậu có ân oán với nàng sao? Là Khương hoàng hậu chưa từng để ý việc nàng vào Đông cung, hay là bà ta đã từ bỏ quân cờ Mộc Lương Đệ này rồi? Cho nên bên cạnh cũng không ai nói cho nàng ta biết về lai lịch của mình.
"Ngươi nhìn gì mà nhìn?" Mộc Lương đệ cười lạnh: "Cố Chiêu huấn, ngươi đừng tưởng Điện hạ dùng thiện ở đây thì ngươi sẽ có cái gì khác với ta.
Bây giờ không phải ngươi cũng đang bị bỏ rơi đó sao, đến cả mặt điện hạ ngươi còn không thấy".
"Mộc Lương đệ, ta có gặp Điện hạ hay không thì liên quan gì tới ngươi?" Chi Chi từ từ thăm dò nàng: "Dù sao ngươi cũng có gặp được đâu, ngươi cũng hiểu rõ lai lịch của mình rồi đấy, dù điện hạ sủng hạnh ai cũng sẽ không đến lượt ngươi".
"Cố Chi!" Mộc Lương đệ tức giận quát lớn: "Ngươi...ngươi chẳng qua chỉ là một miếng da dễ nhìn mà thôi.
Đợi đến khi tuổi già sắc kém, ngươi cho rằng Điện hạ sẽ còn để ý tới ngươi nữa sao?"
Chi Chi trong lòng nắm chắc.
Mộc Lương đệ chắc chắn đã bị Khương hoàng hậu bỏ rơi.
Ai bảo nàng ta yêu Thái tử, nữ nhân như vậy quả thật không còn chỗ để lợi dụng.
Thậm chí còn có thể gây ra bất lợi, Khương Hoàng hậu có điên mới tiếp tục sử dụng nàng ta.
Một nữ nhân bị Thái tử coi là gian tế, lại bị Hoàng hậu ruồng bỏ, quả thật không có gì đáng ngại.
Dù cho nàng ta có khi dễ nàng thật thì suy cho cùng cũng không có gì đáng lo.
Chi Chi cảm thấy bản thân thật sự kích động, chỉ muốn cho nàng ta một cái bạt tai để nàng ta có thể nhớ thật lâu.
Cũng là để báo đáp cho sự ngang ngược và lòng hận thù khi nãy của nàng ta.
Tiếc là Chu Tước đang đứng ở đây, nếu bây giờ nàng phách lối ương ngạnh sẽ khiến cho người ta cảm thấy nàng không ôn nhu, không hiền lành.
Vậy sẽ khiến cho thái tử hoài nghi nhân phẩm của mình, nhỡ đâu ngài ấy hoài nghi ngày đó chuyện nàng khóc toàn bộ đều là giả.....Vẫn là không nên hơn thua vào lúc này thì hơn.
Thế nhưng nàng cũng đâu phải là người sẽ chịu thiệt thòi, bàn tay sờ sờ khuôn mặt hừ lạnh: "Ta năm nay mới mười sáu tuổi, không giống với Mộc lương đệ còn lớn hơn Thái tử vài tuổi, muốn tuổi già sắc kém cũng không biết là ai trước đâu".
"Ngươi....." Mộc Lương đệ vô cùng tức giận: "Ngươi không cần phải hồ ngôn loạn ngữ, hôm nay ta nói rồi than bạc ở Đông cung không có phần của ngươi.
Than bạc của ngươi hôm nay ta nhất định phải lấy về".
"Phân lệ của Đông cung không có phần của ta mà nữ thị trung đại nhân dám đưa sao?" Chi Chi cười lạnh: "Lương đệ đi hỏi thăm một chút xem, nhà mẹ đẻ ta cái gì cũng thiếu chỉ là không thiếu tiền mà thôi, đưa cho ta chút than này có tính là gì? Huống chi than này cũng không phải than bạc cống nạp, mà là than làm từ trầm mộc đốt thành.
Được vận chuyển từ phía đông về, một cân than có giá một lượng bạc.
Có lẽ ngoài Cố gia nhà ta thì người bên ngoài sẽ không mua nổi và cũng không có được đâu".
Chi Chi nhìn Mộc Lương đệ từ trên xuống dưới: "Nghe nói Mộc Lương đệ xuất thân Mộc thị cũng được coi là danh môn, sao đến cả chuyện này cũng không biết thế?"
Trong giọng nói của nàng mang theo vẻ trào phúng rõ ràng.
Cả khuôn mặt của Mộc Lương đệ méo mó vì tức giận.
Chi Chi xoa xoa tay, bàn tay nhỏ nhắn mịn màng như ngọc của nàng sau khi bị xoa như vậy lại càng trắng nõn mềm mại hơn: "Ta lạnh quá, Chu Tước ngươi đổ tro ướt còn sót lại đi, sau đó lại đốt thêm một chậu than mới nữa cho ta".
Chu Tước lĩnh mệnh rời đi.
Nhìn cửa lớn đang mở, Chi Chi đột nhiên thay đổi sắc mặt, thu dọn bộ quần áo gấm, nhẹ nhàng nói: "Mộc Lương đệ, thiếp thân đến cùng đã làm gì sai mà đắc tội người, mong người có thể nói thẳng.
Trời lạnh như này mà không có than sưởi, ta thật sự không thể chịu nổi".
Nàng nhẹ nhàng tựa vào bình phong bên cạnh, chỉ vào thị nữ của Mộc Lương đệ: "Người nhìn xem, mới có một lúc thôi mà mấy thị nữ này lạnh đến nỗi không nói nên lời kìa.
Mộc Lương đệ, người có áo choàng to dày nhưng các nàng đều không có, tốt nhất vẫn là đừng nên làm khó người khác nữa".
Chi Chi nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lộ ra vẻ nhu nhược: "Ngày sau nếu như ngài có ý kiến với ta thì cứ việc nói thẳng, tội gì phải liên luỵ đến những người khác.
Than củi kia thực sự không hề rẻ, quả thật rất lãng phí".
Mộc lương đệ có cảm giác không tốt, nhưng lại không có cách nào thay đổi lời nói.
Theo bản năng liền quay người lại, nhìn thấy trước cửa có hai nam nhân đang đứng.
Thẩm Cảnh Quân cao lớn đứng ở khung cửa, theo sau là Chu Thì Duy cũng một phong thái chuẩn công tử phú quý.
Đáng tiếc hai người đẹp như vậy lại khiến sắc mặt của Mộc Lương đệ trong nháy mắt tái nhợt.
"Điện hạ...."
"Ngươi làm gì ở đây?" Thẩm Cảnh Quân bước vào phòng, lạnh lùng nói: "Cô nhớ là viện của ngươi không ở đây cơ mà?".
Đây là khuê phòng của nữ tử, Chu Thì Duy đứng ở trước cửa do dự hồi lâu vẫn là xoay người lại, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe....
Mộc lương đệ tiến lên một bước, nắm lấy tay áo của Thẩm Cảnh Quân vẻ mặt vô cùng hèn mọn: "Điện hạ, xin người nghe thiếp giải thích".
Thẩm Cảnh Quân hờ hững nhìn nàng, rút tay áo về không lưu lại cho nàng ta một chút thể diện nào: "Ngươi giải thích thế nào?".
Chi Chi đi tới nắm lấy tay áo còn lại của Thẩm Cảnh Quân, miệng xinh đẹp như hoa anh đào, đáng thương nói: "Điện hạ, người phải làm chủ cho thần thiếp đó".
Giọng nói vừa nũng nịu vừa kiều mị cất lên khiến Chu Thì Duy đứng ở cửa thân thể liền run rẩy.
Hắn liền thức thời lau mồ hôi vốn không có trên mặt, tiến lên một bước cách xa căn phòng.
Còn hiếu học cái gì nữa chứ, mẹ hắn chắc chắn sẽ không thể làm ra được bộ dáng như này.
Có điều Điện hạ quả nhiên không phải người bình thường, đối mặt với mỹ nhân có một giọng nói quyến rũ như vậy lại có thể bình tĩnh trầm ổn như thế.
Cũng chỉ có Điện hạ mới có thể chịu được nữ nhân như vậy.
Hắn hoàn toàn không biết Điện hạ của hắn đang bị quyến rũ đến mức toàn thân cứng đờ.
Căn bản đã không thể chịu nổi nhiệt độ hừng hực trong người, chỉ muốn ôm cô nương bên cạnh vào trong lòng.
Vất vả lắm mới nhịn được, Thẩm Cảnh Quân cũng không bỏ tay nàng ra, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt của Mộc Lương đệ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay trắng nõn của Chi Chi, con mắt đỏ lên vì ghen tị.
Rõ ràng...!rõ ràng nàng là Lương đệ, còn Cố Chi chẳng qua chỉ là một Chiêu huấn nhỏ nhoi.
Tại sao Điện hạ lại tốt với nàng ta như vậy, còn đối xử với nàng lạnh nhạt như thế?
Nàng cũng đâu có nguyện ý làm quân cờ của Khương hoàng hậu.
Loại nữ nhi của thương nhân này, ngoại trừ có khuôn mặt và dáng dấp giống hồ ly tinh ra thì nàng ta còn có chỗ nào tốt chứ?
Chi Chi nhìn Thẩm Cảnh Quân cáo trạng trước: "Mới nãy thiếp ngồi ở trong phòng, không biết vì sao Mộc lương đệ đi vào liền cầm xô nước dội thẳng vào chậu than của thiếp.
Nàng còn mở rộng cửa lớn ra khiến cho gió to lùa vào nữa.
Thiếp chỉ mặc một chiếc áo choàng mỏng, suýt chút nữa đã bị lạnh cóng rồi.
Theo thiếp thấy Mộc Lương đệ đây là muốn khiến cho thiếp mắc bệnh, thiếp bệnh chết đi rồi sẽ không còn ai tranh đoạt Điện hạ với nàng ấy nữa".
"Điện hạ, thiếp thân không có nghĩ như vậy".Mộc Lương đệ tranh luận: "Thiếp thân chỉ là nghe nói Cố chiêu huấn dùng than bạc.
Than bạc này vốn chỉ có phi tần tứ phẩm trong cung mới được dung.
Vậy mà Cố chiêu huấn chỉ là một thất phẩm nhỏ nhoi lại dám vượt quá giới hạn cho phép, nên thiếp mới cư xử như thế...."
Dưới cái nhìn của Thẩm Cảnh Quân, giọng nói của nàng ta càng ngày càng nhỏ, trong lòng càng ngày càng lạnh.
"Điện hạ, thiếp thân cũng không có đi quá giới hạn".
Chi Chi tranh thủ thời gian giải thích nói: "Thiếp thân dùng than mộc từ phía Đông chuyển đến kém xa so với than bạc, cũng không biết vì sao Mộc lương đệ lại hiểu lầm như vậy?"
Mộc lương đệ khóc ròng nói: "Điện hạ, thiếp thân cũng là do bị người khác lừa gạt, mong Điện hạ thứ tội".
Nàng tự biết tranh luận không có lợi, hiện tại Điện hạ đang đứng về phía nữ nhân kia, nàng tất nhiên không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Cảnh Quân thản nhiên nói: "Hôm nay làm ra chuyện ầm ĩ như vậy chỉ vì chút than này sao?"
Thân thể Mộc Lương đệ cứng đờ không dám nói câu nào.
Chi Chi nhanh mồm nhanh miệng phản ác: "Không phải vì than mà là vì sức khỏe và thân thể của thần thiếp, quan trọng hơn là quy củ của Đông cung".
Thẩm Cảnh Quân cười như không cười nhìn nàng, nhéo nhéo gò má của nàng: "Là do nàng nguỵ biện".
Chi Chi không thèm để ý tới hắn, chỉ nắm chặt tay áo đối phương: "Điện hạ, thiếp tự nhiên bị tai bay vạ gió nên người nhất định phải làm chủ cho thiếp nha".
Mộc Lương đệ lẩm bẩm: "Hồ ly tinh".
Nhưng sự thật là nàng ta quá quyến rũ.
Ánh mắt của Thẩm Cảnh Quân cuối cùng cũng nhìn về phía nàng Mộc lương đệ: "Cả ngày nhàn rỗi quá nên gây chuyện không đâu, chỉ vì một chút than này mà gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Người không biết lại tưởng rằng Đông cung của ta cắt bớt chi phi ăn mặc của các người.
Mộc thị, ngươi cảm thấy Đông cung quá nghèo, cho nên một chút than cỏn con này cũng phải tính toán chi li sao?"
Thẩm Cảnh Quân lạnh lùng nhìn Mộc Lương đệ: "Hay là ngươi cảm thấy Đông cung của cô không có quy củ, người nào dùng đồ gì đều không phân biệt rõ ràng?".
Danh Sách Chương: