Edit: An Braginski
Không biết từ khi nào, mùa hạ nóng bức đã mang theo ngọn lửa nhiệt tình của nó lặng yên rời đi, mùa thu mát mẻ khoác bộ áo kim sắc của nó bắt đầu điệu múa quanh đất trời.
Ngày hôm đó sau bữa cơm trưa Utherus theo thường lệ dọn dẹp phòng bếp, chờ trong đại sảnh một hồi cũng không thấy A Tình xuất hiện.
Utherus vỗ đầu, lúc này A Tình chắc là trong hậu viện chăm nom mấy cái cây, y đã quên hẳn chuyện thu hoạch vụ thu rồi.
"A...!Tình." Utherus mới vừa đi đến hậu viện chuẩn bị gọi người, nhưng vừa đến gần đã bị một đống đằng điều cuốn lấy.
Không cần nghĩ cũng biết là cây thắt cổ đằng A Tình trồng—— Tiểu Sát, cũng không phải lần đầu tiên bị đón tiếp như vậy, Utherus tùy ý cho những dây leo này bám dính trên người mình.
Nhớ khi y lần đầu tiên tiến vào phạm vi công kích của Tiểu Sát, cái cây nhỏ này cùng lắm chỉ mới được một tháng tuổi mà thôi.
Tuy rằng nói thú nhân cũng phải cẩn thận khi đối mặt thắt cổ đằng, nhưng này cũng chỉ là nói mấy lão quái vật đã hơn ngàn năm tại rừng rậm Tát Ma lý thôi được không, chứ nó non nớt như vậy, chạy tới công kích y thật sự là tự tìm khổ.
Cho nên khi Tiểu Sát quấn y lại, Utherus không cần tốn nhiều sức đã giật đứt mấy cái dây leo nhỏ.
Nhưng mà khi đó Utherus tựa hồ đã quên cái cây thắt cổ đằng công kích mình không giống với mấy cây trong rừng rậm Tát Ma, nó là cây có chủ, mà chủ nhân của nó chính là người y vẫn tâm tâm niệm niệm, mà quan trọng hơn là chủ nhân của nó tựa hồ còn cực kì thích nó.
Nhìn từng đoạn dây leo đứt trên mặt đất Utherus liền nhịn không được bi phẫn hàng vạn hàng nghìn, quả nhiên là cả giận mất khôn a!
Về phần hậu quả tất nhiên là khi Vô Tình thấy Tiểu Sát mình nuôi bị tổn hại, không đợi hắn nói gì, Utherus đã tự chủ động thừa nhận sai lầm, đồng thời ân cần dọn sạch toàn bộ cỏ dại trong vườn thuốc ở phía sau viện.
Từ đó Utherus đối với các loại hành vi công kích của Tiểu Sát đều xem như là phương thức hoan nghênh đặc thù đối với y, không hề có động tác phản kháng.
Chí ít, bình thường lúc được y cho ăn, Tiểu Sát còn cực kỳ hoan nghênh, Utherus tự an ủi.
Trong khoảng thời gian này Tiểu Sát đã lớn lên không ít, đã mọc ra nụ hoa rồi.
Tuy rằng Utherus có ý muốn giúp nó tỉa bớt một chút dây (khi cây có nụ thì người ta thường tỉa bớt cành để tập trung nuôi hoa), thế nhưng nghĩ đến A Tình sẽ bởi vậy mà mất hứng, nên cuối cùng không tỉa nữa.
Có điều hình như Tiểu Sát biết được tâm tư của y, cho nên gần đây Tiểu Sát chỉ biết chủ động công kích một mình y thôi...
"A, Utherus sao ngươi lại thành cái dạng này rồi?" Vô Tình cười nhìn Utherus vẫn không nhúc nhích bị Tiểu Sát quấn thành một cái bánh chưng lớn, càng thú vị chính là: sau khi quấn kín Utherus, Tiểu Sát mở nụ hoa mới mọc của nó ra, một ngụm cắn lên đầu Utherus.
Đáng tiếc nó há mồm còn chưa đủ lớn, răng cũng còn chưa đủ sắc, cho nên hiện tại như vậy giống như là đeo lên trên đầu Utherus một đóa hoa lớn, nhìn xem có bao nhiêu hoạt kê (đau trứng / thốn -_-)!
Nói cũng kỳ quái, một người một cây này hình như trời sinh xung khắc, chỉ cần là Utherus vừa tiến vào phạm vi công kích của Tiểu Sát, Tiểu Sát liền nhất định sẽ quấn Utherus một hồi như vậy.
Kỳ thực dựa vào năng lực hiện tại của nó là không có khả năng tạo thành thương tổn gì với Utherus, trái lại là chỉ cần Utherus hơi giãy dụa sẽ khiến nó tổn hại không ít dây.
Tiểu Sát nó rốt cuộc là không biết tự lượng sức mình, hay là ỷ vào có hắn một chủ nhân ở đây mà không sợ hãi?
"Được rồi, Tiểu Sát thả người ra." Nhìn Tiểu Sát ngày hôm nay còn không dự định thả người, Vô Tình vỗ vỗ thân chủ của nó nói.
Trong khoảng thời gian này hắn đã nghiên cứu, hắn nhận ra mùi và âm thanh sẽ đều tạo thành ảnh hưởng với Tiểu Sát, hơn nữa Tiểu Sát tựa hồ rất nhanh hiểu được ngôn ngữ con người.
Vô Tình vừa mới dứt lời, Tiểu Sát thu toàn bộ dây về, sau đó vươn một cái dây nhỏ nhất mềm nhất lấy lòng cuộn vòng vòng trên tay Vô Tình.
"Cho ta nhìn nụ hoa." Vô Tình đưa tay nắm thân chủ của nó, vuốt ve nụ hoa lớn đang khép kín, chậm rãi túm xuống.
Nụ hoa này mới mọc có mấy ngày, trước đây vẫn cho rằng còn chưa tới lúc nở hoa, lần này thế mà lại nở, thực đáng giá nhìn xem.
Bị nắm, nụ hoa hơi giật giật, rồi lại thuận theo tay Vô Tình đi tới trước mặt hắn.
Nhìn cánh hoa đã khép kín, Vô Tình búng nụ hoa trong tay: "Mở, ta xem bên trong."
Nghe vậy, nụ hoa giật giật, một cánh hoa dần dần mở, một hồi sau hoa hoàn toàn nở ra, chắc là lớn khoảng mặt người.
Mặt trong cánh hoa là những hàng răng sắc nhọn như chông, một nụ hoa nhìn qua cũng khá xinh đẹp, lại biến thành miệng rộng mở ra có thể ăn thịt người như thế.
Nhưng cho dù trở nên hung dữ ra sao, nó hiện tại cũng giống như một hài tử nhu thuận, thành thật ở trong tay chủ nhân, thuận theo chủ nhân lắc qua lắc lại.
Nhìn Tiểu Sát đã nở hoa, suy nghĩ của Vô Tình bắt đầu bay xa.
Thời gian trôi thật đúng là nhanh, hắn đến nơi đây sắp ba tháng rồi, thương thế trên người đã khỏi hẳn rồi.
Sau đó sẽ không cần cả ngày chỉ lo chuyện dưỡng thương nữa, vậy hướng đến tiếp theo của cuộc sống là cái gì, giống như trước đây vừa bồi bổ thân thể vừa nghiên cứu các loại thuốc ư? Chính hắn rốt cuộc muốn sống cuộc sống như thế nào, sau đó nên đi nơi nào...
Cầm hoa của Tiểu Sát một hồi lâu như đi vào cõi thần tiên, Vô Tình mới nhớ tới Utherus vẫn đang ở một bên, vì vậy mở miệng hỏi: "Utherus, tìm ta có chuyện gì?".
Bình thường lúc này hắn thường sẽ ở trong hậu viện, Utherus cũng sẽ không đến quấy rối, ngày hôm nay là có chuyện gì?
"Ngày hôm nay là ngày thi đua thu hoạch vụ mùa, A Tình đã chuẩn bị tốt chưa?" Nhớ kỹ mấy ngày trước A Tình có đáp ứng Kiệt Ni sẽ tham gia thi đua, nhìn thời gian không sai biệt lắm, y liền nhắc nhở một chút.
Thi đua thu hoạch vụ mùa so với nói là thi đua, không bằng nói là hoạt động thu gặt tập thể do các giống cái tổ chức trong lễ hội mùa thu.
Lễ hội mùa thu này thường duy trì liên tục ba đến bảy ngày, trong khoảng thời gian này chuyện muốn làm chủ yếu là thu hoạch lương thực đã chín trên đồng, sau đó sẽ cùng các bộ lạc khác tiến hành trao đổi vật tư quy mô lớn.
Dù sao những loại cây trồng chủ yếu của mỗi một một bộ lạc không hẳn giống nhau, tiến hành trao đổi sẽ giúp thực vật càng phong phú hơn.
Bởi đại đa số giống cái mới thích ăn rau củ, nên cũng có thể nói rằng lễ hội mùa thu là chuyên môn tổ chức cho giống cái.
Đương nhiên cũng không giảm thiểu lạc thú của các giống đực, trong lễ hội giống cái sẽ đi ra nhiều, rất nhiều bầu bạn là trong lễ hội mà quen biết nhau.
Nghe Utherus nói, Vô Tình buông đóa hoa mình chà đạp đã lâu trong tay ra, việc thi đua thu hoạch vụ thu này, hắn lúc đó hình như để ứng phó tiểu hài tử đã thuận miệng đáp ứng rồi.
Có người nói hình như là đi thu gặt lúa và vân vân, việc này hắn trước đây chưa từng trải qua, có điều nếu đã đáp ứng người khác, vậy thì đi xem đi.
Dù sao nếu phải làm thật, hẳn là sẽ không đến nỗi; hơn nữa đi ra ngoài một chút cũng tốt, có những vấn đề không phải cứ nghĩ nhiều là có thể giải quyết.
"Phải chuẩn bị cái gì Utherus ngươi giúp ta chuẩn bị cho tốt là được, đến giờ chúng ta phải đi rồi phải không." Vô Tình thả ống tay áo xuống, dường như không có việc gì mà nói, tựa như cái người hầu như hoàn toàn không biết gì cả về cuộc thi căn bản không phải mình.
Nhìn A Tình làm bộ làm tịch, Utherus biểu thị trầm mặc: không phải việc gì y cũng có thể giúp đỡ chuẩn bị, xem ra A Tình thật đúng là tuyệt không lưu ý việc này.
Kỳ thực này cũng không sao, cho dù không thu hoạch được gì, trong bộ lạc cũng sẽ cho mỗi một giống cái một lượng lương thực nhất định, cộng thêm số lương thực đoạt được trong cuộc thi, có thể cho giống cái dùng để trao đổi hoặc buôn bán và vân vân.
Những người hứng thú nhất với cuộc thi lần này là những giống cái trưởng thành mà không có bầu bạn, bọn họ phần lớn mong muốn có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình.
Giống cái tuy rằng nhỏ yếu, nhưng bọn họ đều có một trái tim kiên cường, tự lực cánh sinh, luôn luôn nỗ lực, này chắc là cũng là nguyên nhân khiến bọn họ càng thêm khả ái đi.
Nhưng Utherus càng mong muốn A Tình có thể ỷ lại vào mình hơn một ít, ban đầu A Tình bảo y đem thuốc đưa đến quầy hàng của Phỉ Lợi đích thì, y bắt đầu lo lắng A Tình muốn học cách hoàn toàn độc lập, cho nên mới làm vài thứ đi bán.
Vì thế Utherus còn rối rắm một hồi lâu, may mà A Tình sau khi có thể hoàn toàn độc lập về kinh tế, cũng không đưa ra yêu cầu muốn một mình sinh hoạt.
Hiện tại, A Tình hẳn là không hề thiếu tiền chút nào, thuốc mà hắn phối tại trong bộ lạc rất được hoan nghênh, bán rất khá.
Chính vì như vậy trong bộ lạc đại độ tán thành của đa số mọi người đối A Tình rất cao, Utherus biết việc này còn cảm thấy cao hứng hơn cả so với năm đó chính mình được thừa nhận là dũng sĩ, nhưng nghĩ đến công dụng của thuốc A Tình phối, Utherus một lần nữa trầm mặc...
Nhưng mà, cho dù trong khoảng thời gian này ngày qua ngày rất an ổn, Utherus có đôi khi sẽ lo lắng rằng đối với A Tình, y sẽ trở thành sự tồn tại có cũng được, không có cũng không sao, bởi vì năng lực của A Tình đã vượt xa giống cái bình thường, đồng thời trong khoảng thời gian này năng lực A Tình còn đang không ngừng tăng cường, hiện tại hầu như có thể sánh ngang cùng thú nhân khi dùng người hình rồi.
Trong bộ lạc, thường thường giống cái càng có năng lực, càng khó theo đuổi, đồng thời cũng được nhiều người theo đuổi, không có một thú nhân nào không hy vọng bầu bạn của mình cường kiện.
A Tình gây cho hắn kinh hỉ thật sự là nhiều lắm, một người như vậy khiến Utherus nghĩ càng ngày càng như không thực rồi; ở chung càng lâu, hiểu càng nhiều, nhưng cảm thấy càng ngày càng không biết...
Thu thập thứ tốt, Utherus đưa hắn đến địa điểm thi đấu.
Nơi này Vô Tình đã rất quen thuộc, chính là đồng ruộng mà hắn thường đi ngang qua khi lên núi.
Hiện tại trên đồng ngũ cốc đều đã chín, một vùng ánh vàng rực rỡ, so với bình thường bất đồng chính là ngày hôm nay ở đây có rất nhiều những người trẻ tuổi tới.
Nhìn cách đó không xa một hài tử hơn mười tuổi đang cầm một cái liềm quơ quơ làm bộ, khiến Vô Tình càng hiểu rõ cuộc thi lần này, cũng chỉ là mọi người cùng nhau chơi đùa mà thôi, không cần quá nghiêm túc coi là thật.
"A Tình, sao ngươi giờ mới đến, trận đấu cũng sắp bắt đầu rồi." Kiệt Ni từ xa đã nhìn thấy A Tình đi tới, vì vậy vui vẻ chạy qua chào hỏi, A Tình hắn quả nhiên tới.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này A Tình đã chiếm được tán thành của rất nhiều người, tất cả mọi người cực kỳ thích hắn, nhưng này phần lớn cũng là bởi vì thuốc của A Tình, mà bản thân A Tình thì rất nhiều giống cái chưa từng thấy.
A Tình hắn tách biệt khỏi vòng tròn sinh hoạt của giống cái quá xa rồi, với việc này cha (cha của Kiệt Ni) cực kỳ lo lắng; cho nên, là một trong số bằng hữu ít ỏi của A Tình, đương nhiên có nghĩa vụ giúp hắn dung nhập với bộ lạc.
"Ân." Vô Tình gật đầu với Kiệt Ni, tuy rằng hài tử này làm việc hơi đại khái, nhưng vẫn là không tệ.
Trong khoảng thời gian này bọn họ có lúc cũng sẽ cùng nhau vào núi hái thuốc, dù sao có một vài dược liệu thu thập phải tùy theo mùa, không phải vài ngày là có thể hái hết toàn bộ.
"A Tình, ta rất nhớ ngươi." —— không đợi Kiệt Ni nói cái gì, chỉ thấy một cái bóng phi tới.
Nghe thanh âm, Vô Tình không cần nhìn cũng biết là con báo nhỏ thích giả bộ bất tỉnh lần trước gặp phải tại rừng rậm.
Tiểu gia hỏa này gần đây chỉ cần gặp hắn khẳng định sẽ nhào lên, thật không biết lúc nào nhóc mới có thể biến thành người, có phải lúc biến thành người rồi sẽ không dính người như thế nữa không?
Cảm giác được con báo nhỏ lại nhảy lên trên người mình, tiểu quỷ vĩnh viễn cũng không nhớ giáo huấn này, Vô Tình bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Phất ống tay áo một cái, khiến nó hóa thành đám mây bay xa.
"Lão sư, đã lâu không gặp, thi đấu nỗ lực lên nha!" Từ hướng Mễ Duy Tư đi tới, Michelle trực tiếp không nhìn biểu hiện mất mặt của đệ đệ nhà mình.
Đối với vị lão sư dạy bắn cung tuổi còn trẻ này của mình, hắn chính là hoàn toàn bội phục, tuy rằng cơ hội có thể cùng hắn giao lưu không nhiều lắm, nhưng trực giác của Michelle cho biết A Tình không phải người thường.
Cho nên, hắn rất chờ mong biểu hiện của A Tình ngày hôm nay....
Danh Sách Chương: