Từ trước tới giờ Snape chưa từng yếu đuối, huống chi hắn còn mang trên mình trách nhiệm nặng nề là bảo vệ y – tia hy vọng mà mẹ y đã phải bảo vệ bằng cả sinh mệnh.
———
Tiệc tối đã xong, Harry không quay về ký túc xá luôn cùng tụi Ron (cả đám đang khao khát trở thành dũng sĩ của cuộc thi Tam Phép Thuật) mà lấy cớ rời đi, rẽ lối đến phòng học cũ từng được dùng làm phòng học Độc dược vào năm thứ sáu.
Moody giả do Barty Crouch con đóng giả thành đã đến đại sảnh đường đúng giờ, chẳng qua Harry không có lòng dạ để quan sát gã.
Trái lại cả hai con mắt thật và giả của Moody giả đều thường xuyên cùng liếc về phía Harry, đại khái là gã đang hưng phấn không thôi vì có thể tiếp xúc gần đến thế với thằng nhóc mà Voldemort cần.
Snape ngồi ở bên cạnh giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám mới thì vẫn luôn thận trọng né tránh con mắt phép thuật của Moody.
Harry không khỏi suy nghĩ miên man, không biết giữa Alastor Moody và Barty Crouch con...!thì giáo sư Độc dược của y không muốn ngồi gần ai hơn.
Cuốn sách giáo khoa thuộc về Hoàng tử lai vẫn nằm ngay ngắn trong ngăn tủ.
Harry lấy nó ra, cất vào trong ngực áo rồi nhanh chóng rời đi.
Trên giường ký túc, Ron vẫn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp đoạt chức quán quân, hoàn toàn không chú ý thấy Harry đang cầm một quyển sách độc dược cũ và đọc hết sức chăm chú, nếu không chắc chắn cậu sẽ cho rằng trong cuộc thi Tam Phép Thuật có hạng mục thi độc dược.
Harry nhìn chằm chằm vào nét chữ của Hoàng tử lai mà thật ra mình đã vô cùng quen thuộc, một câu nói của Ron vào năm thứ sáu bỗng lướt qua trong đầu y: Bồ quả thực sắp ôm quyển sách ấy đi ngủ rồi ấy.
Trước kia y cho rằng những ghi chép của Hoàng tử lai đã dạy mình rất nhiều điều.
Vào lúc chưa biết chủ sở hữu của quyển sách này là ai, y đã từng ảo tưởng tới rất nhiều người, ví như mẹ y, cha y, hay chú Sirius.
Thậm chí trong đầu y còn hư cấu ra một vị quý tộc sa sút vừa thông minh vừa phóng khoáng hơn nữa còn có ít thủ đoạn lợi hại, đang âm thầm trợ giúp y.
Khép sách lại, ngón tay Harry lướt qua mép cuốn sách cũ.
Sau khi hình tượng hoàng tử sụp đổ, sau khi Snape dùng giọng điệu độc địa dữ dằn để nói với y, "Ta chính là Hoàng tử lai", y gần như sắp phát điên.
Nỗi đau đớn hệt như bị người thân thiết nhất phản bội và tổn thương ấy thấm đẫm thân y.
Y nói với bản thân, hãy để cho cuốn sách chứa đầy những dối lừa này mục nát trong phòng Cần thiết.
Y vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không chạm vào nó nữa.
Harry thở dài, tháo kính ra rồi buông mình xuống giường.
Không biết cách này có hiệu quả hay không, nhưng Snape từng đề cập đến nó, vậy thì chắc chắn y đã từng bàn luận với hắn.
Nói cho cùng thì lý do tốt nhất để tiếp cận giáo sư Độc dược, hẳn vẫn là độc dược.
Độc dược chết tiệt.
Trong gần một tuần tiếp đó, mỗi ngày của Harry đều trôi qua với nỗi lo lắng thấp thỏm không yên.
Trong lớp Dược thảo học, suýt chút nữa y đã bóp cây Củ U trong khi chưa đeo găng tay, và nhận được tiếng chỉ trích chói lói như sắp chọc thủng cả mây của Hermione.
Trong giờ Tiên tri, cảm giác huyền bí mông lung trong ánh mắt y ước chừng còn hơn cả giáo sư Trelawney, bởi vì giáo sư Trelawney luôn thích báo trước cái chết của Harry thế mà lại khen y có lẽ có thiên phú tiên tri tiềm ẩn.
Cuối cùng thì giờ Độc dược cũng đến, nó quả thực có thể được xưng là tai nạn.
Trong hai giờ ngắn ngủi, Neville đã hỏa táng năm cái vạc, hai chữ "đáng sợ" đã không đủ để miêu tả sắc mặt Snape nữa.
Hắn thậm chí còn không có thời gian đi gây sự với harry, mà hệt như một ác ma cánh đen có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào, mở to đôi mắt khủng bố của mình mà nhìn chòng chọc vào Neville – người đang nức nở khe khẽ.
"Món thuốc giải độc của các trò đúng là nát bét." Snape cười gằn, đưa mắt nhìn lướt khắp toàn bộ phòng học.
"Ta hy vọng rằng trong hai tuần kế tiếp, các trò có thể khống chế đôi tay run rẩy co giật của mình, ít nhất có thể dùng nó để tự cứu mạng."
Một học sinh Hufflepuff ngồi rất xa ác ma áo đen cất tiếng run rẩy: "Thưa thầy, vì sao..."
"Bởi vì." Vị giáo sư Độc dược nheo mắt lại và mỉm cười đầy nguy hiểm, nhếch môi để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn âm u.
"Ta sẽ hạ độc một trong số các trò."
Cái vạc thứ sáu của Neville đang yên đang lành cứ thế bị đốt thủng.
Tan học, Snape nhanh chóng rời đi, đám học trò gần như là chen lấn mà chạy khỏi phòng học dưới hầm.
Harry lấy hết dũng khí, đi theo ngay trong tình huống tâm trạng của giáo sư ác ma, à nhầm giáo sư Độc dược đang cực kỳ tệ hại.
Kỹ năng theo dõi của y sau bao lần rèn luyện thì đã cực kỳ hoàn thiện (dù rằng đây không phải chuyện đáng để vui vẻ hay khoe khoang gì cho cam).
Nhưng Harry biết, vị gián điệp hai mang có tính cảnh giác cực cao này nhất định sẽ phát hiện ra y, hơn nữa chắc chắn hắn sẽ không để mặc y đi theo mình.
Quả nhiên, ở một góc rẽ âm u dưới hầm, Snape không khoan dung nữa.
Hắn đột ngột xoay người lại, tóm lấy cậu thiếu niên vốn không định lẩn trốn.
Đôi mắt hắn chừng như sắp phun ra lửa băng.
"Trò cho rằng mình đang làm gì hả, Potter? Việc theo dõi giáo sư có thể làm thỏa mãn cái tâm lý mạo hiểm tràn ngập hư vinh của trò đúng không?"
Harry cười híp mắt nhìn hắn, mang theo cả vẻ tôn kính mà chính y cũng cảm thấy đầy ý đồ sâu xa.
Khuôn mặt cả hai phản chiếu vào trong con ngươi của đối phương.
"Em có một vấn đề cần nhờ thầy giải đáp, thưa giáo sư Snape."
Snape buông cậu thiếu niên ra rồi lùi về sau một bước.
Ánh mắt hắn rất kỳ lạ, như cho rằng người trước mắt là Hermione đang uống thuốc Đa dịch.
Hắn cất giọng du dương thầm thì: "Xin thứ lỗi, ta không nghe lầm gì chứ? Cậu Potter?"
"Trên thực tế, là về độc dược Xóa ký ức.
Em đã tìm được phương pháp điều chế nó trong một quyển sách ở thư viện.
Dù nguyên liệu của nó không được xem là quý hiếm, nhưng em không rõ, nếu hiệu quả của nó giống với bùa Quên thì nó cần gì phải tồn tại chứ?" Harry nhanh chóng nói liền một mạch.
Trên bản ghi chép của Hoàng tử lai chỉ ghi vỏn vẹn hai thứ, một là những nguyên liệu cần để điều chế loại độc dược này, bên cạnh thì viết hai chữ "khó khăn".
Chắc hẳn Snape ở thời kỳ niên thiếu đã tra được nó trong quyển sách nào đó, bèn tiện tay ghi chép lại trước.
"Độc dược Xóa ký ức cần thiết tồn tại, bởi vì nó có thuốc giải, Potter.
Bùa Quên giúp người dùng nó có thể xóa đi một phần ký ức của người trúng bùa tùy theo ý mình.
Quyền khống chế nằm trong tay người niệm chú, hơn nữa phần trí nhớ đã bị xóa đi không thể phục hồi được.
Còn độc dược Xóa ký ức có thể làm người uống nó quên đi một số chuyện mình muốn quên, quyền chủ đạo nằm trong tay mình.
Cho dù có một ngày hối hận, cũng có thể uống thuốc giải để tìm lại phần ký ức ấy."
"Chuyện mình muốn quên? Không phải điều ấy hết sức mơ hồ sao? Nếu như muốn quên rất nhiều chuyện thì phải làm thế nào ạ?" Harry chỉ cảm thấy việc này hết sức kỳ diệu, không kìm lòng được mà hỏi tới.
Vốn y chỉ định lợi dụng độc dược Xóa ký ức làm cầu nối cho câu chuyện giữa hai người, nhưng giờ y lại bị gợi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
"Chính xác mà nói, đó là chuyện quan trọng nhất, quý giá nhất, cũng không mong mình sẽ nhớ nhất.
Nó là sự lựa chọn tuyệt hảo cho kẻ yếu đuối đã mất đi người thân yêu nhất." Snape đáp lời có phần mất kiên nhẫn, dường như cho rằng việc mình đứng giữa hành lang, giải đáp tường tận cho một thằng nhóc suốt ba năm qua chưa từng thể hiện được chút thiên phú độc dược nào, là hành vi vô cùng đáng xấu hổ.
Harry im lặng trong thoáng chốc, suýt chút nữa y đã thốt lên rằng vì sao thầy chưa từng uống nó.
Tiếp đó y có hơi muốn đập vỡ đầu mình luôn.
Từ trước tới giờ Snape chưa từng yếu đuối, huống chi hắn còn mang trên mình trách nhiệm nặng nề là bảo vệ y – tia hy vọng mà mẹ y đã phải bảo vệ bằng cả sinh mệnh.
Người đàn ông dũng cảm và kiên cường ấy đương nhiên sẽ không lựa chọn quên hết tất cả, tựa như một kẻ trốn chạy.
"Thưa giáo sư, em nghĩ em muốn...!Thử điều chế nó một lần."
Snape giật mình trợn mắt nhìn Harry, những lời châm chọc hắn đã chuẩn bị sẵn bị nuốt ngược xuống cổ họng.
Biểu cảm nghiêm túc có vẻ đăm chiêu của thiếu niên Gryffindor đã làm dấy lên cơn phẫn nộ vô cớ trong hắn, hắn đáp lại một cách hung dữ:
"Nếu như trò có thời gian, không bằng thử điều chế ra món thuốc giải độc chính xác đi, Potter! Thuốc xóa ký ức cực kỳ phức tạp rườm rà, cần rất nhiều bước để điều chế, thời gian tốn đến mấy tháng, nếu uống phải sản phẩm thất bại thì còn có khả năng bị rối loạn trí nhớ.
Ta không cần biết rốt cuộc trò tìm thấy phương pháp điều chế này trong quyển sách nào ở khu sách cấm, nhưng ta cho rằng với cái trình độ thảm thương mà trò thể hiện ra trên lớp Độc dược hiện tại, trò vẫn nên từ bỏ công việc phức tạp và tinh tế này thì hơn..."
"Thế nên em có thể xin thầy hướng dẫn cho em không ạ?" Harry hoàn toàn không để ý đến sự trào phúng cay độc trong lời nói của giáo sư Độc dược.
Y vui mừng khấp khởi mà ngẩng đầu lên, đôi mắt biếc xanh ánh lên nét mong chờ, bổ sung thêm một câu xưng hô ngập đầy sự kính trọng chân thành: "Thưa giáo sư Snape?"
Snape hoàn toàn trở nên hồ đồ bởi dáng vẻ kiên nhẫn vô cùng của cậu thiếu niên.
Nét ngờ vực và hoang mang lướt qua đôi mắt tối đen như mực của hắn, khiến khí thế của lão dơi già âm trầm hung ác trong truyền thuyết suy yếu đi rất nhiều.
Chẳng qua chỉ sau thoáng chốc chần chừ, giáo sư Độc dược lại khôi phục thái độ cay nghiệt, cười vài tiếng châm biếm và cất giọng âm u:
"Không phải mọi yêu cầu của trò đều sẽ được thỏa mãn đâu, thưa Harry Potter danh tiếng lẫy lừng.
Trên thực tế cho dù uống phải thuốc lỗi, thì chẳng phải dung lượng não của trò cũng sẽ không bị ảnh hưởng hay sao? Nếu trò sẵn lòng thì ta có lý do gì để ngăn cản chứ?"
Snape phất vạt áo chùng đen rời đi, Harry chạy chậm đuổi theo hắn hướng về phía văn phòng, bám riết không tha vui vẻ không dứt: "Vậy là thầy đồng ý ạ? Tốt quá! Sau khi chuẩn bị đủ nguyên liệu em sẽ đến tìm thầy.
Giáo sư, em cần thầy...!Ặc, giám sát và chỉ ra sai lầm của em."
Snape dừng bước, đôi mắt không hề chứa thiện chí sau mái tóc dày bóng dầu nhìn đăm đăm vào thiếu niên Gryffindor một cách đầy nguy hiểm.
Hắn vừa muốn lớn tiếng trách cứ thằng nhóc đang giả ngu này, vừa muốn vạch trần âm mưu đáng căm ghét ẩn sau khuôn mặt tươi cười vui sướng ấy.
Nhưng hắn lại chỉ đưa mắt đánh giá Harry trong vài giây, rồi mím môi tiếp tục đi về phía trước.
Harry lại càng hân hoan hơn.
Giáo sư Độc dược trước nay luôn dốc hết sức để cười nhạo y, giờ lại không còn lời nào để đối đáp lại y cả! Bất kể đây có phải phương hướng phát triển tốt hay không, y đều vui vẻ đến mức khó hiểu.
"Thầy đồng ý đi mà, giáo sư Snape?"
"Xác suất ta đồng ý trợ giúp trò...!Cũng thấp ngang với tỉ lệ trò lừa gạt được hiệu trưởng để trở thành dũng sĩ của Hogwarts vậy." Snape cười gằn lạnh lẽo, đóng sập cửa văn phòng lại trước mặt Harry "ngây thơ khờ dại".
Harry nhún vai trước cánh cửa đóng kín, thầm nghĩ đúng là có vài chuyện không thể ăn nói lung tung được.
Cho nên khi những ngón tay thon dài của cụ Dumbledore theo bản năng cầm lấy tờ giấy được phun ra từ chiếc cốc lửa, rồi giữa bầu không khí tĩnh lặng cụ hắng giọng đọc lớn cái tên "Harry Potter", biểu cảm trên mặt giáo sư Độc dược Snape còn tệ hơn lúc Neville hỏa táng liền tù lì sáu chiếc vạc.
– TBC –.
Danh Sách Chương: