• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

37: Ngô Tà Diễn Vai Tiểu Bạch Kiểm


Buổi tối, trong lúc tôi đang ngủ thì Muộn Du Bình tới.
Tôi nghe thấy tiếng mở cửa, bước chân như tiếng chân mèo nhẹ nhàng tiến vào phòng, liền nói: "Anh tới rồi?"
Anh nghe tôi gọi nên dừng lại, "Tách" một tiếng đèn sáng, tia sáng chói mắt từ đèn chiếu vào mắt tôi.
Anh đứng cạnh cửa, tay xách túi nylon.
Anh đi tới chỗ tôi, khí lạnh đêm đông tỏa ra từ cơ thể anh, tôi ngồi dậy nhìn anh mở túi nylon, bên trong đựng một hộp tức ăn ngoài, Muộn Du Bình vừa mở hộp, hương thơm của thịt đã bay thẳng vào mặt tôi.
"Hôm nay hơi bận, tôi thấy tiệm hoành thánh này buôn bán rất được nên mua một phần cho em, không biết em thích hay không." Anh múc một viên hoành thánh đưa tới trước mặt tôi.
Tôi ngồi dậy cắn một miếng, hoành thánh nóng, lớp vỏ mỏng, nhân bên trong cũng rất nhiều, tôi nhai rồi nuốt xuống, nói với anh: "Không tệ, mùa đông ăn món này là hợp nhất.

Nhưng tối nay em ăn nhiều rồi, giờ không ăn hết được, bằng không anh cũng ăn đi?"
Anh cười cười, múc một viên hoành thánh cho vào miệng.
Chúng tôi cứ thế mà anh một viên, em một viên.
Lát sau Muộn Du Bình nói: "Hôm nay Vương Minh nói với em rồi?"
"Ừ."
Muộn Du Bình khuấy nước hoành thánh, nói: "Vậy em có trách tôi vì đã không xử lý mẹ con bọn.

Hại em bây giờ phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy không."
Tôi bật cười: "Chẳng phải anh đã sớm chuẩn bị tầng tầng lớp lớp bao vây em lại rồi sao, em có thể gặp chuyện gì được? Thật ra qua nhiều năm như vậy, tay em đã sớm nhuốm máu rồi.

Nhưng em tuyệt đối sẽ không làm chuyện đuổi cùng giết tận vợ và con cái người ta như vậy, em không làm được.


Anh cũng vậy phải không?"
Muộn Du Bình không trả lời, chỉ gật đầu, lại múc cho tôi một muỗng hoành thánh.
Tôi há miệng ngậm hoành thánh, mỉm cười nhìn anh.
Những năm tháng Bàn Tử còn gọi tôi là "Tiêu Thiên Chân", tôi sẽ không làm chuyện gây khó dễ phụ nữ.

Nhưng hôm nay tôi đã không còn là "Tiểu Thiên Chân" của trước kia, đương nhiên sẽ không vì đối thủ là một người phụ nữ mà bỏ qua cho họ.

Nhưng bắt tôi ra tay với phụ nữ và trẻ em thì tôi không làm được.
Tôi sẽ cho bọn họ cơ hội, cho bọn họ sống.
Cho dù phụ nữ có thể trở nên ác độc, cho dù trẻ con rồi cũng sẽ trưởng thành.

Cho dù sau này bọn họ có nghĩ cách diệt trừ tôi.

Cho dù sau này sẽ có lúc tôi phải giết bọn họ.

Nhưng vì những điều đó mà bắt tôi làm việc trái lương tâm của mình thì tôi vẫn không thể làm được.
Nhất định Muộn Du Bình cũng giống tôi.

Nếu anh thật sự đuổi cùng giết tận một người nhỏ bé yếu ớt, vậy anh không phải là Tiểu Ca mà tôi muốn.
"Cơ hội duy nhất của bọn họ, chính là lúc em xuất viện." Muộn Du Bình nói.
"Bởi vì thời gian này bọn họ không tìm được cơ hội ra tay, nhưng ngay khi có cơ hội, bọn họ sẽ vô cùng kích động, càng kích động càng không biết chừng mực, cho dù cảm thấy đây có thể là một cái bẫy, bọn họ cũng sẽ mạo hiểm, bởi vì sau này e là sẽ không còn cơ hội nữa." Tôi nuốt hoành thánh trong miệng, nói với Muộn Du Bình: "Vừa khóe ha, còn hai viên, chúng ta mỗi người một viên."
Muộn Du Bình múc một viên cho mình, viên cuối cùng đưa tới miệng tôi, nói: "Em đoán mấy hôm nay tôi đi sớm về trễ tra được những gì."
"Có phải là cô nhi quả phụ có chống lưng, đúng không?" Không chỉ vậy mà kẻ đó còn là người từ bên ngoài tới." Tôi nuốt hoành thánh, nói.
"Tiểu Thiên Chân thật thông minh." Hiếm thấy Muộn Du Bình lại hoạt bát nói một câu như vậy.
Tôi liếc anh một cái.
"Trước giờ Chu Năng đầu heo toàn làm việc thất đức, lấy đâu ra bạn bè thân thích muốn giúp lão! Mà vợ lão chỉ là một mỹ nhân khờ khạo phá của, gặp phải chuyện như vậy sợ là đã sớm mất hết hồn vía chỉ biết khóc lóc.

Người duy nhất có thể giúp bà ta là đứa con trai lớn đã bị chúng ta phế, con thứ mới tám tuổi.

Anh nói nếu không có người ngoài trợ giúp bà ta dám làm chuyện điên cuồng như vậy sao?"
Muộn Du Bình ném hộp không vào túi nylon rồi quăng nó vào thùng rác, nói: "Em nghĩ xem, chống lưng của cô ta cũng không phải kẻ ngu, liệu hắn có vì nhìn thấu kế hoạch của chúng ta mà không đến hay không."
"Không đến cũng có thể lắm.

Nhưng em cảm thấy khả năng lớn bọn họ sẽ đến.

Bởi vì cho dù đầu óc của hắn có tỉnh táo, nhưng đôi cô nhi quả phụ đầu óc mê muội kia chắc chắn sẽ không muốn bỏ qua cơ hội này.

Một khi đã bị làm phiền sẽ không còn giữ được tỉnh táo, em cảm thấy tám phần bọn sẽ tới."

"Chúng tôi đã tra được là ai đứng sau lưng làm chỗ dựa cho bọn họ." Muộn Du Bình nói.
"Là ai?"
"Em còn nhớ người đứng ra thu mua hàng của Lưu Nhị không? Tiếu Tuấn mở tiệm sửa đồ điện ở phố Nam."
"Hóa ra là hắn, em còn nói sẽ đi gặp hắn, nhất thời bận nhiều chuyện còn chưa kịp đi." Tôi trầm ngâm một lúc, nói: "Lần này hay rồi, quả nhiên là người từ bên ngoài tới.

Em đã nói làm sao lại có người dám làm chuyện như vậy trên địa bàn của em.

Nhất định là đôi cô nhi quả phụ kia cho Tiêu Tuấn lợi ích gì đó ——— Chu Năng chú tâm kinh doanh nhiều năm nhất định đã thu được không ít thứ tốt.

Tên Tiếu Tuấn này cũng không phải thứ tốt lành gì, tiền giữ mạng của mẹ con người ta mà hắn cũng dám nhận.

Hắn không sợ sau này con trai hắn sinh ra sẽ không có XX sao!"
"Tên Tiếu Tuấn đó không đơn giản." Muộn Du Bình nói: "Tôi tra được hình như bất kì thứ gì hắn cũng dám nhận.

Sau lưng nhất định có ông lớn chống lưng."
"Không có ông lớn hắn dám đến địa bàn của em làm ăn sao? Cũng không tìm hiểu thử em là ai! Em là tiểu Tam gia nổi danh khắp nơi đó!" Tôi kiêu ngạo hò hét với Muộn Du Bình: "Trên đời này người dám hắc em, trừ kẻ ngu, đoán chừng cũng chỉ lão đại (*) thôi."
(*): lão đại ở đây là chỉ ba của Ngô Tà, trong ba anh em nhà họ Ngô, ba Ngô Tà là lớn nhất, sau đó là lão nhị và lão tam (chú Ba)
Muộn Du Bình nghe tôi nói xong, lại cười như không cười nhìn tôi.
Tôi bị anh nhìn đến phát sợ, liền nói với anh: "Anh cười cái gì, ông đây có gì để cười sao? Anh nhìn em chằm chằm làm gì, hai mắt như hai cái bóng đèn, còn phát sáng nữa chứ, rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì?"
Muộn Du Bình lắc đầu, nói: "Em không buồn cười.

Chẳng qua tôi đang suy nghĩ, có ai biết tiểu Tam gia nổi danh trong giới, một khi cởi quần áo sẽ rất mê người, còn nữa, mông của tiểu Tam gia em thật là trắng."
Tôi...........
Bà nội anh!
Tôi lại ngây ngốc trong bệnh viện hết hai ngày, hai ngày này trừ ăn ngủ dưỡng hoa cúc, còn có một tấm gương, nó dùng để soi chiếu tòa nhà đối diện bên kia đường.
Đó là nơi chị Nha mướn nhà để trông chừng phòng bệnh của tôi.
Mà hai hôm nay thời tiết cũng không tệ, mỗi sáng tôi thức dậy đều sẽ thấy gương nhỏ phản chiếu ánh mặt trời lên cửa sổ đối diện, vầng sáng lúc ẩn lúc hiện trên cửa sổ.

Đôi lúc tôi còn trông thấy hình ảnh rèm cửa sổ nguyên bản chỉ được kéo mở chừa lại một kẽ hở đột nhiên được kéo hết ra ở phía đối diện, chị Nha lộ ra gương mặt hung hãn nhìn tôi ở bên này, tôi vội vàng cất gương vô, vẫy tay chào chị.
Chị Nha thấy tôi vẫy tay, cũng không thèm để ý tôi, chị đột nhiên kéo rèm cửa sổ lại, né tránh hệt như nhìn thấy tôi giống nhìn thấy quỷ vậy đó.
Tôi vừa thấy chị kéo rèm liền dùng gương nhỏ phản xạ ánh mặt trời để nó chiếu lên rèm bên chị............
Có lần đầu, sẽ có lần hai lần ba lần N, đến cuối cùng chị Nha cũng gọi điện cho tôi.
"Ngô Tà cậu uống lộn thuốc phải không? Cả ngày lẫn đêm đều dùng cái gương đó phá tôi là muốn cái gì? Bộ Vương Minh không nói cậu nghe tôi mướn nhà bên đây là để bảo vệ cậu hả? Các anh em ở đây dựa vào cửa sổ để quan sát động tĩnh bên cậu! Vậy mà cậu hết lần này tới lần khác, ngày ngày đều dùng gương chói mù mắt bọn họ!" Tôi vừa bắt máy, chị Nha đã lớn giọng gầm thét, mắng tới mức tôi phải rụt cổ.
Mặc dù tôi dặn chị lúc không có ai cứ gọi tôi là Ngô Tà hoặc Tiểu Tà đều được, chứ cứ tiểu Tam gia này tiểu Tam gia nọ như vậy rất không thân thiết, nhưng chị Nha rất quy củ, nói trước kia theo chú Ba cũng vẫn gọi chú là Tam gia, không gọi tôi là tiểu Tam gia sẽ không thể hiện sự tốn kính chị dành cho chú Ba, tôi cũng chỉ có thể nghe theo.
Hôm nay đến tiểu Tam gia cũng quên kêu, xem ra chị thật sự nổi giận rồi.
Chị ở bên kia nổi giận, tôi ở bên này thì ôm điện thoại cười, cười ha hả, sau đó tôi nghe thấy chị nghiến răng nghiến lợi nói.
"Chị........" Tôi kéo dài giọng điệu, vận dụng hết tất cả tế bào dịu dàng, dùng giọng nói dịu dàng đến nổi tôi cũng muốn nổi da gà, run run nói: "Chị đừng tức giận được không, chị tức giận sẽ có nếp nhăn, có nếp nhăn sẽ không đẹp nữa, nếu không đẹp, vậy sau này em không thể tiếp tục khen chị là tỷ tỷ xinh đẹp nữa đâu."
Theo tôi biết, chị Nha rất ưng điệu bộ này của tôi.
Người phụ nữ mạnh mẽ như chị, cần nhất là tiểu bạch thỏ đáng yêu dịu dàng đúng hông, nhưng tiếc là chị lại coi thường loại tiểu bạch thỏ này, cho nên tôi đang suy nghĩ cách làm dịu ngọn lửa giận dữ của chị, muốn chị vui vẻ chỉ có cách là tự tôi miễng cưỡng biến mình thành tiểu bạch kiểm (*).
(*): những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột...

Quả nhiên, chị nói: "Tiểu Tam gia, cậu đừng cho rằng tôi ưng điệu bộ này của cậu, tôi nuốt không trôi đâu.

Tốt nhất cậu dẹp cái gương kia đi, cậu còn dùng nó để chơi đùa tôi tôi lập tức đập cậu!" Mặc dù lời nói vẫn nghiêm nghị, nhưng giọng nói đã bất giác ôn hòa lại.
"Không, chị, em muốn chơi tiếp." Tôi vừa trưng bộ mặt như tiểu bạch thỏ, vừa tiếp tục dùng giọng nói có thể khiến da gà toàn thân chị nổi lên nói.
"Ngô Tà, cậu ăn nọ rửng mỡ hả?" Chị Nha bị tôi chọc nổi giận, ngay cả giọng nói của tôi cũng không có tác dụng, tôi cảm thấy chị ở đầu dây bên kia chắc sắp phun trào núi lửa tới nơi rồi, cái tiếng mài răng ken két kia nghe rõ lắm.
Tôi tiếp tục điều động tế bào dịu dàng trong khắp cơ thể, chịu đựng da gà nổi lên, cố gắng dùng giọng vừa mềm vừa ngọt nói: "Bởi vì chị không cho em nói............"
"Có rắm mau ***!" Chị Nha cắt lời tôi.
Tôi rụt cổ, vênh váo nói: "Chị hãy bỏ qua cho vợ con Chu Năng....."
Chị Nha trầm mặc một lúc, nói: "Lần trước tôi đã nói phải diệt bọn họ, Trương Khởi Linh không cho, lần này nếu còn không nhổ cỏ tận gốc, sẽ để lại hậu họa, tiểu Tam gia ngài là người đã có chồng, sẽ thiệt thòi."
Tôi **.............
Từ khi nào tôi thành vợ người ta, còn chị Nha lại là mãnh nữ anh dũng?
Mà kệ đi, vợ hay không vợ đều không quan trọng, có thể dỗ được chị mới là mục đích thật sự.
Vì vậy tôi tiếp tục ngọt ngọt ngào ngào nói: "Làm vợ có gì không tốt? Em chỉ thích phụ nữ thật như chị Nha.

Chị, lần này chị dịu dàng một chút, chị dịu dàng mới đẹp." Tôi nhớ chú Ba thích ca sĩ người Đài Loan tên Đặng Lệ Quân nhất, lại tặng thêm một câu: "Đẹp hơn cả Đặng Lệ Quân luôn!"
Chị Nha không nói gì
Tôi còn nói: "Chị Nha, em biết chị muốn tốt cho em.

Em cũng không phải không tán thành với chị.

Nhưng chị Nha, chẳng lẽ chị nghĩ em ngay cả cô nhi quả phụ cũng không đối phó nổi sao?"
Chị Nha vẫn không nói gì.
Tôi chỉ có thể cược thêm một lần nữa: "Chị không đồng ý, em sẽ tiếp tục dùng gương phá chị!"
Sau đó tôi cầm điện thoại chờ chị đáp lời.
Chị, làm ơn đồng ý với em đi, em đây sắp diễn hết nổi cái vai tiêu bạch thỏ này rồi nè........
Cũng may cuối cùng chị Nha vẫn không nhịn được, mắng to: "Tôi lắm tốt lắm, mặc kệ cậu! Sống hay chết tự cậu lo đi..........."
Tôi vừa nghe thấy chị định cúp máy, liền vội kêu: "Có phải ngày mai em xuất viện, Trương Khởi Linh đã dặn chị phải lái xe theo sau bọn em không, nếu chị không yên tâm thì nhất định phải làm theo kế hoạch của anh ấy nha!"
Tôi vừa dứt câu chị Nha liền cúp điện thoại.
Tôi mỉm cười nhìn điện thoại.

Hay lắm! Tiểu Tam gia mị lực vô biên chiến thắng mãnh nữ lần thứ nhất!.

38: Không Cần Si Mê Anh Đây, Anh Đây Chỉ Là Truyền Thuyết Mà Thôi

"Cả đời tôi không quỳ trời, không quỳ đất, chỉ quỳ dưới chân em."

———

Tôi ở bệnh viện một tuần, cuối cùng hoa cúc cũng bình phục, bác sĩ nói đã có thể xuất viện.

Sáng sớm hôm đó tỉnh lại, tôi đây liền bị dọa cho giật mình! Vương Minh dẫn theo bảy tám tiểu nhị cao lớn mặc tây trang màu đen, còn đeo kính đen, đứng trước giường, vừa thấy tôi mở mắt liền đồng thanh kêu to: "Chào buổi sáng tiểu Tam gia!"

Tôi.........

Mẹ bà mới sáng sớm tỉnh lại mà đã thấy mấy người ăn mặc như đưa tang đứng vây quanh ông đây, hôm nay coi như xui xẻo nguyên ngày rồi! Một đám hán tử mấy người còn "Chào buổi sáng tiểu Tam gia", tiếng kêu còn muốn lớn hơn tiếng chuông. Chào buổi sáng em gái mấy người thì có! Ông đây vừa mới ngủ dậy, ông đây chưa kịp chuẩn bị tinh thần mấy người hiểu không! Ông đây chưa gì đã bị mấy người dọa đến cả hoa cúc cũng thấy đau rồi đó!

Tôi cau mày ngoắc Vương Minh, bò dậy, ngồi lên giường.

Vương Minh vỗ tay, liền có một hán tử mặt rỗ bưng chậu rửa mặt tới cho tôi, tôi nghiêng người quan sát, là một cái chậu bạc thời nhà Minh, cũng không biết là lấy từ ngôi mộ quỷ quái nào ra nữa. Thân chậu được lau chùi sáng bóng, nước bên trong nóng hổi, trong chậu thả một chiếc khăn lông trắng như tuyết.

"Tiểu Tam gia, rửa mặt!" Hán tử bưng chậu khom người hét lớn vào mặt tôi, nước miếng có mùi hành tỏi phun thẳng lên mặt tôi, cực kỳ chấn động!

Tôi dùng khăn lau sạch mưa phùn trên mặt, rồi lau tay, sau đó lại có một hán tử gương mặt bóng loáng bưng chén cháo, chén sứ làm từ thời nhà Thanh còn nóng hôi hổi tới, lớn tiếng nói: "Tiểu Tam gia, mời dùng!"

Tôi nhìn nước miếng văng tứ tung trên sàn dư sức đào ra mấy cái hố của cậu ta, tự nhiên cảm giác có khi nào dầu trên mặt cậu ta sẽ chảy vào chén hay không, vừa nghĩ vậy khóe miệng đã không nhịn được co rúc.

Dùng ông nội cậu chứ dùng!

Tôi đảo mắt một vòng quanh đám hán tử, rồi quay sang từng người ý bảo họ ra ngoài, lại dùng ánh mắt bảo Vương Minh ở lại.

Chờ một đám hán tử nối đuôi nhau ra ngoài hết, tôi đưa tay nắm cà vạt Vương Minh, lôi cậu ta đến trước mặt mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu nói thật cho ông, là tên ngu ngốc nào bày trò với ông? Bộ cậu không nhìn thấy tiểu nhị bưng cháo lúc nãy, trong chén toàn là nước miếng của cậu ta sao, còn cái tên mới sáng sớm đã phun một cơn mưa hành tỏi cho ông đây!! Cậu nói muốn tôi phối hợp diễn kịch, tiểu Tam gia tiếng tăm lừng lẫy tôi đây cũng phối hợp diễn với cậu, nhưng tiểu nhị đoan chính trong nhà cậu không tìm, lại đi tìm một đám người không bình thường, mới sáng dậy đã muốn làm khó dễ ông đây, rốt cuộc cậu có ý đồ gì!"

"Chị Nha........là chị Nha!" Vuơng Minh bị tôi phun nước miếng đầy mặt, vội vàng dùng tay áo lau mặt, lắp ba lắp bắp nói: "Là chị Nha bảo tôi làm như vậy! Hôm qua chị ấy nói với tôi chị ở đối diện nhìn qua thấy mỗi ngày cậu đều không được chăm sóc chu toàn, cho nên kêu tôi nhất định phải làm như vậy, để phô trương khí thế của tiểu Tam gia ngài! Hai người kia cũng là tự chị ấy chọn!"

Tôi..........

Xem ra không thể chọc vào mãnh nữ nữa rồi..........

Tôi tức giận kéo Vương Minh nửa ngày, cuối cùng cũng buông tay.

Vương Minh đứng lên, suy nghĩ một chút lại cầm chiếc hộp khảm cẩm thạch lên đưa tới trước mặt tôi, thận trọng nói: "Tiểu Tam gia, thay quần áo?"

Tôi nhìn bộ quần áo Tôn Trung Sơn thẳng tắp trắng tinh tươm trong hộp, nói: "Cậu ra ngoài trước đi........"

"Để tôi giúp em." Tôi vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng Muộn Du Bình từ cửa vọng lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy Muộn Du Bình xách một hộp giữ ấm mở cửa đi vào.

"Đại Trương ca." Vương Minh quay đầu nhìn Muộn Du Bình, kêu một tiếng.

Muộn Du Bình mặt không cảm xúc gật đầu, nói: "Cậu ra ngoài trước đi."

"Được!" Vương Minh cười đáp một tiếng liền xoay người đi, lúc đi ngang Muộn Du Bình còn kín đáo đưa hộp gỗ cho anh.



Muộn Du Bình cầm hộp gỗ, ngón út cầm hộp giữ ấm đi tới, đặt hộp giữ ấm lên tủ đầu giường, sau đó đặt hộp gỗ lên giường.

Anh xấn tới chỗ tôi, bắt đầu cởi áo.

Ông đây lập tức luống cuống, anh muốn làm gì! Anh cởi áo cho tôi có nhất thiết phải dán chặt lên người tôi như thế không? Bên ngoài phòng bệnh còn người đó, rèm cửa sổ còn chưa kéo lại, chị Nha ở bên kia còn đang nhìn chúng ta đó! Anh không thể vì điên tình mà làm tôi nha!

Cũng may Muộn Du Bình cuối cùng cũng chả làm gì tôi cả, anh chỉ cởi áo quần tôi rồi giúp tôi thay quần áo.

Lúc mặc áo xong tôi mới phát hiện, trên bộ trang phục Tôn Trung Sơn trắng như tuyết có thêu một con rồng, kĩ thuật thêu vô cùng tinh xảo, rồng trắng trên áo nhìn rất sống động, cứ như muốn bay ra ngoài vậy.

Muộn Du Bình để tôi ngồi trên giường, anh quỳ một chân xuống đất, bên cạnh đặt một đôi giày da màu trắng không dính chút bụi, chuẩn bị mang vào cho tôi, tôi vội vàng cầm tay anh lại.

"Anh quỳ làm gì? Tôi nói: "Anh mau đứng lên cho em, em có bị liệt nửa người đâu!"

Muộn Du Bình cười cười nhìn tôi nói: "Cả đời tôi không quỳ trời, không quỳ đất, chỉ quỳ dưới chân em." Nói xong liền cúi đầu mang giày cho tôi.

Tôi nói mấy bạn nghe giờ phút này tôi quả thật bị anh làm cảm động muốn chết, tôi cảm động đến mức nước mắt cũng bắt đầu dâng lên rồi này, nhưng miệng tôi lại là miệng tiện, nó chính là không tự chủ được mà nói: "Em nhớ ở Thất Tinh Lỗ Vương Cung anh từng quỳ dưới chân bánh tông, vậy quan hệ giữ anh và nó như thế nào?"

Lời này vừa ra, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, thời gian chết lặng một giây.

Bây giờ tôi đang rất muốn tự vả miệng mình một cái!

Cuối cùng Muộn Du Bình đứng lên, mở hộp giữ ấm, là..........chè trứng.

Tôi cẩn thận nhìn một chút, ** mịa còn có đường nâu!

Ở trong ấn tượng của tôi món ăn này không phải dành cho phụ nữ mới sinh đang trong tháng ở cữ ăn sao?

"Ăn đi, tôi thấy trên tivi người ta bảo ăn món này sẽ bổ máu. Em cũng chảy không ít máu rồi." Muộn Du Bình nói, sau đó múc một quả trứng gà đưa tới miệng tôi.

Tôi.........

Tôi rất muốn hỏi có phải anh thấy trên tivi bảo thứ này bổ máu nên anh liền cho rằng máu tôi mất với máu phụ nữ sinh con mất giống nhau phải không?

ĐM!

Ông đây không ăn!

Nhưng ông đây sao có thể nói ra lời này được!

Vì vậy tôi cũng chỉ có thể há mồm mà ăn.

Có điều ăn cũng ngon lắm, trứng gà vẫn còn lòng đào, vừa cắn vào lòng đỏ liền chảy ra, hòa cùng vị rượu ngọt nhẹ, mùi vị quả thật rất ấm áp, tôi ăn cũng rất vui vẻ.

"Anh cũng ăn đi." tôi nói, trong lòng thầm nói hai chúng ta đều là người ở cữ.

Muộn Du Bình ăn một trứng, sau đó đút cho tôi.

Vừa ăn bọn tôi vừa nói chuyện.

"Một hồi chúng ta xuất viện, toàn bộ anh em chị Nha sắp xếp sẽ ở hành lang chờ chúng ta." Muộn Du Bình nói.



Xem ra chị Nha diễn kịch còn sâu hơn cả tiểu Tam gia tôi đây.

Tôi ừ một tiếng, nói: "Chị sắp xếp nhiều người theo chúng ta như vậy, có phải là vì chị ấy không đồng ý với sự sắp xếp của anh không?"

"Không phải." Muộn Du Bình lắc đầu: "Mục tiêu của chúng ta hôm nay là đến đường khẩu của chị Nha, tôi đã sắp xếp xong xuôi, em chỉ cần tới chỗ chị ấy là được. Chỗ cũ của chúng ta không an toàn cho lắm."

"Sau đó thì sao." Tôi húp nước chè nói.

"Lúc xuất viện sẽ là tôi, em, Vương Minh đi một xe. Vương Minh lái xe, tôi ngồi ở trước, em ngồi ở sau. Chị Nha và đám tiểu nhị sẽ ở sáu chiếc xe theo chúng ta." Muộn Du Bình nói

Tôi uống một hớp canh, mùi vị của nó vừa thơm vừa ngọt, còn nóng hổi rất thích hợp ăn vào mùa đông.

"Đúng là thị uy lớn thật nha!" Tôi nói: "Sợ người khác không biết chúng ta có nhiều người sao, vậy thằng nhóc Tiếu Tuấn kia sẽ tới chứ?"

"Sẽ tới." Muộn Du Bình nói: "Bởi vì chúng ta đi ngang đường Thanh Niên, mà chín giờ hôm nay sẽ xảy ra một trận ẩu đả dẫn đến kẹt xe. Đúng chín giờ trận ẩu đả sẽ diễn ra, vừa hay lúc ấy chúng ta đi ngang qua, khi ẩu đả bắt đầu, những chiếc xe theo sau sẽ bị cản lại."

"Đường Thanh Niên? Là khu mới xây?" Tôi trầm ngâm một chút, nói: "Em nhớ con đường này, ở đó có một đoạn đường rất hẹp, hơn nữa vì để mở đường mà biệt thự hai bên đều bị dỡ bỏ, khung cảnh trông như thành phố quỷ, ban ngày sẽ không có người đến. Nơi đó quả thật thích hợp để giết người trả thù!"

Muộn Du Bình gật đầu nhìn tôi nói: "Ừ."

Tôi tươi cười rạng rỡ, vỗ tay nói: "Nếu là em, sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy đâu. Huống chi là thằng nhóc Tiếu Tuấn đã bị đôi cô nhi quả phụ kia làm phiền đến đầu óc mơ hồ, hắn nhất định sẽ tới! Có phải anh còn bố trí người mai phục chung quanh khu đó hay không?"

"Ừ." Muộn Du Bình gật đầu: "Tôi không thể để em gặp một chút bất trắc nào. Em biết chị Nha bị chặn bên ngoài sẽ đi đâu không?"

"Để em đoán!" Tôi cười nói: "Chẳng lẽ anh kêu chị ấy đến hang ổ của Tiếu Tuấn?"

Muộn Du Bình gật đầu, nói: "Chiêu này trong ba mươi sáu kế gọi là diệt cỏ tận gốc."

Tôi cười gật đầu. Nhưng trong lòng lại đổ mồ hôi lạnh, giải quyết tận gốc, đúng là cách giải quyệt triệt để thật. Nếu không phải hôm qua tôi đã khủng bố chị Nha trước, vậy hôm nay anh phái chỉ đi giải quyết tận gốc, lỡ đâu chị ấy tìm được cô nhi quả phủ ở hang ổ của Tiếu Tuấn thật, vậy e là sẽ có vài cỗ thi thể được dâng lên trước mặt anh rồi đó!

"Hay lắm! Kế hoạch hoàn mỹ!" Tôi đứng dậy nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta nên nhanh hơn, nếu không một hồi không kịp bọn côn đồ đánh nhau!"

Nói xong tôi liền đứng lên đi ra cửa.

Cửa vừa mở, ngoài cửa đứng một hàng dài đám tiểu nhị Vương Minh dẫn tới, ít nhất có hai ba chục đại hán vạm vỡ, mặc tây trang màu đen đeo mắt kính đen, xếp hàng nghiêm chỉnh như hàng cây ven đường.

Tôi mặc quần áo Tôn Trung Sơn thêu rồng trắng, ngưỡng đầu hóp bụng bước ra, Muộn Du Bình yên lặng theo sau tôi.

Vương Minh đứng trước lớn tiếng nói: "Chào tiểu Tam gia!"

Tất cả hán tử mặc tây trang đen cũng cùng kêu lên: "Chào tiểu Tam gia!"

Tôi thấy y tá đẩy xe từ hàng lang đi tới nghe thấy tiếng rống to như vậy bị doạ cho cả người đều run lên.

Yo, đây không phải cô y ta hay lắc lư ở phòng tôi sao, là cái người đã từng ép tôi cởi quần kiểm tra bệnh, còn thường xuyên dùng ánh mắt hoa si nhìn Muộn Du Bình đó sao? Dọa chết cô ha! Ha ha ha!

Cơ mà cô nhìn đến tôi sao mặt mày lại đỏ lên hết rồi, ông đây nói cho cô biết tuy khoảng thời gian này mông tôi không được khỏe, nhưng ông đây tùy tiện ăn mặc một chút cũng rất đẹp trai phải không! Nhìn thấy cuối cùng cô cũng nhận thức được vẻ đẹp của tôi, vậy thì tôi sẽ không so đo chuyện trước kia cô muốn lột quần tôi xem bệnh nữa!

Xin đừng mê luyến ca nữa, ca chỉ là một truyền thuyết thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK