• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: Anh rất bá đạo.

‘A…’ Hôm nay sao dễ dàng đồng ý như thế? Có chút nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh giống như quan sát sinhh vật lạ.

Nhất định là có âm mưu, vừa nghĩ tới lập tức lắc đầu.

“Em không đi, vậy về nhà với tôi?”Mộ Dung Kiệt thấy Ngải Tuyết không ngừng lắc đầu, khẳng định cô lại suy nghĩ chuyện không đâu, khiến anh không biết nên làm gì.

“A, đi, đi, nha!” Vội vàng chạy lên xe, ngồi nghiêm túc, thỉnh thoảng quay đầu lén đưa mắt nhìn Mộ Dung Kiệt.

Cuối cùng, Mộ Dung Kiệt không nén được tức giận.

“Nha đầu ngốc, trên mặt tôi có dính gì sao?”

“Không có, không có a!”Lúng túng trả lời.

“A, chẳng lẽ tôi đẹp trai quá nên em nhìn đến mê muội luôn sao?”Khóe miệng khẽ giơ lên.

Ngải Tuyết chu mỏ, đã gặp qua người tự tin, nhưng chưa thấy ai tự tin đến mức dát vàng lên mặt như anh.

Xe dừng trước biệt thự Giản gia.

Ngải Tuyết hưng phấn xuống xe, một mạch chạy vào biệt thự, Mộ Dung Kiệt lo lắng ở phía sau thét lên, người phụ nữ đáng chết này, không biết trong bụng còn có bảo bảo sao?

Giản Mộng và Ngải Tuyết vừa thấy mặt, hai người liền đóng cửa phòng, nói chuyện trên trời dưới đất không ngừng, để lại một mình Mộ Dung Kiệt ở phòng khách với khuôn mặt sát khí.

“Tiểu Tuyết, tớ nhớ cậu muốn chết, cậu trở về nước khi nào?” Gương mặt Giản Mộng vui mừng thấy rõ.

“Ừ, tớ cũng nhớ cậu, mới trở về được hai ngày.”

“Cậu biết không? Tớ bị Mộ Dung Kiệt trói trở về, người đàn ông đó, rất hung dữ!” Ngải Tuyết chu mỏ ghét bỏ.

“Một chút tự do tớ cũng không có, ngày ngày bị anh ta trói ở bên cạnh, muốn đi đâu cũng không được! Cậu nói xem, tại sao có người bá đạo như vậy.”

Không để ý tới sắc mặt Giản Mộng có chút trắng, Ngải Tuyết tiếp tục không ngừng tố cáo tội ác của Mộ Dung Kiệt.

“Tiểu Tuyết. . . . . .” Giản Mộng quyết định vẫn nói cho Ngải Tuyết nghe, cô cảm thấy, chính mình đã đẩy Ngải Tuyết đến hang sói.

“Ừ, làm sao thế!”Rốt cuộc cảm thấy nha đầu Giản Mộng này có gì không đúng, giống như, có lời muốn nói lại không chịu nói ra.

Giản Mộng dùng sức cắn môi.

“Là tớ nói cho Mộ Dung Kiệt biết cậu đến Mĩ, cậu không trách tớ chứ?”Có chút áy náy mở to mắt, trong lòng khẩn trương nhìn Ngải Tuyết.

Ngải Tuyết sửng sốt, sau đó tươi cười nói.

“Không sao!Tớ đã sớm biết là cậu nói, nhất định là anh ta buộc cậu nói, có đúng hay không?”

Giản Mộng gật đầu một cái, “Anh bắt ba mẹ tớ, quả thật điên rồi!”

Ngải Tuyết đồng ý gật đầu một cái, hai người cứ tớ một câu cậu một câu, đóng cửa phòng nói xấu Mộ Dung Kiệt không dứt.

 

Chương 38: Có lợi đó.

“Thiếu gia Mộ Dung, mời dùng trà!” Mẹ Giản tự mình bưng tách trà đến bên tay anh.

“Để ở đó đi!”Mí mắt tiếp tục xem tin tức trên báo.

Mẹ Giản có chút xấu hổ, lại có chút khẩn trương vô cùng, người đàn ông này cả người đều tỏa ra khí chất của một vị vua cao cao tại thượng.

Chuyện lần trước, đến bây giờ vẫn làm bà hoảng sợ.

“Không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước?”Mang theo mùi vị hỏi thăm.

“Ừ!” Dường như là hừ lạnh ra.

Bà Giản giống như được giải thoát, như một làn khói đã không thấy tăm hơi, cho tới bây giờ bà chưa từng có tốc độ chạy nhanh như vậy.

Mộ Dung Kiệt giơ tay lên nhìn đồng hồ, cau mày đứng lên.

Người phụ nữ này, nhốt mình trong phòng suốt hai giờ liền.

Để xuống tờ báo, ưu nhã đứng dậy, gõ cửa phòng.

Ngải Tuyết mới vừa hé cái đầu nhỏ ra, lập tức bị Mộ Dung Kiệt kéo nhanh vào trong ngực.

“Nha đầu, chúng ta nên về nhà rồi!”

“Tôi không muốn, tôi nói chưa xong, còn nhiều lời chưa nói xong.”Dùng sức giãy giụa ra khỏi ngực của anh.

Lông mày Mộ Dung Kiệt chau lại, dứt khoát một tay bế cô lên.

“A, Mộ Dung Kiệt, anh cứ trở về trước, tôi còn chưa nói đủ mà! Anh là tên khốn kiếp” Ngải Tuyết gầm thét không dứt.

Giản Mộng nhìn khuôn mặt Mộ Dung Kiệt đen sì, không nhịn được mồ hôi lạnh chảy ròng.

Thật là mạnh thế, thật là người đàn ông bá đạo.

Mộ Dung Kiệt nghiêm túc lái xe, từ trong gương liếc khuôn mặt hờn dỗi của Ngải Tuyết.

Nâng lên một nụ cười tà ác, hắng giọng một cái

“Ngải Tuyết, thứ sáu này theo tôi tham gia một bữa tiệc”

“Không có hứng thú! ! !”

“Có lợi đó! !”

“Không có hứng. . . . . .có lợi ích gì? ? ?” Vừa nghe nói có lợi, mắt Ngải Tuyết sáng lên.

“Tôi đi dạo phố với em!Mua vài bộ lễ phục mặc cho hôm đó!”

Ngải Tuyết cực kỳ khinh thường chu mỏ”Đây là lợi ích mà anh nói sao? Vậy tôi không cần!”

Rõ ràng chỉ vì dạ tiệc nên mới chuẩn bị cho cô, còn nói đó là lợi sao.

“Em cảm thấy, em có quyền từ chối sao?”Chợt cao ngạo nhíu mày, trực tiếp lái xe tới trung tâm mua sắm.

Lôi kéo Ngải Tuyết đi vào.

“Xin chào tiên sinh, ngài muốn chọn trang phục thế nào?” Hai nhân viên mắt tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Mộ Dung Kiệt, MAN quá, có kiểu cách của người đàn ông.

Mộ Dung Kiệt không rảnh mà để ý tới lời nói của họ, đi tới trước quầy lễ phục, nhìn một lượt.

“Sao lại hở như vậy, không có ống tay áo sao?”Lông mày cau lại.

“Tiên sinh, ngài mua lễ phục cho vị tiểu thư này sao, dáng cô ấy chuẩn như vậy, chiếc đầm không dây này sẽ làm bật lên thân hình mảnh mai, quyến rũ của cô ấy.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK