• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trung tâm một thành phố hoa lệ như thành phố K này không dễ dàng để có thể tìm được một căn phòng trọ đáp ứng được nhu cầu của cô. Bởi lẽ giới hạn chi tiêu trong một tháng của cô là quá ít, cô cần gửi một khoản tiền về để chu cấp cho cha mẹ mình còn nếu quay lại nhà giáo sư Nghị thì lại càng không vì tên Cao Ngạo Thiêng đó chắc chắn sẽ lại đến gây rối.

Dạ Ngọc ngồi đó suy tư rất lâu, cuối cùng cũng cất lời.

- Mặc Đông Quân, tôi với anh cùng thương lượng nhé.

Mặc Đông Quân được thoải mái ngồi ở phía đối diện, bộ mặt đã hết chín phần vui vẻ.

- Được, em nói đi.

- Anh muốn tôi ở lại đây. Tôi đồng ý. Nhưng chúng ta cần có những quy định cho việc sống chung này.

Không biết có phải đã là phản sạ có điều kiện hay không mà khi nhắc đến những điều khoản quy định, Mặc Đông Quân trở nên nghiêm túc hơn hẳn, thân người ngồi ngay ngắn lại như chuẩn bị cho cuộc đàm phán quan trọng.

- Ở đây em không cần lo chi phí gì cả, tiền lương của em cũng không ảnh hưởng. Mỗi ngày đi làm và tan làm tôi đều sẽ đón em. Tôi cũng có thể đảm bảo rằng tên Cao Ngạo Thiêng kia không thể lãng vãn đến quấy phá em.../ - Tôi muốn ở phòng dành cho khách.

Mặc Đông Quân còn chưa nói xong thì Dạ Ngọc đã chen vào, càng quan trọng hơn rằng cô đã đưa ra điều kiện tạo ra khoảng cách đối với anh khiến đôi mi tâm khẽ nheo lại.

Đắn đo một lúc, anh cũng phải đồng ý với cô về khoản này. Đó là yêu cầu tối kị để có thể giữ cô ở lại. Mặc Đông Quân cảm xúc bị tuột dốc không phanh mà trở về phòng.

- Em cứ suy nghĩ kĩ về các điều khoản mà em muốn, tối nay chúng ta sẽ thỏa thuận kĩ hơn.

Nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, cô có chút không nỡ nhưng cô cũng không thể mặc anh làm càn với cuộc sống của cô được.

Cô và anh là trai đơn gái chiếc ở chung một nhà đã là quá sức tưởng tượng, huống hồ chi anh lại là một tổng tài cao cao tại thượng còn cô chỉ là một biên kịch nhỏ bé lại còn đã từng li hôn. Cô thấy bản thân mình thật tồi tệ khi đã vô tình gieo rắc cho anh những tâm tư không đúng đắn để rồi cuộc sống lại bị cái vòng lẩn quẩn tình ái này mà phải phí tâm.

Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân chẳng hề xứng đáng với những điều mà anh đã làm vì cô.

Dạ Ngọc tựa lưng ra ghế nhìn về phía tường lớn, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về những điều cần thỏa thuận.

...

Trong phòng, Mặc Đông Quân khó chịu mà hất tung đống tài liệu trên bàn. Anh cố tự nhủ rằng ít nhất cô vẫn đồng ý ở cạnh anh nhưng lại với tư cách là một vị khách.

Thật khó chịu!

"Nhưng vẫn không phải là không có cách."

Nghĩ vậy bàn tay thon dài gõ lên bàn phím máy tính liên hồi, khuôn mặt lại trở nên hào hứng. Chiếc điện thoại di động được kết nối với số máy của Gia Lạc Sa.

- Cậu sắp xếp người chuẩn bị thêm một số vật dụng và các thiết bị mới đến nhà tôi sửa chữa lại phòng ngủ dành cho khách đi, ngay trong tối nay các cậu phải có mặt.

Gia Lạc Sa nhận nhiệm vụ liền tức tốc đi sắp xếp, trên màn hình máy tính lớn đã hiển thị những nội thất thích hợp cho công chúa.

Mặc Đông Quân cứ như vậy lẳng lặng trong phòng cho đến khi đến giờ hẹn.

Cuộc hẹn này dự rằng sẽ vô cùng thú vị và đáng mong chờ nhất trong niên sử đàm phán mà anh đã trải qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK