Clarence ra lệnh một tiếng, nhất thời một đống tân binh trên giáo trường tê liệt ngã xuống mặt đất, cả người nhuyễn đến như không có xương, ngồi trên đất từng ngụm từng ngụm thở dốc, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi đầm đìa, đến một chút khí lực oán giận cũng không có. Cái danh huấn luyện viên thiết huyết cũng không phải nói không, bất quá đây mới là ngày đầu tiên, bọn lính đã bị gã gây sức ép đến không thành còn hình dạng, có thể tưởng tượng đến cuộc sống sau này.
Lý Thiệu Thần cũng không tốt hơn chỗ nào, hai tay chống đỡ mặt đất, mồ hôi theo cằm chảy xuống đất, khi nói chuyện đều là thở hổn hển, cậu cuối cùng cũng hiểu được tươi cười thần bí khó lường của Bách Đặc Biệt Lai Mỗ là vì sao, hàng kia quả thật là vui sướng khi người gặp họa. Tuy thân thể mỏi mệt bất kham, nhưng đáy lòng của Lý Thiệu Thần lại vô cùng vui sướng, cái loại xúc động ra sức giao tranh đến rơi mồ hôi lại lần nữa trở lại thân thể cậu, chứng minh cậu vẫn còn sống. Trên mặt cậu treo tươi cười sáng lạn, chói mắt giống như ánh mặt trời, bất tri bất giác nhóm binh lính chung quanh cũng như bị lây nhiễm, cậu chính là loại người có lực lượng có thể tùy thời tùy chỗ ủng hộ nhân tâm.
Lý Thiệu Thần quay đầu lại hô to một tiếng: “Có ai muốn đi đến sông tắm rửa không?”
“Ta!” “Ta cũng đi!” “Tính thêm ta!”
Tất cả binh lính đang xụi lơ tựa hồ lập tức đều khôi phục khí lực, cao giọng phụ họa đề nghị của Lý Thiệu Thần, một ngày mùa hạ nóng bức mỏi mệt mà vào sông vui chơi thoả thích chắc chắn là một việc vô cùng thoải mái, cơ hồ là chạy trốn, bọn lính chen chúc tới bờ sông nhỏ doanh địa ngoại. Một bên chạy một bên thoát, sau đó thân thể xích lỏa mà nhảy vào trong nước sông làm bọt nước văng tung toé, chế phục mới phát nằm thư thớt trên đất phân không rõ của ai, nằm cùng chỗ giống như đống rác.
Đều là tiểu tử choai choai, đúng là đang tuổi tinh lực dư thừa, long tinh hổ mãnh, cả ngày rèn luyện bất quá trong một khắc cũng có thể khôi phục. Giữa sông nhỏ thực nhanh truyền đến âm thanh bọn lính hồ nháo, tiếng nước cùng tiếng cười vui vẻ đan chéo một chỗ, một cảnh tượng này làm tinh thần người ta phấn chấn vui sướng.
“Đi, cùng nhau!” Lý Thiệu Thần thình lình nhào vào trên người Corrine, miệng lộ ra thấy cả lợi, ánh mắt lòe lòe lượng lượng, tinh thần đầy sức sống hết sức chói mắt. Thân mình Corrine cứng đờ, đang chuẩn bị cự tuyệt, chợt nghe đến trong sông truyền đến thanh âm kêu gọi Lý Thiệu Thần.
“Nha, Tiểu Chước Nhi, nhanh lên, cọ xát cọ cái nương môn.”
“Ngươi mới nương môn, cả nhà ngươi mới là nương môn!” Lý Thiệu Thần quay đầu cười mắng, không quan tâm đến Corrine cự tuyệt, tha tha kéo kéo y chạy lại sông nhỏ. Thuần thục, Lý Thiệu Thần cởi hết chỉ còn quần cộc trắng bóng, một cái nhảy xuống nước lặn vào trong sông làm bọt nước văng tung toé, kết quả tất cả người bên cạnh đều chịu.
“Thấu, tiểu tử là ngươi tự tìm!” Bị bọt nước văng trúng đầy mặt, một nam nhân bỗng xuất chưởng, một đại bát nước chạy về phía Lý Thiệu Thần vừa mới trồi lên mặt nước. Không hề phòng bị, Lý Thiệu Thần hoàn toàn trúng chiêu nhưng cậu cũng không phải dễ chọc, lập tức xuất chiêu phản kích, kết quả ngộ thương người qua đường, trong lúc nhất thời dưới sông loạn cào cào, quả thực so với đàn vịt đùa nước còn muốn náo nhiệt hơn. Đều nói một nữ nhân tranh cãi so với năm trăm con vịt còn ầm ĩ hơn, vậy mấy nam nhân trong nước này phải làm sao đây.
Lý Thiệu Thần thừa dịp loạn lặng lẽ rời đi chiến đoàn, chậm rì rì bơi tới bờ, ngẩng đầu tò mò hỏi Corrine đang ngồi trên bờ: “Sao không xuống nước?”
Corrine lắc đầu, tuy trên người mồ hôi đầm đìa nhưng y vẫn mặc nghiêm nghiêm thực thực như trước, một chút ý tứ xuống nước đều không có.
“Ta không biết bơi.”
Này rõ ràng là Corrine tìm cớ, kỳ thật nước sông cũng không sâu, biết bơi hay không căn bản không quan hệ, bất quá nếu đối phương không muốn xuống nước, Lý Thiệu Thần cũng không miễn cưỡng. Cậu lại lặn xuống nước, thân hình linh hoạt giống một người cá, trên mặt nước nhẹ nhàng đánh ra vài cái gợn sóng. Mặt nước yên tĩnh một đoạn thời gian thật dài, Corrine cho rằng Lý Thiệu Thần đã chạy mất, nào biết trên mặt nước đột nhiên chui ra một cái đầu, tóc màu trắng nổi trên mặt nước, xoã tung ở phía sau cậu, giống như một đóa hoa sen nở rộ. Bọt nước trong suốt theo mặt nghiêng xinh đẹp của Lý Thiệu Thần trượt xuống, uốn lượn rơi vào mặt nước. Lý Thiệu Thần cười đến sáng lạn, vươn tay đưa cho Corrine một khối đá cuội xinh đẹp.
“Nột, cho cậu.”
Đá cuội màu trắng ngà an tĩnh nằm trong tay Lý Thiệu Thần, bọt nước theo khe hở chảy xuống, thưa thớt nhỏ trên mặt nước, tựa như trân châu mượt mà rơi rụng. Mà Corrine nhìn chằm chằm đá cuội trong tay Lý Thiệu Thần, thần sắc đề phòng, vô sự xum xoe, phi gian tức đạo.
“Không cần!” Môi mỏng manh lãnh ngạnh phun ra hai chữ, Corrine xoay người chuẩn bị rời đi. Lý Thiệu Thần gặp người không mắc mưu, vội vàng bước lên trước một bước, vươn tay dùng sức kéo lại, đem Corrine dụ dỗ vào tròng!
“Cậu xuống đây đi, ha ha!”
Nào biết Lý Thiệu Thần nóng vội, dùng sức thật mạnh, cả người Corrine đều ngã lên trên người mình, cậu theo bản năng nắm chặt đồ vật bên người, kết quả hai người ôm chặt đồng thời ngã vào trong nước. Lý Thiệu Thần uống mấy ngụm nước sông, chống đỡ đến cơm chiều cũng có thể luôn.
Trên mặt sông hoàn toàn yên tĩnh, chờ sau khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của Corrine cùng Lý Thiệu Thần, lại đồng thời bộc phát cười to. Lý Thiệu Thần mặt hồng hồng, ném qua một cái đại bát nước che dấu xấu hổ của mình. Hại người không thành lại hại luôn mình, thật mất mặt.
Chờ đến khi Lý Thiệu Thần ý thức được cậu vẫn còn thân mật ôm Corrine, mắt đao của đối phương cơ hồ muốn đem mình xoẹt xoẹt thành thằng ngốc, liền ngượng ngùng buông tay mình ra, Lý Thiệu Thần sờ sờ mũi, cảm giác có chút đáng tiếc. Corrine nhìn qua tinh tế gầy yếu, không nghĩ tới cơ ngực cư nhiên phát đạt như vậy.
Corrine dùng ánh mắt khủng bố trừng Lý Thiệu Thần, chật vật vì rơi xuống nước cũng không chút nào ảnh hưởng khí thế của y, Lý Thiệu Thần lui lui đầu, Corrine khẳng định sinh khí.
Vốn tưởng rằng đối phương sẽ hành hung hoặc là phẫn nộ gào thét, không nghĩ tới y thế nhưng không một lời bơi vào bờ sông, thời điểm xoay người động thủ nâng cánh tay, một cỗ dòng nước hướng về phía Lý Thiệu Thần. Quân gia đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra tươi cười thật lớn. Corrine này cũng không cao lãnh như trong tưởng tượng a.
“Nha, ta còn tưởng là ai, đây không phải là đám bình dân bộ binh doanh kia sao, không giáo dưỡng chính là không giáo dưỡng, rõ như ban ngày mà trần truồng lỏa thể, cùng súc sinh trong rừng rậm không khai hóa có khác biệt gì nhau đâu, chậc chậc.”
Một thanh âm đột ngột vang lên trong đám hoan thanh tiếu ngữ, ngữ điệu trào phúng làm các nam nhân chơi đùa giữa sông ngừng tay, nhìn phía chủ nhân của thanh âm. Đó là một nam nhân có khuôn mặt thanh tú, tóc màu nâu, môi hồng răng trắng, quần áo hoa hoa lệ lệ, vẻ mặt kiêu căng, trên mặt treo ý tứ hàm xúc trào phúng dày đặc, trong tay gã cầm một cây đũa phép màu xám, đang dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ đáng thương nhìn chằm chằm nhóm binh lính trong nước. Nhóm binh lính xích lỏa hai mặt nhìn nhau, không biết người trước mắt lại phát bệnh thần kinh gì, vô duyên vô cớ đến đây kéo cừu hận.
Trên vai của gã có mang một cái huân chương quân doanh, Lý Thiệu Thần cũng không thấy rõ ràng, chỉ từ trang phục của đối phương đoán được gã là một ma pháp sư quý tộc. Lựa chọn người nam nhân này, Lý Thiệu Thần nhận được tin tức về đối phương.
Cornell Rieste, cấp 90.
Bên người Cornell đi theo ba người hầu, Pitt, Khang Ân, Bruno, tả hữu bộ dáng đều là cấp 80, vây quanh đem Cornell đặt ở trung tâm.
Lý Thiệu Thần nhíu mày, hiển nhiên biết nam nhân ở trước mắt không là đèn hết dầu. Phải biết, bộ binh bên cạnh cậu, trừ mình cùng Corrine ra, những người khác tất cả đều là bộ dáng cấp bảy mươi mấy, cũng khó trách đối phương không để trong mắt.
Trong quân doanh chuyện bình dân cùng quý tộc đấu tranh cũng không phải một ngày hai ngày, quý tộc có được ma pháp, nhưng là số ít, bình dân tuy rằng chỉ có thể sử dụng vũ lực vật lộn, nhưng thắng ở chỗ nhiều người lực lượng lớn, hai phe phái miễn cưỡng cũng có thể xem là thực lực cân đối. Trong quân đội đều là sinh vật giống đực có tính xâm lược rất mạnh, tranh đấu là việc không thể tránh được, chỉ cần không nháo dẫn đến tai nạn chết người, cấp trên sẽ không nhiều lời can thiệp. Phát tiết thích hợp mới có lợi cho thân tâm khỏe mạnh, mọi việc đều nghẹn sớm muộn gì cũng dưỡng thành biến thái.
Trong doanh bộ binh có người căm giận bất bình, đối với những lời của Cornell vô cùng căm tức, lập tức liền chỉ vào mũi Cornell mắng: “Thảo, Cornell, có thể nói tiếng người hay không!” Dứt lời, liền muốn lên bờ chuẩn bị cùng gã làm một trận, kết quả bị người bên cạnh ngăn lại.
“Đối với người đương nhiên nói tiếng người, đối với thứ không phải người… Ha hả.”
Cuộc đời Lý Thiệu Thần ghét nhất người khác nói với cậu hai chữ “Ha hả” không rõ ý tứ hàm xúc, cậu giận dữ đến bật cười: “Có vài loại súc sinh cho dù mặc quần áo cũng không giống người, cậu còn có thể trông cậy vào miệng gã nói ra tiếng người sao? A Minh, cậu muốn cùng một súc sinh nói cái gì nha.”
Lý Thiệu Thần nghiêng đầu, cười như không cười nhìn chằm chằm tổ bốn người quý tộc trên bờ, biểu tình như vậy vào trong mắt bọn họ chính là đang vô cùng trào phúng.
“Xú tiểu tử, ngươi nói cái gì! Có biết lão đại ta là ai không?” Người hầu tên Pitt bên người Cornell mở miệng ra mặt vì lão Đại, kết quả bị Lý Thiệu Thần không nhẹ không nặng cho thêm một cú.
“Nói thực ra, tôi thật không biết lão đại của chú. Hơn nữa, tôi nói là tiếng người, chú nghe không hiểu, tôi đây cũng không có biện pháp.” Lý Thiệu Thần nhún nhún vai, biểu tình vô tội.
Lý Thiệu Thần nói làm người bên cạnh cười ha ha, Corrine trên mặt luôn luôn không có gì biểu tình cũng lộ ra một chút ý cười, tuy rằng thực nhanh đã bị y dấu đi.
Cornell sắc mặt một hồi xanh một hồi trắng, đều nhanh bắt được tốc độ biến sắc mặt của Xuyên kịch, xem thực phấn khích, gã cắn răng oán hận đánh thật mạnh lên đầu Pitt, sau đó bỏ lại một câu rồi vội vàng rời đi!
“Các ngươi chờ cho ta!”
Lý Thiệu Thần vô lực phun tào, cũng không biết nhóm nhân vật phản diện đó nghĩ như thế nào, sao mà ai cũng thích những lời kịch vô nghĩa lại não tàn này a, không biết là người nói những lời này đều là pháo hôi sẽ bị rụng rụng sao. Boss phía sau màn sẽ nói qua những lời này sao? Quả nhiên, người không đầu óc đều đã định trước mệnh pháo hôi.
“A Minh, ngươi nhận thức xà tinh bệnh (*) này?”
(*) Xà tinh bệnh = bệnh thần kinh
Trong đám người có người tò mò lai lịch đối phương, A Minh gật đầu, tỏ vẻ mình biết về người này.
“Cornell Rieste, ma pháp sư sơ cấp, họ hàng xa của Thủ tướng đại nhân, phụ thân là một tiểu quý tộc, bên ngoài tình nhân vô số, mẫu thân cũng là quý tộc, không ngừng cùng quản gia từng có một chân hai chân, hừ, gia phong bất chính, có thể dưỡng ra cái thứ tốt gì!”
“Nha, A Minh, nhìn không ra a, miệng ngươi thậm chí có tiềm chất bà tám, còn có gì tin tức tốt gì, nói ra cho gia cao hứng cao hứng…”
“Ngươi mới là miệng bà tám, ta thảo chết ngươi nha …”
Đám người lại khôi phục không khí huyên náo, Lý Thiệu Thần lại nhìn phương hướng bốn người rời đi, cảm thấy đối phương khẳng định sẽ còn tìm đến. Người não tàn, luôn sẽ nghĩ tất cả biện pháp tìm đến chết, ai cũng không ngăn được.