Trăng máu rốt cuộc cũng đến.
Các con vật đã sớm chuẩn bị, Barkley cùng Đa Lỗ bàn bạc phương pháp phân phối, nếu để nhóm giống đực gần nhau thì sẽ dễ tạo tranh đấu, nên họ được tách ra để giảm bớt khả năng xung đột. Sau đó, bọn họ tận lực ngủ đông, chờ đến thời khắc kịch liệt nhất.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, để tiện hành động, Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu ngốc cùng nhau. Báo đen nằm dưới một cây đại thụ, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nhưng cái đuôi thường thường vung vẩy trái phải một chút, vẫn luôn cảnh giác xung quanh.
Thiệu Dĩ Ninh không có việc gì để làm, đang chuyên tâm liếm lông.
Cậu rút kinh nghiệm từ lần trước, rất dụng tâm cân nhắc vài động tác cùng vị trí --- ví dụ như, nằm nghiêng rồi liếm thì sẽ không bị ngã ngửa nữa! Lại tỷ như, mỗi lần chỉ liếm một chút, phân chia lông theo từng nhóm...
Nhưng mà, lông cậu thật sự quá dài, Thiệu Dĩ Ninh không thể ngồi yên một chỗ liếm được. Cậu chải vuốt tới chải vuốt đi, đầu nhỏ di chuyển từ trên xuống dưới, đầu lưỡi cũng nhích tới nhích lui, phấn nộn nộn, cùng tôn lên đệm thịt lót hồng hồng của cậu.
Già Lâu vẫn luôn "nghỉ ngơi" rốt cuộc cũng ngừng động đuôi, mở mắt. Ma xui quỷ khiến phân ra nửa lực chú ý, nhìn chăm chú tiểu miêu nhãi con.
Đồng dạng là đầu lưỡi động vật họ mèo, Già Lâu liếm một chút là có thể tước thịt khỏi xương cốt, ai nhìn thấy cũng sẽ thấy hung tàn, nhưng tiểu miêu nhãi con liếm lông, động tác ngây thơ chất phác, có thể nói là đáng yêu vô cùng.
Gai ngược trên đầu lưỡi cậu là màu trắng ngà, một lớp lại một lớp, thoạt nhìn nhòn nhọn, nhưng nếu đụng vào, liền phát hiện cũng không bén nhọn như tưởng tượng.
Một giống một chiếc lược nhỏ.
... Anh bỗng dưng muốn trải nghiệm một chút, trải nghiệm xem gai ngược trên lưỡi kia khác gì với lưỡi anh.
Báo đen đột ngột dùng sức vung đuôi, hung hăng đập vào mặt đất.
"... Già Lâu đại ca?"
Mèo con bị kinh động, ngẩng đầu lên, tròng mắt tròn xoe khẩn trương nhìn về phía anh: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Là trăng máu tới? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
"Không có việc gì."
Báo đen quay mặt ra chỗ khác, anh như vậy rất kì quái, Thiệu Dĩ Ninh kìm không được mà tò mò hỏi: "Già Lâu đại ca?"
"Là tôi đụng phải anh sao?"
Cậu nghĩ nghĩ, vừa rồi lúc liếm lông không chú ý nên động tác quá lớn? Không cẩn thận đụng phải?
"Không có."
Trong chốc lát, báo đen đã khôi phục như thường, thấp giọng nói: "Ngươi quá nhỏ."
Quá nhỏ, lại là quá nhỏ.
Thiệu Dĩ Ninh không phục lắm, còn không phải là do hình thái mèo quá nhỏ sao? Hình người của cậu lớn bằng Già Lâu a. Buổi tối nằm bên nhau, anh còn không bao hết cậu kìa.
... Cho nên, có đôi khi chân sẽ bị lạnh.
Cậu ngồi xuống, hiếm khi buồn bực nói thầm: "Sao luôn nói tôi nhỏ thế."
Lần trước cậu biến thành hình người, Già Lâu còn nằm trong ngực cậu hưởng thụ cậu cào cằm. Kết quả về hình thái mèo liền nói cậu quá nhỏ, ranh giới này cũng quá rõ ràng.
Là bởi vì cậu quá nhỏ, nên xem cậu như ấu tể mà bảo hộ sao? Có phải nếu cậu lớn lên một ít, Già Lâu sẽ xem cậu như đồng bọn, sóng vai chiến đấu?
Tâm tình Thiệu Dĩ Ninh phiêu đãng đi, không hiểu sao có chút tức giận.
... Đại khái là, tức Già Lâu đối đãi với mình như tiểu hài tử.
Tuy rằng cậu kêu anh là đại ca, nhưng từ đáy lòng Thiệu Dĩ Ninh, ít nhiều gì còn xem bản thân như nửa nhân loại.
Cậu hầm hừ, cào lông tóc mềm mại ở bụng báo đen, bốn cái móng vuốt quơ quơ, nghiêng đầu, mở miệng nói: "Già Lâu đại ca, vậy anh chờ tôi trưởng thành."
Chờ cậu trưởng thành, cậu liền dùng sức cào anh!
Hai người đang vui đùa ầm ĩ, đột nhiên, bầu không khí thay đổi.
Ánh trăng dâng lên.
Là trăng máu.
Khi mặt trăng hoàn toàn biến thành màu máu, bầu không khí tràn đầy điềm xấu mở ra.
Mèo con đang thân mật dựa vào Già Lâu bỗng nhiên giật mình, trong lòng kìm không được mà ngửa đầu nhìn về phía không trung.
Bóng đêm thâm trầm làm màn sân khấu, một ánh trăng đỏ như máu treo trên cao, phảng phất như là một điềm báo. Hình dạng trăng tròn đại biểu cho vạn sự mỹ mãn, lại bởi vì màu sắc quỷ gì mà nhìn âm trầm hơn hẳn.
Thảo nguyên mỹ lệ vào ban ngày, vào giờ phút này lộ ra một mặt bất đồng.
Cậu trừng lớn đôi mắt xanh thẳm, cẩn thận quan sát xung quanh --- cảnh vật quen thuộc vẫn là bộ dáng cũ, nhưng tất cả đồ vật đột nhiên thay đổi phong cách, ở trong tầm nhìn của cậu, chúng đều bịt kín một tầng màu đỏ.
Đỏ này không đại diện cho sự hân hoan, nhiệt liệt mà đại biểu cho giết chóc, việc sắp phát sinh sẽ vượt quá sức tưởng tượng.
Thiệu Dĩ Ninh theo bản năng quay đầu, nhìn về phía Già Lâu.
Báo đen không có nhìn cậu mà rũ đầu nhìn mặt đất. Thiệu Dĩ Ninh nhìn theo ánh mắt của anh, phát hiện hai chân trước của anh đã chôn sâu vào thảm cỏ, nắm chặt bùn đất trước mặt.
Móng vuốt sắc bén đã dò ra, lại gắt gao khác chế bản năng. Nội tâm Già Lâu lúc này tràn ngập xúc động, anh muốn rít gào, muốn chém giết, muốn lao ra, xé nát những vật sống mình thấy.
Anh thậm chí không dám nhìn A Ninh, anh sợ mình sẽ có sát ý khi đối mặt với A Ninh.
Cái đuôi báo đen cứng còng, phảng phất cả đuôi cũng phải dùng toàn bộ sức lực để kiềm chế. Anh gian nan cắn răng, phát ra được một câu từ kẽ răng: "Đi... trốn đi..."
Thiệu Dĩ Ninh vội vàng nhào tới: "Già Lâu đại ca!"
Hiện tại, cậu cũng bất chấp thẹn thùng, nhanh chóng miêu ô vài tiếng --- bọn họ đoán không sai, tiếng miêu ô vừa vang lên, thần trí Già Lâu thanh tỉnh một ít, anh tận lực chống đỡ, nhìn về phía Thiệu Dĩ Ninh.
Thiệu Dĩ Ninh kinh ngạc phát hiện, mắt anh vậy mà cũng biến thành màu đỏ như máu.
Các con vật đều biến hóa như vậy sao?
Mèo con kêu miao meo ô, đầu dùng sức củng báo đen, người (báo) sau chỉ cảm thấy đại não đang nội chiến, như có hai thanh âm không ngừng lôi kéo anh ---
"Rống ---"
Báo đen rốt cuộc chịu không được, nặng nề rít gào. Sau đó báo đen nhìn thoáng qua mèo con, bỗng nhiên lướt qua cậu, chạy đi một hướng xa.
"Già Lâu đại ca!"
Phương hướng anh rời đi là rừng rậm.
Thiệu Dĩ Ninh vừa kinh ngạc vừa lo lắng, vội vàng chạy theo. Nhưng cậu hiện tại là hình thái mèo, tuy rằng chân không ngắn, nhưng kém xa báo đen. Cậu chỉ chạy vài bước là đã lảo đảo suýt nữa té ngã, nắm tuyết lăn lăn một khúc.
Lông tóc trắng tuyết dính một ít bùn đất, Thiệu Dĩ Ninh nhanh chóng bò dậy, không kịp kiểm tra xem mình có bị thương hay không, quyết đoán chuyển hướng, chạy về nơi Barkley ở.
Cậu chạy a chạy a, thở hổn hển, liên tục le lưỡi. Móng vuốt nhỏ đạp lên bụi cỏ, cũng chưa kịp thấy rõ dưới chân có gì liền rối tinh rối mù chạy về nơi dừng chân của đàn sư tử.
Hiện tại ở nơi dừng chân của đàn sư tử đã loạn thành một đoàn.
Những nơi có thể phân tán trên thảo nguyên không có nhiều lắm, không có biện pháp phân một động vật một nơi, nơi này chỉ có Barkley cùng vài con sư tử đực. Nhóm sư tử cái đơn độc ở nơi khác, sư tử con được bảo hộ trong một sơn động nào đó. Thiệu Dĩ Ninh vừa chạy đến cửa liền nghe được tiếng rít gào của nhóm sư tử.
Bọn họ chiến đấu kịch liệt, Thiệu Dĩ Ninh hồng hộc chạy đến tảng đá cao hơn, sử dụng mọi sức lực của mình, nỗ lực la lớn: "Mọi người bình tĩnh a!"
"Đừng đánh nữa!"
Cậu kêu a kêu a, nhóm sư tử nghe được tiếng meo ô, dần dần ngừng lại, hai mặt nhìn nhau.
Là sự thật, thanh âm của A Ninh hữu dụng đối với trăng máu.
Đầu óc bọn họ chẫm rãi thanh tỉnh, đều không tự chủ được mà dừng lại.
Nhưng mà...
Barkley vò đầu, đồng thời một vuốt cào sư tử bên cạnh: "Đánh ta mạnh như vậy làm gì!"
"Có phải ngươi bất mãn với tộc trưởng là ta không!"
Sư tử đực kia lảo đảo một cái, cuống quít quỳ rạp trên mặt đất, móng vuốt lớn che mặt: "Cái kia... tộc trưởng, ta không cố ý..."
Thiệu Dĩ Ninh:...
Cậu vừa bực mình vừa buồn cười, vội vã hô với Barkley: "A ba!"
Barkley ngẩng đầu, phản ứng đầu tiên không phải là lên tiếng đáp lời mà là trầm mặt xuống, nghiêm túc hỏi: "Già Lâu đâu?"
Báo đen không ở bên mèo con, hiện tại là thời kỳ trăng máu, rất nguy hiểm, báo đen không có khả năng để A Ninh bên ngoài một mình, việc này không thích hợp.
Hắn đoán đúng rồi.
Lời này vừa ra, mèo con lớn tiếng nói: "Già Lâu chạy vào rừng rậm!"
Đồng thời, cậu nhạy bén chú ý, mắt nhóm sư tử đều là trạng thái ban đầu.
... Nói cách khác, chỉ có mắt của Già Lâu là biến thành màu đỏ theo trăng máu.
Già Lâu, anh ấy...
Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh nóng vội, cũng không bình tĩnh được, cậu cuống quít nói với Barkley: "A ba, bây giờ a ba cảm thấy như thế nào? Có nơi nào không thoải mái không?"
"Nếu, nếu mọi thứ đều ổn, con phải đi vào rừng rậm, con muốn tìm Già Lâu!"
Trong đôi mắt to của cậu tràn đầy sự nôn nóng, Barkley nhìn cậu, suy nghĩ trong lòng.
Ngày đó lúc gặp Đa Lỗ, hắn nhìn thấy đuôi Thiệu Dĩ Ninh và Già Lâu quấn với nhau, cực kỳ thân mật, còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều. Hiện tại xem ra...
Nhưng nhìn bầu không khí giữa hai người, sợ là A Ninh còn chưa rõ.
Hắn trầm tư một lát, dao sắc chặt đay rối nói: "Con đi bộ chậm lắm, để ta và Ba Lợi đưa con đi."
Ba Lợi chính là con sư tử đực vừa đánh nhau với hắn, bọn họ không bị thương. Barkley lại nói: "Nếu chúng ta thanh tỉnh, liền có thể đi giúp các con vật khác, không cần lo lắng cho bọn ta."
Bọn họ có thể sống sót trong trăng máu liền chứng minh bản thân có năng lực nhất định. Bọn Barkley chỉ cần không bị trăng máu ảnh hưởng là có thể nghĩ cách cứu trợ con vật khác.
Trong lòng Thiệu Dĩ Ninh nóng như lửa đốt, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, nếu a ba Barkley không nhắc tới con vật khác là cậu không nghĩ tới họ.
Cậu trước tiên muốn tìm Già Lâu, sự lo lắng cho an nguy của anh đã vượt qua người khác.
Thì ra, đối với cậu, báo đen quan trọng như vậy sao?
Thiệu Dĩ Ninh đứng ngồi không yên, trong lòng như bình ngũ vị bị đổ, chua ngọt cay đắng cái gì cũng có.
Sư tử đực Ba Lợi củng củng cậu, dẫn cậu đi vào rừng rậm, nhưng khi đến mép thì hắn liền sợ hãi dừng lại bước chân, có chút chần chờ.
Thiệu Dĩ Ninh thấy thế liền nói: "Ba Lợi thúc thúc, chú trở về đi, mọi người cần chú."
Thêm một động vật đến hỗ trợ là thêm một động vật nhận được sự trợ giúp. Thiệu Dĩ Ninh lo lắng cho Già Lâu nên không thể đi hỗ trợ nên cậu cảm thấy chút áy náy, không muốn Ba Lợi mạo hiểm cùng mình.
Ba Lợi vẫn do dự: "A Ninh, một mình con đi vào ta cũng không yên tâm..."
Thiệu Dĩ Ninh kiên định nói: "Không sao cả, con có thể."
Cậu nhất định phải đi tìm Già Lâu.
Là vì trả lại ân tình, hay do tình hữu nghị, hay là vì cảm tình khác, cậu đều phải đi cứu anh --- cậu tin tưởng, nếu đổi vị trí, Già Lâu cũng sẽ tới cứu cậu.
... Vì thế, Thiệu Dĩ Ninh lấy lại bình tĩnh, đi vào rừng rậm.