Trình Dục càng ngày càng thích ngủ.
Đây không phải là một điềm báo tốt, y nghĩ.
Từ khi dùng xong bữa tối cho đến hiện tại, cũng không biết đã ngủ bao lâu…
Mơ hồ mở mắt, có thể thấy bóng dáng Phượng Thăng Minh, hắn không đốt đèn, sợ đánh thức y, cởi áo khoác ra, xốc chăn lên chen vào, chiếm một nửa chiếc giường. Trình Dục nắm chăn không muốn cùng người chia sẻ, rất bất mãn không muốn ngủ cùng một chỗ với kẻ mình đang chiến tranh lạnh.
Phượng Thăng Minh dùng chút xảo kình, Trình Dục nhịn không được thả lỏng chăn, để hắn chui vào. Hắn vây rất kiên quyết, y không có biện pháp nắm lấy chăn nữa, vì thể đành thuận theo Phượng Thăng Minh tiến vào ngủ.
Trước đây bọn họ ngủ cùng rất nhiều lần, trong lúc mơ mơ màng màng thế nhưng cũng vô pháp quá mức bài xích.
“Dục đệ…” Hắn nhẹ giọng gọi, tiến vào ngủ còn chưa đủ, lại vuốt ve gò má y.
Trình Dục không muốn để ý tới hắn, mơ mơ hồ hồ đáp lại một tiếng, “Hửm?”
Phượng Thăng Minh thấp giọng nói, “Đại hội Võ Lâm sắp bắt đầu, gần đây dường như đệ rất dễ mệt…”
“Không… Không mệt…” Trình Dục thì thào nói, vừa thì thào, vừa dần hô hấp vững vàng, không phải y cố ý, chỉ là thật sự chống đỡ không được, cho nên lại thiếp đi.
Phượng Thăng Minh vuốt ve mái tóc che phủ gương mặt, hôn một cái trên đôi gò má y. Trong thuốc dưỡng thai Lưu thúc chuẩn bị, có thành phần an giấc, sẽ không tổn hại thân thể, cũng sẽ không tổn hại đến thai nhi, chỉ là vì tu dưỡng cơ thể mẹ, làm cho bọn họ càng thêm bình an, thuốc này chí ít còn phải uống một thời gian, chỉ có thể trùng hợp đến thời điểm đại hội Võ Lâm.
Ánh ban mai tờ mờ sáng, cố tình có người không thức thời, muốn vào Phù Vân sơn trang, tới tìm phiền phức. Một khách không mời đến cầu kiến, hơn nữa tuyên bố không gặp được người trong trang, liền không đi.
Nghe được bọn hạ nhân báo ra tên của người kia, chân mày Phượng Thăng Minh cau lại.
Trần An.
Trần An.
Là gã. (Đậu mè, thằng khốn tui ghét nhất truyện -_-)
Nếu nói năm đó Trình Sóc đi vào tà đạo, kẻ này chính là đầu sỏ gây nên. Nếu không, nói không chừng bản tính Trình Sóc cũng không xấu xa đến thế, cùng Trình Dục đồng thai mà sinh, xấu xa lại có thể xấu xa cỡ nào? Trần An có thể biến người sợ chết như Trình Sóc thành một kẻ lòng dạ độc ác như vậy, cũng thật không dễ dàng.
“Nhị trang chủ… Ta muốn cầu kiến Trang chủ.” Vẻ mặt Trần An nôn nóng, còn có chờ mong, “Tiểu thư Trình Yên… không phải, Trình Sóc đã chết, lẽ nào bây giờ y còn không muốn gặp ta?”
Trong lòng Phượng Thăng Minh không vui, nét mặt lại ôn ôn hòa hòa nói, “Thân thể Dục đệ không khỏe, ngươi không tiện gặp y.”
Trần An nói: “Chuyện năm đó, ta thật sự không ngờ hắn sẽ… hắn sẽ làm vậy, tuy rằng hắn hóa trang thành cô nương, nhưng ta biết Minh chủ bọn họ càng nhiều là vì muốn tách nam tử phải lấy vợ sinh con ra mới để hắn làm nữ tử, như vậy có thể cả đời không gả cũng sẽ không nhiều lời ong tiếng ve như nam tử, ta… ta vẫn xem hắn là thiếu gia, ta biết các ngươi cũng xem hắn là thiếu gia. Ta không muốn cưới hắn, là vì ta thật sự không có cảm giác đối với hắn…”
Phượng Thăng Minh hơi hơi mỉm cười, nói: “Nếu ngươi không thích nam tử, sao lại nói với hắn ngươi thích Trình Dục? Hắn hận Trình Dục, cũng là một tay ngươi tạo thành, nếu không phải ngươi nói những lời đó, tình cảm của hắn và Trình Dục vô cùng tốt, tuyệt đối không cần liên tiếp suýt bị hắn độc chết, khó lòng phòng bị.”
Trần An ảm đạm nói: “Ta không ngờ hắn sẽ biến thành như vậy… Sao lại ngờ tới hắn chẳng những muốn làm nữ tử, tính tình cũng học nữ tử ghen tỵ ác độc…”
Phượng Thăng Minh thản nhiên nói: “Hắn muốn làm nữ tử thì làm nữ tử, điều đó vốn cũng không sai, là chính hắn lựa chọn, dù sao vẫn tốt hơn muốn làm nam tử lại không thành. Ngươi luôn miệng nói hắn là nam tử, không thích hắn, đảo mắt lại thổ lộ lòng mến mộ đối với Dục đệ, chẳng lẽ không phải cố ý nhục nhã hắn? Tính tình của hắn vốn có chút cực đoan, ngươi không dẫn đường thi thôi, còn muốn kích hắn, một tay tạo thành kết cục như thế của hắn, Trình Dục tuyệt không bằng lòng gặp lại ngươi.”